Cậu làm một việc khiến song vương vừa tức vừa buồn cười, rồi lại chạy sang Lam Tinh.
Không phải chuyện xấu, mà là nộp cho Viện trưởng lão một bản báo cáo, cho rằng song vương quấn quýt bên nhau quá nhiều, hoàng thất Đế quốc lại ít con cháu trực hệ, nên mạnh mẽ đề nghị họ sinh thêm một đứa nhỏ.
Ở cuối báo cáo, Trì Diệ còn chu đáo ghi rõ mong muốn: nếu có thể cân nhắc, cậu hy vọng có một em gái.
Lý do cũng rất đơn giản. Từ sự kết hợp gen của song vương, nếu sinh con gái, quang não dự đoán tinh thần lực sẽ cao hơn con trai.
Đế quốc trước nay cũng từng có nữ vương, không phải không có tiền lệ.
Viện trưởng lão xem xong, ai nấy đều khen Trì Diệu - với tư cách người thừa kế thứ nhất - thật rộng lượng, có khí phách.
Song vương thì khi thấy báo cáo lại chỉ biết im lặng.
Hoàng đế nghĩ: nuôi một mình Trì Diệu đã đủ mệt rồi. Khó khăn lắm hai năm nay con trai lớn đến hơn mười tuổi, đã có thể tự lập, bản thân ông và hoàng hậu cũng mới có thêm chút thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng được tận hưởng thế giới của hai người. Thế mà một bản báo cáo đưa tới, nếu thật sự sinh thêm con, thì mười mấy năm dưỡng dục dài dằng dặc lại tiếp tục chiếm dụng thời gian của hoàng hậu. Bao nhiêu kế hoạch lẽ ra thuộc về ông, giờ đều sẽ bị phá vỡ hết!
Đúng vậy, hoàng đế chỉ muốn độc chiếm hoàng hậu, đến mức không muốn san sẻ bà cho chính con của mình.
Trì Diệu, dù với người thân hay bạn bè, luôn mang một sự lễ phép có chừng mực, giữ khoảng cách. Mà sự xa cách đó, chính là được hình thành trong hoàn cảnh gia đình như thế.
Nếu từ nhỏ cha mẹ đã yêu cầu đứa trẻ phải độc lập tự chủ (trong đó có cả tính toán về việc nuôi dạy người thừa kế), thì e rằng khó có đứa trẻ nào lớn lên mà còn giữ tính cách bám người.
Thời Tinh thì khác. Người quanh cậu quá mực cưng chiều, mà người Lam Tinh vốn cũng chẳng có khái niệm cha mẹ. Ngay cả gia đình cũng chỉ hình thành từ những người anh chị em.
Còn hoàng hậu thì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Nghe Trì Diệu đề xuất, bà liền sững sờ.
Trước khi rời đi, Trì Diệu còn làm một chuyện khá "ác", là dụ dỗ Tất Chu ký tên vào bản kiến nghị.
Hiện tại, hoàng thất Đế quốc chỉ có bốn người, song vương và hai đứa trẻ bọn họ, tổng cộng bốn phiếu. Cộng thêm Viện trưởng lão, hoàng đế lập tức có cảm giác mình đang bị dồn ép tứ phía.
Khi Trì Diệu lên mẫu hạm rời đi, Nhậm Ngạn Vĩnh cũng ăn ý phối hợp, chọn ngay thời điểm ấy để đưa kiến nghị ra.
Ngày đầu tiên, tin nhắn của hoàng đế đã làm đầy bộ liên lạc của cậu, đến mức chen lấn khiến mấy tin Thời Tinh gửi tới bị bỏ qua mất.
Trì Diệu không trả lời lấy một cái - tuyệt tình đến thế.
Mãi đến hai, ba ngày sau, khi đoán chắc cha đã bớt giận, cậu mới gọi lại.
Dĩ nhiên, hoàng đế nổi giận mắng con trai cả một trận.
Trì Diệu kiên nhẫn nghe, tuyệt đối không dao động, còn lôi cả trách nhiệm của hoàng thất ra làm lý do, nhấn mạnh rằng nuôi dưỡng thêm một người thừa kế xuất sắc cũng là nghĩa vụ của song vương.
Cậu chân thành nói: "Nhân lúc phụ hoàng và mẫu hậu mới hơn 160 tuổi, mau sinh thêm đi. Nếu để muộn quá, sau này chắc chắn sẽ có khoảng cách thế hệ với em gái của con đó!"
Hoàng đế hừ mạnh: "Xì, ta với mẹ con còn chưa đồng ý, em gái ở đâu ra."
Rồi chợt nghĩ tới điều gì, ông nghi hoặc nói tiếp: "Khoan đã... tại sao nhất định là em gái? Tinh thần lực quá cao con không sợ sao?... Hay là con vốn chẳng thèm muốn ngôi vị thừa kế?!"
Ý nghĩ này khiến hoàng đế sững sờ.
Trì Diệu thẳng thắn: "Không phải con không muốn kế vị. Nhưng cả đời làm người trực hệ hoàng thất, cống hiến cho Đế quốc cũng được, với con thì chẳng khác gì nhau."
Cậu hắng giọng, rồi nói tiếp: "Nuôi dưỡng một người thừa kế ưu tú là trách nhiệm của phụ hoàng và hoàng hậu. Hơn nữa, bây giờ quan hệ với Lam Tinh đang rất tốt, tại sao mình không chọn những biểu hiện gien vượt trội hơn chứ?"
Khi sinh thành Trì Diệu, song vương vốn chẳng can thiệp chuyện giới tính, để bào thai tự nhiên phát triển, hoàn toàn giao phó cho xác suất. Thế là, trong khoang nuôi dưỡng của trung tâm sinh sản, Trì Diệu ra đời.
Đã có một bé trai, thì đứa tiếp theo hoàn toàn có thể chọn giới tính khác.
Nhưng...
Hoàng đế bừng tỉnh, nghiêm giọng hỏi: "Đừng lạc đề. Con nói 'cả đời làm người trực hệ phục vụ Đế quốc'? Nghĩa là con thật sự không hứng thú với ngôi vị thừa kế sao?"
Trong lòng, Trì Diệu khẽ thở dài. Rốt cuộc vẫn chẳng né được.
"Con chỉ nghĩ, so với việc làm người thừa kế, biết đâu con có thể mang lại giá trị khác."
"Ví dụ?"
Trì Diệu đáp rất nghiêm túc: "Ví dụ như đưa vào Đế quốc nguồn gien ưu tú hơn từ ngoài tinh cầu."
"???"
Hoàng đế nghẹn lời, lập tức gọi cho Hứa Kim, chuyện này Trì Diệu không cần xen vào nữa.
Thoát khỏi sự quấy rầy ngày đêm của vị phụ hoàng "cuồng vợ yêu", bộ liên lạc của Trì Diệu cuối cùng lại toàn là tin nhắn từ Thời Tinh.
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại người bảo hộ của mình, tâm trạng cậu trở nên cực kỳ tốt.
Cha mẹ gì đó, cậu chẳng qua chỉ nhắc họ phải làm tròn nghĩa vụ với Đế quốc. Thêm một người hay bớt một người thừa kế, tương lai ảnh hưởng đến cậu rất lớn. Nhỡ đâu sau này Lam Tinh không chịu để Thời Tinh rời đi thì sao? Trứng không thể để hết vào một giỏ. Là một người thừa kế ưu tú, Trì Diệu từ nhỏ đã học cách chừa sẵn cho mình một con đường lui.
Tối đó, cậu đăng nhập vào tinh võng ảo của Đế quốc, cùng Thời Tinh dạo chợ mạng. Tháo thiết bị cảm ứng thần kinh xuống, liếc nhìn thời gian. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, là lại được quay về Lam Tinh.
Chỉ còn hai ngày nữa, là lại được gặp đôi mắt xanh nhạt sáng rực ấy.
Trước khi ngủ, gương mặt Trì Diệu vẫn vương nụ cười, tâm trạng vô cùng tốt.
Ôm Thời Tinh trong lòng mềm mại như vậy, hắn lại bất giác nghĩ, không biết hôn lên thì sẽ ra sao nhỉ? Cậu ấy có chịu cho mình hôn một cái lên má không? Chỉ một cái thôi, hắn thề.
*
Mẫu hạm của Đế quốc trở về Lam Tinh đúng hẹn.
Ngay từ trước khi cập cảng, Thời Tinh đã biết tin.
Cậu đếm từng ngày một, mong đến hôm nay.
Dù trong nửa tháng Trì Diệu rời đi, họ đã liên lạc với nhau nhiều hơn, còn gặp nhau trong chợ ảo của tinh võng Đế quốc, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể gặp lại người thật ngoài đời, lòng cậu vẫn dâng lên sự háo hức khó tả.
Như thể nửa tháng qua, hai người chẳng hề nói chuyện, hôm nay mới thật sự gặp lại.
Lục Luật chỉ còn nửa tháng nữa sẽ rời đi, vậy mà Thời Tinh chẳng thấy buồn, hoàn toàn không giống tâm trạng lúc chia tay Trì Diệu.
Cậu xoa mũi, đúng lúc ấy, tư tế lên tiếng gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Thời Tinh đi cùng đoàn đến cảng Lam Tinh. Ngẩng nhìn bầu trời, thấy mẫu hạm Đế quốc từ từ hạ xuống, cậu cảm thấy vừa chân thật vừa mơ hồ, tim đập dồn dập, chẳng biết đó là hồi hộp hay mong chờ.
Cửa khoang mở ra. Giống như lần trước, trước tiên là thị vệ bước xuống, rồi đến trị liệu sư Nhĩ Nhã.
Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Dù chưa thấy rõ mặt, Thời Tinh đã không kìm được mà bật cười.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, cậu đã thấy vui sướng trong lòng.
Khi Trì Diệu đến gần, từ xa Thời Tinh đã vẫy tay chào, một hành động sôi nổi hiếm hoi trong bầu không khí ngoại giao.
Trì Diệu cũng vẫy tay đáp lại, tuy động tác có phần kiềm chế, nhưng rõ ràng là điều hắn hiếm khi làm.
Hai người vừa đối diện nhau, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ.
Tư tế và Chủ Não liếc nhau một cái, cùng nở nụ cười như đã ngầm hiểu. Chủ Não khẽ cảm thán:
Tư tế gật gù: "Đúng vậy~"
Dáng vẻ tràn đầy sức sống ấy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sinh lòng yêu thích.
Mọi thủ tục chào hỏi đều phải làm đầy đủ, dù đây không phải lần đầu Đế quốc đến Lam Tinh. Khi bắt tay, vành tai Thời Tinh đỏ ửng. Buông tay Trì Diệu xong, cậu lén đưa tay xoa tai, tuy chẳng ai chú ý nhưng bản thân vẫn thấy ngượng ngùng, nhất là...
Cậu lắc đầu, tự nhắc mình phải bình tĩnh trở lại.
Nhĩ Nhã báo cáo tình hình của Trì Diệu ở Đế quốc: tinh thần lực vẫn có dao động, hẳn là vì cấp bậc quá cao. Nhưng khi đến Lam Tinh, chỉ cần bước vào bầu khí quyển, cho dù không cần trị liệu, biển tinh thần cũng tự khắc an ổn hơn.
Tư tế hỏi: "Ở Đế quốc, có từng mất khống chế không?"
Nhĩ Nhã đáp: "Có một hai lần, nhưng phạm vi nhỏ, đều nằm trong tầm kiểm soát."
Chủ Não lại một lần nữa kiểm tra cẩn thận tình trạng của Trì Diệu.
Rồi tiến hành thêm một lần kiểm tra biển tinh thần, sau đó cùng ăn uống theo đúng nghi thức ngoại giao. Cuối cùng, Tư tế và Thời Tinh tiễn đoàn Đế quốc về nơi nghỉ.
Chưa lần nào Thời Tinh cảm thấy một buổi tiếp đón ngoại giao lại dài dằng dặc như hôm nay.
Hơn nữa, Tư tế và Chủ Não toàn nói chuyện chính sự, cậu chẳng có cơ hội nào để chen vào.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc tiễn đoàn Đế quốc đến tận cửa, Thời Tinh lại bắt đầu nghĩ cách kiếm cớ để có thể ở lại.
Đúng lúc ấy, Trì Diệu và Tư tế gần như đồng thời mở miệng.
Trì Diệu nói: "Để Tinh Tinh ở lại đi, ta đã lâu rồi chưa gặp cậu ấy, mang cho cậu ấy khá nhiều đồ."
Tư tế cũng nói: "Tinh Tinh, con ở lại đi. Điện hạ đã xa cách lâu ngày, con xem trong phòng có cần bổ sung gì không, thay mặt Lam Tinh tiếp đón cho chu đáo."
Lời vừa thốt ra, cả hai người đều sững lại.
Chỉ có Thời Tinh phản ứng kịp: "Con cũng lâu rồi chưa gặp Điện hạ!"
"Vâng ạ, Tư tế, con sẽ để ý thật kỹ!"
Cậu lập tức chạy sang đứng cạnh Trì Diệu, cứ như sợ Tư tế sẽ gọi đi theo.
Tư tế và Trì Diệu đều bật cười, Thời Tinh tuy hơi xấu hổ nhưng không lùi bước.
Sau khi Tư tế rời đi, Hứa Kim cũng chẳng muốn làm kẻ xấu, bèn mượn cớ dọn phòng để đẩy Trì Diệu và Thời Tinh lên lầu, tạo cơ hội cho hai người được ở riêng.
Ngoài mặt thì vui mừng, nhưng khi thật sự lên tầng hai, xung quanh không còn ai, Thời Tinh lại chẳng biết nên mở lời thế nào.
Trì Diệu cũng có chút căng thẳng. Cả hai im lặng đi vào phòng.
Căn phòng hầu như không khác trước, robot vẫn quét dọn mỗi ngày, sạch sẽ như thể chưa từng có ai rời đi nửa tháng.
Trì Diệu quay đầu lại. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thời Tinh bất giác khựng lại.
Không khí thoáng trở nên vi diệu.
Bị nhìn đến choáng váng, Thời Tinh nghẹn mấy giây mới lắp bắp: "Ờm... có cần đóng cửa không?"
Trì Diệu đã bước vào trong, Thời Tinh đứng ngay cửa. Nhận được cái gật đầu, cậu liền khép cửa lại, cả người dựa hẳn vào cánh cửa.
Lúc cửa mở thì còn thấy bình thường, mà một khi khép lại, đầu óc cậu càng rối loạn hơn.
Thời Tinh chớp mắt, đôi con ngươi lam nhạt sáng long lanh, lặng lẽ nhìn Trì Diệu.
Trì Diệu cũng nhìn cậu, trong mắt dâng lên những cảm xúc hiếm thấy.
"Chuyện ta nói sẽ kể với em..."
"Còn tôi thì..."
Hai người đồng thời mở miệng.
"Em nói trước đi."
"Ngài nói đi."
Lại trùng hợp. Bầu không khí càng thêm ngượng ngập.
Thời Tinh khép mắt, thú thật: "Tôi hơi căng thẳng."
Trì Diệu khẽ đáp: "Ta cũng vậy."
"Ngài vừa định nói gì?"
"Muốn nói về chuyện hôm đó trong thông tin, ta bảo để về rồi kể."
"À à."
Trì Diệu tiến một bước, hỏi ngược lại: "Còn em vừa định nói gì?"
Thời Tinh cúi mắt, lí nhí: "Tôi... tôi muốn nói, tôi đã đi bệnh viện trí năng. Hình như... không phải bệnh."
Với tính cách nóng nảy, cậu chẳng thể chờ Trì Diệu quay lại mới nói.
Trì Diệu thoáng ngẩn người, rồi bật cười, lại tiến gần hơn.
"Vậy em đã rõ rồi chứ?"
Thời Tinh im lặng giây lát, rồi gật đầu.
Cậu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc: "Tôi..."
"Ta thích em, Thời Tinh."
Trì Diệu nói nhanh hơn cậu.
Khoảnh khắc nghe thấy, Thời Tinh ngẩn người ra, cả đầu óc lẫn cơ thể đều bồng bềnh, nhẹ như đang trôi.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ mơ hồ, chỉ có vành tai đỏ ửng là tố cáo tâm tư.
"Ta thích em, Thời Tinh. Đến Lam Tinh chưa bao lâu thì ta đã biết rồi."
"Không phải kiểu thích của bạn bè, mà là của người yêu."
Cổ Trì Diệu cũng đỏ bừng, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt Thời Tinh, lặp lại từng chữ.
Đôi mắt kia từ ngơ ngác dần trở nên long lanh, cuối cùng như phát sáng, ngập tràn ý cười.
"Em cũng thích ngài, Điện hạ."
Nói xong, Thời Tinh bật cười, cười ngốc nghếch mà không thể kìm được. Chủ Não nói đúng, đây chính là hương vị của thích.
Cậu cười, Trì Diệu cũng cười theo.
Hai người cách nhau hai ba bước, nhìn nhau không biết bao lâu, Trì Diệu hỏi: "Ta có thể ôm em không?"
Vừa hỏi xong, liền nhận được một cái ôm chặt. Thời Tinh siết anh thật chặt.
Gần sát nhau, tinh thần lực của cả hai đều cao, không chỉ nghe được nhịp tim mình mà còn nghe rõ cả nhịp tim dồn dập của đối phương.
Như một bản hòa tấu, hai trái tim đập cạnh tranh, chẳng ai chịu thua.
"Dạo này em nhớ ngài nhiều lắm, rất nhớ." Thời Tinh khẽ nói. Một nỗi nhớ chưa từng trải qua.
"Ta cũng nhớ em." Trì Diệu đáp lại.
Nói xong, nhìn trán Thời Tinh ngay trước mặt, anh không kìm được cúi xuống hôn nhẹ một cái.
Bị hôn xong, Thời Tinh ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng trong tầm mắt của Trì Diệu.
"Em... em phải hôn lại mới được!" cậu nói như đang thi, còn chưa biết bày tỏ thế nào.
"Đến đây." khóe mắt Trì Diệu cong cong, cười khẽ.
Nhưng Thời Tinh còn liều hơn anh tưởng, nhìn gương mặt kia một lúc, rồi thật lòng hôn thẳng lên môi anh.
Cậu thấy mình như hơi lưu manh, nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bay biến vì Trì Diệu đã hôn đáp lại.
Hai người hôn rất lâu. Từ việc chạm môi không chịu thua, đến lúc chẳng biết ai mở miệng trước, môi lưỡi đã quấn quýt lấy nhau.
Thời Tinh thấy mình như sắp bay lên. Hôn người mình thích là cảm giác như thế này sao? Thật thích quá.
Cậu không hiểu mấy chuyện này, còn Trì Diệu thì không thể để mình chiếm lợi mãi. Khi hai người tách ra, mặt cả hai đều đỏ bừng, không dám nhìn nhau, ngồi cạnh nhau trên tấm thảm trong phòng Trì Diệu.
"Vậy từ giờ anh là bạn trai của em à?" Thời Tinh nhỏ giọng hỏi, ngượng ngùng.
"Ừ, em cũng là bạn trai của anh." Trì Diệu đáp.
Thời Tinh trộm cười, không biết vui điều gì mà kìm không được. "Thế từ hôm nay chúng ta chính thức yêu nhau rồi?"
"Đúng, là người yêu. Người bảo hộ không thể hôn xong rồi không chịu trách nhiệm."
Thời Tinh cười càng tươi: "Chịu trách nhiệm chứ, em đâu có nói là không!"
Ngồi thêm một lúc, Thời Tinh chợt thoáng buồn: "Nhưng chẳng phải anh sắp rời Lam Tinh nữa sao?"
Trì Diệu đã tính trước từ lâu: "Không đâu. Đế quốc và Lam Tinh vốn hợp tác quanh năm. Anh đã nộp đơn xin lập chương trình huấn luyện nhập đội cho trị liệu sư ngay tại đây, Viện trưởng lão và Thượng nghị viện đều đã duyệt rồi."
Chờ quy trình đến tay phụ hoàng, chắc chỉ một tuần nữa là có kết quả.
"Vậy được thông qua rồi thì anh có thể ở lại sao?" Thời Tinh ngẩng đầu hỏi.
"Ừ, đây là đề án tốt, không có vấn đề gì." Trì Diệu gật đầu.
Trừ khi phụ hoàng cố tình làm khó, nhưng nhiều lắm cũng chỉ kéo dài thêm thời gian chứ không thể bác bỏ. Với chuyện này, anh rất chắc chắn.
Ít nhất anh sẽ ở lại một năm. Nghe vậy, Thời Tinh mới thấy yên tâm.
Nhưng rồi lại lo lắng: "Nhưng anh là người thừa kế, sau này vẫn phải về Đế quốc mà."
Bảo hộ tiếp theo của Lam Tinh mới chào đời, Thời Tinh trong vài năm tới chắc chắn không đi xa được.
Trì Diệu lại nói: "Ừ, danh nghĩa thì anh là người thừa kế. Nhưng sắp tới anh sẽ có em gái, nếu tinh thần lực của nó cao hơn anh, giỏi hơn anh, thì chưa chắc ngai vàng đã thuộc về anh đâu."
Nhậm Ngạn Vĩnh gần đây cứ nhắc chuyện bé gái trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu đã xiêu lòng. Tỉ số 4 chống 1, phụ hoàng phản kháng vô ích. Không bao lâu nữa, Đế quốc sẽ có thêm một tiểu công chúa.
Có người kế thừa dự bị cả ở Lam Tinh lẫn Đế quốc, lòng Thời Tinh nhẹ nhõm hẳn.
Cậu còn muốn hỏi nhiều, nhưng lại sợ hỏi nữa thì quá đáng. Vừa mới xác định quan hệ, hỏi dồn quá sẽ khiến người ta khó chịu.
Cậu đã thuộc làu những bài học tình yêu trên tinh võng.
Thời Tinh kiềm chế nỗi lo lắng, tự tin rằng cho dù có thế nào, cả hai cũng sẽ vượt qua. Cậu tin vào bản thân và tin vào Trì Diệu.
Ngồi thêm một lát, ngón tay bên cạnh khẽ chạm.
"Anh có thể nắm tay em không?"Trì Diệu hỏi. Vừa dứt lời, Thời Tinh đã chủ động nắm lấy tay anh.
Một lúc sau, cậu cũng đưa ra một yêu cầu, táo bạo hơn hẳn: "Em có thể hôn anh thêm cái nữa không?"
Câu hỏi khiến Trì Diệu không nhịn được cười.
Lại một nụ hôn sâu nữa. Khi tách ra để lấy hơi, cả hai cùng ngả xuống tấm thảm, tay vẫn nắm chặt không rời.
Điều chỉnh nhịp thở, Thời Tinh thì thầm, giọng rất nhỏ như sợ gió cuốn đi: "Em thích anh lắm."
Đáp lại là một tiếng thì thầm không kém phần quý giá: "Anh cũng thích em."
Sau đó, cả hai cùng bật cười.
Thời Tinh thấy cả hai thật ngốc. Nhưng lại thật sự hạnh phúc.
Thì ra đây chính là "thích". Cậu thích cảm giác này, càng thích người bên cạnh mình hơn.
Muốn mãi ở bên anh ấy. Mãi mãi.
—— Ngoại truyện hết ——
-------------
lledungg: nhẹ nhàng quá. hụ hụ.