Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 17

Hai chữ "khó chịu" nghe có vẻ nhẹ bẫng, nhưng khi thốt ra, Thời Tinh lại cảm thấy nặng nề thực sự.

 

Theo phản xạ, cậu ngẩng đầu, chớp mắt liên tục, gắng sức kìm chế, thế nhưng vành mắt vẫn nóng bừng lên.

 

Bây giờ trông mình hẳn là rất mất mặt rồi... Thời Tinh nghĩ.

 

Cậu khẽ liếc nhìn Trì Diệu. Vị Điện hạ của hoàng thất chỉ lặng lẽ đứng trước mặt, y phục chỉnh tề, gương mặt bình thản không một biểu cảm. Thế nhưng khí chất từ người ở địa vị cao kia lại như bao trùm cả không gian. Chỉ cần đứng yên, anh đã tự nhiên toát lên vẻ đường hoàng, chuẩn mực, khiến người khác không thể xem nhẹ.

 

Đúng vậy, vừa đường hoàng vừa chuẩn mực, dường như việc gì cũng có thể xử lý ung dung.

 

Đứng trước một người như thế, dáng vẻ hiện tại của cậu chắc chắn tệ hại đến cực điểm.

 

Lần nữa, Thời Tinh lại thấy mất mặt.

 

Cậu lần nữa càng cố gắng kìm nén dòng cảm xúc cuộn trào, muốn ép chúng chìm xuống.

 

Phòng khách một lần nữa trở lại tĩnh lặng.

 

Thời Tinh ngẩng đầu chớp mắt, ngẩng đầu rồi lại chớp mắt. Cậu khẽ nghiêng người, xoay mặt tránh khỏi Trì Diệu, nhưng chỉ một lúc sau, lại lén lút ngẩng đầu lần nữa...

 

Biết rõ Thời Tinh là một thiếu niên khép kín, có chút sĩ diện, vốn dĩ Trì Diệu không định mở lời. Thế nhưng, thấy vành mắt cậu vì kìm nén mà dần ửng đỏ, hắn cuối cùng vẫn không kìm được, khẽ cất tiếng: "Nhịn không được thì đừng nhịn nữa."

 

"Khi tủi thân, càng nhịn thì chỉ càng thêm tủi thân."

 

"Chi bằng cứ để nó thoát ra."

 

Giọng nói trầm thấp, ấm áp. Hai chữ "tủi thân" như chạm đúng tâm trạng của Thời Tinh, khiến cảm xúc vốn dồn nén phút chốc mất kiểm soát.

 

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Thời Tinh vội đưa mu bàn tay che mắt.

 

Trì Diệu khẽ thở dài, xoay người đi, giọng điệu tự nhiên như thường ngày: "Uống một cốc nước chứ?"

 

Không cho Thời Tinh cơ hội từ chối, anh tiếp lời: "Thôi thì uống ngụm nước rồi hãy nói tiếp."

 

Tiếng bước chân, tiếng lấy cốc vang lên. Nhận ra Trì Diệu đã không còn dán mắt nhìn mình nữa, Thời Tinh liền thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cuộc giằng co trong lòng cũng dần dịu xuống. Nhưng chỉ với hai câu nói kia thôi... cậu lại cảm thấy mình thật sự không thể nén được nữa...

 

Một tiếng động khe khẽ, một hộp giấy được đặt xuống bên cạnh Thời Tinh.

 

"Ta có thể ngồi cạnh cậu không?"

 

Thời Tinh không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

 

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được sofa bên cạnh lún xuống. Một cốc nước được đặt lên bàn trà trước mặt cậu.

 

Trì Diệu cũng rót cho mình một cốc nước, cầm trong tay nhấp từng ngụm.

 

Thời Tinh không muốn quay đầu để hắn nhìn thấy gương mặt mình, chỉ lặng lẽ kéo chiếc hộp giấy về phía trước, ôm gối co ro vào một bên sofa.

 

Trì Diệu vừa ngồi xuống, liền thấy cậu bé kia rụt rè dịch thêm ra một chút, còn cố thu mình lại hơn nữa.

 

Hắn liếc nhìn khoảng trống giữa hai người, đủ rộng để ngồi thêm một người nữa, rồi chỉ khẽ cười, chẳng nói lời nào.

 

Thời gian trôi không rõ bao lâu, mãi đến khi nỗi tủi thân trong lòng vơi đi, bản thân có thể kiềm chế lại, Thời Tinh mới quay đầu, len lén nhìn Trì Diệu.

 

Người đàn ông ngồi thoải mái, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng phía trước, chẳng để ý gì đến cậu.

 

"Điện hạ, cảm ơn ngài."

 

Giọng nói khẽ khàng, mang chút khàn đặc của người vừa khóc.

 

Trì Diệu thong thả, mỉm cười như không: "Cảm ơn vì điều gì? Vì ta khuyên cậu đôi câu, đưa cho cậu hộp giấy, hay rót cho cậu một cốc nước?"

 

"... Tất cả đều cảm ơn ngài." Giọng nói của Thời Tinh nghe ngoan ngoãn đến lạ.

 

"Đã cảm ơn ta rồi, vậy cậu có nghĩ đến việc trả lời câu hỏi của ta không?"

 

Thực ra, ngay từ đêm đầu tiên, khi bị liên kết kéo theo mà cùng Thời Tinh tỉnh dậy, Trì Diệu đã cảm thấy khó hiểu.

 

Hắn không tài nào nghĩ nổi, một người Lam tinh được nuôi dưỡng trong Tổ Cây đàng hoàng, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà ngay cả giấc ngủ cũng chẳng yên ổn.

 

Đầu óc Thời Tinh chậm rãi xoay chuyển, lúc này mới nhớ ra câu hỏi ban đầu của Trì Diệu.

 

Trì Diệu nói tiếp: "Dĩ nhiên, nếu nó không liên quan đến chế độ quản lý của Tổ Cây, thì cậu không nói cũng chẳng sao."

 

Trì Diệu nói: "Ta không hề có ý định dò xét chuyện riêng tư của người khác."

 

Thời Tinh xoay người lại, ôm chặt đầu gối, vành mắt đỏ hoe, giọng cực khẽ: "Vậy... nếu tôi muốn nói thì sao?"

 

Nghe vậy, Trì Diệu đưa mắt nhìn sang, đôi mắt xám tro vẫn giữ nguyên sự bình lặng thường thấy.

 

Hàng mi Thời Tinh khẽ run. Cậu muốn cười, nhưng lại chẳng cười nổi: "Tôi... cảm thấy mình thật vô dụng."

 

Cậu cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, trong mắt ánh lên một nỗi chua xót không nên có ở tuổi này.

 

"Là một người thuộc tộc Lam tinh, trước khi trưởng thành..."

 

Nuốt xuống những lời than thở đắng nghét, Thời Tinh tiếp: "Phải dựa vào người khác, không thể tự nắm lấy vận mệnh, không thể... không thể hoàn toàn tự mình tranh đấu..."

 

Cậu nhắm mắt lại: "Điều đó khiến tôi thấy mình bị động, và... vô dụng."

 

Mọi thứ mình có được đều là do người khác ban cho.

 

Chỉ cần một ngày họ không muốn ban nữa, thì dù có giãy giụa thế nào cũng là vô ích.

 

Sợi chỉ định đoạt vận mệnh của người Lam tinh từ đầu đến cuối vẫn nằm trong tay người khác.

 

Đúng là những chuyện từng trải qua với Lục Luật khiến cậu tủi thân. Nhưng sau khi mất đi năng lực, thứ dâng trào mạnh mẽ hơn cả tủi thân ấy chính là sự bất lực ăn sâu đến tận xương tủy.

 

Lục Luật có gia đình, có người thân, có người thích cậu ta. Cậu ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bản thân mình thì...

 

Bản thân mình, chỉ vì sự keo kiệt của người khác mà đánh mất năng lực... thì không còn cách nào nữa.

 

Mọi thứ trong đời cậu dường như đều đóng băng lại ở khoảnh khắc ấy.

 

Trước đó, cậu vẫn là một người Lam tinh với vô số khả năng, một tương lai rộng mở. Nhưng kể từ sau đó, những ngày tháng còn lại dường như chỉ còn lại chờ đợi cái chết.

 

Trì Diệu khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn thần sắc Thời Tinh, xác nhận cậu thật sự không hề nói đùa. Vẻ mặt hắn cũng theo đó mà trở nên nghiêm nghị.

 

Hắn ngồi thẳng người, cau mày: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

 

Thời Tinh khẽ đáp lại một tiếng.

 

Dù không rõ trọn vẹn nguyên do, nhưng chỉ riêng lời khẳng định ấy cũng khiến sắc mặt Trì Diệu thêm phần nặng nề.

 

Bởi anh nhận ra, từ góc nhìn của một người Lam tinh, những lời này chân thành đến đáng sợ, tựa như... phát xuất từ chính trải nghiệm khốc liệt trong thực tế.

 

Trong phòng lặng đi một lúc lâu. Trì Diệu trầm giọng nói: "Ta không thích đưa cho người khác những lời an ủi giả dối. Người Lam tinh trước khi trưởng thành đúng là rất bị động."

 

"Nếu là một người Lam tinh khác nói như thế, có lẽ ta sẽ không lên tiếng."

 

"Nhưng với cậu, người đạt đến cấp SS+, ta vẫn có nghĩa vụ phải nói đôi lời."

 

Thời Tinh với đôi mắt xanh biển trong suốt ngẩng lên nhìn hắn,cậu ôm gối ngồi đó, hệt như một học sinh ngoan ngoãn đang chăm chú lắng nghe.

 

Trông thì ngoan là vậy, nhưng vấn đề cậu nêu ra lại sắc bén và khó xử biết bao.

 

Trì Diệu nói tiếp: "Cậu có từng nghe câu này chưa, không có sự bay lượn nào lại không cần chống lại trọng lực."

 

"Đúng, quá trình trưởng thành ban đầu của các cậu vô cùng gian nan. Nhất là với cậu, cấp bậc quá cao, nên trong thời kỳ trưởng thành sẽ phải chịu đựng nhiều thử thách hơn những người cùng tộc Lam tinh cấp thấp, thậm chí rất có thể sẽ phải trải qua một giai đoạn dài hơn."

 

"Nhưng một khi vượt qua kỳ trưởng thành..." Nói đến đây, ánh mắt Trì Diệu nhìn Thời Tinh ánh lên một tia sáng. "Cậu có biết mình sẽ trở thành gì không?"

 

Thời Tinh như bị ánh mắt ấy thiêu đốt, khẽ hỏi: "Là... gì?"

 

"Cậu sẽ trở thành vị trị liệu sư cấp SS+, thậm chí có thể là cấp SSS đầu tiên, không chỉ của toàn Đế quốc, mà còn của cả thiên hà này."

 

"Cậu có biết một Trị liệu sư cấp S trong quân đội được đãi ngộ thế nào không? Có biết nhờ vào hơn trăm vị trị liệu sư ấy mà bệnh viện Đế quốc đã giải quyết bớt bao nhiêu nan đề về tinh thần lực không thể chữa trị không? Có biết trong quân đội chỉ cần một trị liệu sư cấp S thôi, mỗi năm đã có thể giảm thiểu bao nhiêu thương vong không?"

 

Thời Tinh ngẩn ra, bị hỏi đến á khẩu.

 

Nhưng mục đích của Trì Diệu không phải để giảng giải, mà là trịnh trọng nhấn mạnh: "Một trị liệu sư cấp S đã quý giá đến vậy. Huống chi cậu sau kỳ trưởng thành, cấp bậc chắc chắn sẽ cao hơn S."

 

"Trong y học, vấn đề tinh thần lực của những người cấp cao vẫn đang tồn tại một khoảng trống to lớn."

 

"Chỉ cần cậu vượt qua kỳ trưởng thành, trở thành trị liệu sư..."

 

Ánh mắt Trì Diệu từ trên xuống dưới quét qua Thời Tinh, giọng khẳng định: "Đến lúc đó, cả Đế quốc sẽ phải dựa vào sức mạnh của cậu."

 

"Và Đế quốc, cũng chỉ là một hành tinh trong thiên hà này. Ngoài Đế quốc còn có Liên minh, còn có vô số tiểu quốc gia hành tinh khác. Toàn bộ thiên hà, hiện tại chỉ có người Lam tinh sở hữu năng lực chữa trị. Nói cách khác, ngoài Đế quốc, khoảng trống y tế còn lớn hơn nhiều."

 

Trì Diệu khẽ mỉm cười. Nụ cười nhạt, nhưng sự chắc chắn ẩn chứa bên trong lại có sức hấp dẫn khó cưỡng.

 

"Dù với thân phận của ta, vốn không nên nói ra những lời này. Nhưng sự thật là đợi đến khi cậu trưởng thành, rất có thể ngay cả trên bàn ngoại giao, Đế quốc cũng sẽ phải dựa vào cậu. Hiểu chứ?"

 

Thời Tinh sững sờ: "Tôi... tôi thật sự có thể trở thành trị liệu sư như vậy sao?"

 

Cậu vốn biết bản thân sau này sẽ rất mạnh, nhưng rốt cuộc mạnh đến mức nào, đây là lần đầu tiên có người vẽ ra viễn cảnh rõ ràng đến vậy.

 

"Điều đó... phải xem ở cậu."

 

Trì Diệu nhìn thẳng vào Thời Tinh: "Đúng vậy, trước khi trưởng thành, cậu buộc phải nương nhờ người khác để sống sót."

 

"Nhưng đó chỉ là quá khứ."

 

"Sau kỳ trưởng thành, ta có thể chắc chắn rằng cậu không chỉ nắm trọn vận mệnh của mình, mà còn..." Ánh mắt hắn dừng trên Thời Tinh, giọng bất chợt trở nên dịu hẳn: "Ngay cả vận mệnh của nhiều người khác cũng sẽ nằm trong một ý niệm của cậu."

 

"Trên đời này chưa từng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống."

 

"Những điều cậu băn khoăn, ta không thể thay cậu giải quyết. Ta cũng chẳng hạ mình mà nói ra những lời an ủi giả dối."

 

"Điều duy nhất ta có thể nói với cậu là, bây giờ cậu có thể thấy mình vô dụng, phải dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng điều đó sẽ không kéo dài mãi. Rồi sẽ đến một ngày, cậu không chỉ có thể đứng vững bằng chính đôi chân của mình, mà còn dùng sức mạnh ấy để che chở cho nhiều người hơn nữa."

 

"Điều kiện tiên quyết là cậu phải kiên cường vượt qua kỳ trưởng thành."

 

"Những thứ sinh ra đã mạnh mẽ vốn rất hiếm hoi. Nhóc con, hãy kiên nhẫn một chút, cho bản thân thêm thời gian."

 

Trì Diệu từ đầu đến cuối không hề nói lời an ủi. Hắn chỉ đơn giản thuật lại sự thật.

 

Nhưng... chính sự thật ấy, viễn cảnh ấy, lại khiến Thời Tinh bị cuốn hút.

 

Cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình. Không chỉ có thể nắm lấy vận mệnh của bản thân, mà ngay cả số phận của nhiều người khác cũng có thể được quyết định trong lòng bàn tay này sao?

 

Không thể phủ nhận, Thời Tinh thật sự rất mong chờ ngày đó đến.

 

Đó là câu trả lời còn quý giá hơn bất cứ lời an ủi nào.

 

"Cảm ơn ngài, Điện hạ." Thời Tinh khẽ nói.

 

Trì Diệu mỉm cười, hỏi lại: "Cảm ơn vì điều gì?"

 

"Cảm ơn ngài đã chịu nói với tôi những lời này. Cảm ơn ngài, vì chưa từng qua loa với tôi."

 

Thời Tinh cảm nhận rõ, trước mặt Trì Diệu, cậu chưa bao giờ bị xem nhẹ, chưa bao giờ bị bỏ qua.

 

Trì Diệu ngẫm nghĩ câu trả lời, rồi tiện tay đưa chiếc cốc chỉ còn chút nước ở đáy cho Thời Tinh: "Vậy thì để tỏ lòng cảm ơn, giúp ta rót thêm cốc nước thì sao?"

 

Thời Tinh nhận lấy chiếc cốc, cẩn thận đi rót nước, trở về trịnh trọng trao cho hắn, rồi đứng ngay ngắn một bên, ánh mắt ngóng đợi nhìn hắn uống.

 

Trì Diệu bật cười, trêu chọc: "Hết buồn rồi à? Đây là đang chờ ta khen thưởng sao?"

 

Thời Tinh lắc đầu.

 

Suy nghĩ một chút, cậu cẩn thận nói: "Trong mắt tôi, ngài thật sự rất tốt, Điện hạ."

 

Lần này, Trì Diệu thật sự bật cười: "Trong cả Đế quốc này, không ai dám nói ta không tốt."

 

Thế nhưng, khi lời này được thốt ra từ một Thời Tinh vẫn chưa hề biết thân phận của mình, nghe lại đặc biệt dễ chịu.

 

Thời Tinh nhìn hắn, thầm nói trong lòng: Không phải vậy... không phải cái kiểu "tốt" đơn giản ấy.

 

Là ở tất cả phương diện, từ phẩm chất, khí độ, cho đến thái độ đối nhân xử thế, hắn đều rất tốt.

 

Thời Tinh không biết phải khen ngợi ra sao, đến lúc nói thành lời, chỉ đành thốt lên một chữ "tốt" giản đơn.

 

Nhưng trong mắt cậu, Trì Diệu, giữa những người từng gặp, đặc biệt là những kẻ ở địa vị cao, thật sự là người... quá tốt.

 

Về sau, người hầu thân cận hoàng cung Hứa Kim, sau khi lo liệu ổn thỏa cho Tiểu điện hạ, mới ngồi phi thuyền đến Tổ Cây.

 

Buổi chiều, Trì Diệu đã bảo người phụ trách đi cảnh cáo Lục Luật. Đến tối, người phụ trách báo lại tình hình, phức tạp hơn hắn dự liệu. Vì sự đặc biệt của Thời Tinh, số người muốn gặp cậu quả thực quá nhiều.

 

Hệ thống và hòm thư của Tổ Cây đã bị nhét đầy những lá thư xin gặp mặt.

 

Thậm chí, còn có nhiều sĩ quan, chính khách mà người phụ trách khó lòng từ chối, trực tiếp liên hệ yêu cầu được gặp Thời Tinh.

 

Tổ Cây mở cửa, bên khu nhà ở lại càng thường xuyên có người vòng qua, mong có thể "tình cờ" chạm mặt Thời Tinh.

 

Người phụ trách thẳng thắn đề nghị: "Điện hạ, bên ngài còn khá nhiều phòng trống. Hay là... để Thời Tinh tạm ở đó thì sao?"

 

Có người dám gây khó dễ cho người phụ trách, nhưng tuyệt đối sẽ chẳng ai dám tìm Trì Diệu để làm loạn.

 

Mà Hứa Kim lần này đến cũng là để thúc giục Trì Diệu về chuyện ghép đôi. Người vừa đặt chân đến, người phụ trách đã đưa ra đề nghị này, khiến Trì Diệu không khỏi hoài nghi hai người đã âm thầm trao đổi từ trước.

 

Nhưng... đây đúng là biện pháp thích hợp nhất lúc này.

 

Nếu vội vàng để Thời Tinh trở về, e rằng chẳng biết sẽ xảy ra thêm bao nhiêu rắc rối.

 

Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Trì Diệu cũng gật đầu.

 

Bên hắn hiện giờ chỉ có người hầu thân cận và Phù Thanh ở. Dù có thêm Thời Tinh và Hứa Kim, số phòng vẫn còn dư dả.

 

Ngay khi Hứa Kim tới, hắn liền tiếp quản toàn bộ sinh hoạt thường nhật của Bệ hạ. Phòng của Thời Tinh cũng do hắn sắp xếp. Không ngang nhiên đặt ngay cạnh phòng Trì Diệu, nhưng lại bố trí ở sát phòng Phù Thanh. Nói cách khác, cũng chỉ cách phòng Trì Diệu một khoảng rất gần.

 

Đêm muộn, Thời Tinh được sắp xếp ở phòng cạnh Phù Thanh. Toàn bộ đồ đạc trong chỗ ở cũ đều do robot đóng gói mang đến. Trước khi đi ngủ, cậu vẫn thấy chưa quen, nhưng nghĩ đến Lục Luật hay quấn lấy ở chỗ cũ... thì thà đừng quay về nữa.

 

Tưởng rằng đêm nay có thể yên ổn nghỉ ngơi, nào ngờ nửa đêm Thời Tinh lại choàng tỉnh.

 

Nguyên nhân lần này không phải ác mộng, mà là do luồng tinh thần lực cấp cao quét qua khiến cậu bừng tỉnh.

 

Cậu vừa chống chọi luồng tinh thần lực hỗn loạn bước ra ngoài, liền bị Phù Thanh, người cũng vì cùng nguyên nhân mà thức dậy kéo vào bên cạnh, đưa thẳng vào trong lá chắn tinh thần của mình.

 

"Điện hạ đang rò rỉ tinh thần lực." Phù Thanh vội nói: "Phải có người đi đánh thức ngài ấy ngay!"

 

Nghe vậy, Thời Tinh mới chợt nhớ ra biển tinh thần của Trì Diệu vốn đã có vấn đề rối loạn nghiêm trọng.

 

Chỉ là từ lúc quen biết đến nay, chưa từng thấy ngài ấy phóng thích tinh thần lực ở mức độ lớn như thế, nên cậu cũng dần quên mất.

 

Ý nghĩ vừa lóe qua, luồng tinh thần lực rò rỉ lại càng dữ dội, điên cuồng ập đến, muốn phá vỡ lá chắn của Phù Thanh, kẻ "ngoại lai", để hoàn toàn khống chế khu vực này.

 

Ngay khi nhận ra hai luồng tinh thần lực đang giằng co, gần như theo bản năng, Thời Tinh cũng mở lá chắn tinh thần của chính mình.

 

Áp lực trên người Phù Thanh lập tức giảm đi rõ rệt.

 

Ngẩng lên nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn sững sờ, kinh ngạc thốt lên: "Tinh thần lực của Điện hạ... lại không hề bài xích cậu!"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Vấn đề tinh thần lực của Bệ hạ, "nhóc Thời" đã biết từ ngay đầu chương 2 rồi, bạn nhỏ nào quên có thể lật lại xem.

 

Trợ thủ thúc đẩy tình cảm là người hầu thân cận Hứa Kim, đã chính thức xuất hiện.

 

-------------

 

lledungg: Sao lại bài xích vịu ơ của mình cơ chứ ~~~

Bình Luận (0)
Comment