Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 34

(chap này được edit trong tình trạng sốt 39độ. Nên mình sẽ beta lại sau. phát hiện lỗi cứ đá thẳng vào bài nha mn)

 

Thời Tinh vừa điều khiển màn chắn của mình thu hẹp dần vừa đẩy tiến về phía trước, dốc hết sức để giữ cho tinh thần lực rò rỉ từ Trì Diệu bị giam chặt trong phạm vi ấy.

 

Lúc còn ở khoang chính thì vẫn tạm ổn, nhưng càng tiến về khu chỗ ở, màn chắn bị thu hẹp lại càng nhỏ, Thời Tinh càng cảm nhận rõ sự chênh lệch cấp bậc tinh thần lực giữa hai người lớn như vực sâu ngăn cách.

 

Hiện tại cậu vẫn còn kiểm soát được, không đến mức quá sức, nhưng tuyệt đối cũng chẳng thể gọi là nhẹ nhõm.

 

Nhưng tất cả những điều này còn có một tiền đề lớn, đó là tinh thần lực mà Điện hạ rò rỉ hiện giờ vẫn còn rất yếu, đang trong trạng thái vô thức, hơn nữa cậu lại phát hiện kịp thời, cậu...

 

Thời Tinh khẳng định, trong cơ thể cậu đang diễn ra một sự biến đổi nào đó mà chính cậu cũng chưa biết rõ.

 

Khoảng thời gian này, từ khi bước vào giai đoạn đầu của thời kỳ trưởng thành, để phối hợp cho cậu luyện tập, Phù Thanh mỗi ngày đều dành nửa ngày ở bên cậu. Vậy mà với một sĩ quan cấp SS, những dao động mà trước đây Thời Tinh cảm nhận được, đối phương lại chưa từng phát giác dù chỉ một lần.

 

Hơn nữa, thời gian Thiếu tướng Hạng Phi đến làm nhiệm vụ trên phi thuyền của họ cũng không ít. Với tinh thần lực cấp 3S, vậy mà khi mọi người cùng ở chung, những dao động yếu ớt mà Thời Tinh cảm nhận được, thiếu tướng Hạng cũng hoàn toàn không hề hay biết.

 

Trước đây Thời Tinh còn ngờ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng bây giờ thì khác, cậu chắc chắn nó thật sự tồn tại.

 

Bởi vì mọi chuyện vừa xảy ra đã chứng minh rằng, những dao động ấy chính là tinh thần lực rò rỉ từ biển tinh thần bất ổn của Điện hạ.

 

Chỉ là trước kia chúng quá mức yếu ớt, ngoài cậu ra không ai cảm nhận được.

 

Cậu...

 

Thời Tinh bất chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc, như thể mình đã từng trải qua biến đổi tương tự trong quá khứ.

 

Thế nhưng ý nghĩ ấy vừa thoáng hiện lên, còn chưa kịp nghiền ngẫm, thì một đợt tinh thần lực rò rỉ nữa đã bùng nổ. Lần này, luồng tinh thần lực lại ập thẳng vào màn chắn của cậu, khiến Thời Tinh cuối cùng cũng cảm thấy có phần quá sức.

 

Gần như theo bản năng, Thời Tinh đứng cách một đoạn, cất cao giọng gọi: "Điện hạ!"

 

Ngay lập tức, trong trung tâm Biển tinh thần của cậu dấy lên từng gợn sóng. Không hề khó chịu, nhưng Thời Tinh linh cảm có điều gì đó đã được truyền đi.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, áp lực trên người cậu đột ngột nhẹ hẳn đi.

 

Luồng tinh thần lực hỗn loạn rò rỉ bất chợt lắng xuống, Thời Tinh lập tức nhận ra Trì Diệu đã tỉnh.

 

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cậu chớp lấy khoảng trống dồn nén màn chắn tinh thần lực, hai tay khép chặt, quả cầu lá chắn lập tức thu nhỏ bằng với gian phòng của Trì Diệu, triệt để ngăn cách nguồn rò rỉ với bên ngoài.

 

Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng vì khoảng cách quá gần, đợt tinh thần lực tiếp theo tuy đã được Trì Diệu khống chế giảm bớt nhiều, nhưng khi lại va đập vào màn chắn, sức ép mà Thời Tinh phải chống đỡ vẫn tăng thêm rõ rệt.

 

Mồ hôi lạnh lập tức rịn ra trên trán và dọc sống lưng.

 

Thời Tinh biết, để an toàn thì lúc này cậu nên rút lui.

 

Nhưng hiện tại mức tiêu hao vẫn chưa chạm tới lằn ranh đỏ mà cậu đã đặt ra trong lòng, hơn nữa Trì Diệu cũng đã tỉnh lại, cậu... Thời Tinh vẫn muốn thử thêm một lần nữa.

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, lý trí và bốc đồng còn chưa kịp phân định thắng bại, một đợt tinh thần lực nữa đã vỗ mạnh lên màn chắn. Sau vài lần va chạm, Thời Tinh không rõ vì sao, nhưng cậu biết chắc mình có thể nhận ra những biến hóa cực nhỏ trong cấu trúc tinh thần lực ấy.

 

Ban đầu, chủ yếu là sự va đập vô thức của tinh thần lực rò rỉ từ Điện hạ.

 

Sau khi Điện hạ tỉnh lại, mức độ phá hủy của tinh thần lực lập tức giảm mạnh. Ở hai lần va chạm sau đó, một luồng tinh thần lực cuồng bạo khác cũng bị cậu cảm nhận thấy, tuy khi chạm tới màn chắn của cậu thì đã tan loãng gần như chẳng còn gì, nhưng Thời Tinh vẫn nhận ra một sự quen thuộc như lúc trước.

 

Và rất nhanh, Thời Tinh đã hiểu vì sao, bởi đó chính là luồng tinh thần lực mang tính hủy diệt còn sót lại của tinh thú ẩn trong iển tinh thần của Điện hạ.

 

Cậu cảm thấy quen thuộc là bởi vừa mới xử lý xong phần tinh thần lực xâm nhập trong cơ thể Thiếu tướng Hạng.

 

Mà hai luồng tinh thần lực này đều bắt nguồn từ cùng một con tinh thú.

 

Ý nghĩ xoay chuyển trong chớp mắt, một ý tưởng táo bạo lóe lên, Thời Tinh không còn do dự nữa, mà mở toang cửa phòng của Trì Diệu.

 

"Điện hạ!"

 

Đẩy cửa bước vào, Thời Tinh liền trông thấy Trì Diệu. Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, y phục chỉnh tề, hẳn là trước khi tinh thần lực rò rỉ đã đang chợp mắt nghỉ ngơi.

 

Trán anh cũng đã lấm tấm mồ hôi li ti.

 

Tỉnh dậy trong vội vã, vừa mở mắt đã phải gấp gáp khống chế tinh thần lực trong biển tinh thần, lúc này dáng vẻ của Trì Diệu đã chẳng còn ung dung, thậm chí có thể nói là hiếm hoi để lộ ra vài phần chật vật.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau. Khoảnh khắc khi nhìn thấy Thời Tinh, đồng tử Trì Diệu chợt co rút, kinh ngạc không tin nổi: "Thời Tinh?"

 

"Là em, Điện hạ." 

 

Lời vừa dứt, màn chắn lại một lần nữa bị thu hẹp. Vòng chắn hình cầu vốn bao trùm cả căn phòng giờ đây cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt Trì Diệu, sau khi tiếp tục co , nó chỉ còn lại trong phạm vi bên trong phòng.

 

Trì Diệu ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc nhận ra đó là gì, cả tinh thần anh đều chấn động.

 

"Em đang làm gì vậy!?"

 

Ngữ khí của Trì Diệu lúc này không còn đơn thuần là kinh ngạc, mà đã biến thành tiếng quát đầy nghiêm khắc.

 

Thời Tinh nói thẳng không vòng vo: "Em muốn thử xem, liệu có thể nhân lúc hỗn loạn chưa bùng phát, làm dịu biển tinh thần của ngài không."

 

Trì Diệu nghe hiểu từng chữ, nhưng khi ghép lại thành câu, anh phải mất một lúc mới tiêu hóa nổi.

 

Thời Tinh đang nói rằng muốn dùng tinh thần lực của mình để xoa dịu biển tinh thần cho anh?!

 

Khoảnh khắc ý thức được điều đó, cảm xúc của Trì Diệu lập tức dao động. Biển tinh thần vốn đang dần ổn định lại chấn động dữ dội. Anh cố dồn toàn lực áp chế, nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Một đợt tinh thần lực nữa ập thẳng vào lá chắn của Thời Tinh, khiến thân thể cậu khẽ chao đảo.

 

Chỉ một thoáng chao đảo ấy, rơi vào mắt Trì Diệu lại vô cùng gai mắt, khiến lồng ngực anh bất giác phập phồng dữ dội.

 

"Em có biết mình đang nói gì không?!!"

 

Giọng anh gằn xuống, khuôn mặt liền trở nên nghiêm khắc.

 

Cảm xúc bùng nổ khiến biển tinh thần lại nổi sóng. Dù đã cố gắng tập trung giữ vững, nhưng tâm tình dồn nén chẳng khác nào thêm gánh nặng, khiến việc áp chế vốn đã khó khăn nay càng thêm gian nan. Ngay khi nhận ra biển tinh thần của mình có dấu hiệu mất kiểm soát, Trì Diệu gần như gầm lên: "Ra ngoài!!"

 

Thời Tinh cũng cảm nhận rõ ràng, sắc mặt nghiêm lại: "Điện hạ, tình trạng hỗn loạn của ngài đang trầm trọng hơn."

 

Gân xanh nổi hằn trên cổ Trì Diệu: "Ta bảo em ra ngoài!!"

 

Thời Tinh gần như đồng thời bật thốt: "Vậy chỉ có thể xin lỗi cận thần Hứa và thiếu tướng Phù thôi."

 

Trong khoảnh khắc Trì Diệu còn đang sững sờ kinh ngạc, Thời Tinh cũng nhận ra thêm vài điều khác. Chẳng hạn như màn chắn tinh thần của cậu, một khi áp sát Trì Diệu thì không thể đồng thời vừa phòng ngự vừa áp chế. Tuy biểu hiện không rõ rệt, nhưng cậu thật sự đã thử đi thử lại nhiều lần, và quả cầu màn chắn bởi chênh lệch cấp bậc tinh thần lực quá lớn, rốt cuộc không tài nào đè nén thêm được nữa.

 

Ý định ban đầu của Thời Tinh là đưa tinh thần lực mang tính xoa dịu trong màn chắn trực tiếp ép vào biển tinh thần của Trì Diệu, nhưng cách này không khả thi.

 

Đối diện với Điện hạ, cậu còn quá yếu, không thể làm được.

 

Nếu cưỡng ép thử, cho dù có cạn kiệt tinh thần lực cũng chưa chắc thành công.

 

Nhưng mà...

 

Thời Tinh hít sâu một hơi. Theo biến đổi trong suy nghĩ, màn chắn tinh thần lực của cậu cũng bắt đầu thay đổi với tốc độ nhanh chóng.

 

Tinh thần lực của Điện hạ vốn không bài xích cậu. Chỉ cần cậu không tìm cách đối kháng, có lẽ còn một con đường khác.

 

Hơn nữa, khi trị liệu cho thiếu tướng Hạng Phi, luồng tinh thần lực của tinh thú ngay trong khoảnh khắc chạm vào tinh thần lực của cậu đã tự tiêu tan, cậu còn chưa kịp dẫn xuất. Vậy thì bây giờ, cũng có thể kỳ vọng, biết đâu, biết đâu lần này cũng sẽ như thế...

 

Trì Diệu: "?"

 

Bậc đế vương tôn quý của Đế quốc còn chưa kịp nổi giận, Thời Tinh đã mở rộng màn chắn tinh thần của mình.

 

Ở ngay rìa màn chắn, vừa chạm vào nó, cậu lập tức rút ra từ biển tinh thần lượng tinh thần lực gấp nhiều lần so với trước, hòa nhập vào màn chắn, khiến nó dày lên rõ rệt.

 

Trong một khoảnh khắc, tinh thần lực của Trì Diệu xuyên thấu qua màn chắn.

 

Thời Tinh khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi.

 

Hai bàn tay khẽ xoay, màn chắn hoàn tất sự biến đổi cuối cùng, hoàn toàn mất đi khả năng phòng ngự, để mặc luồng tinh thần lực rò rỉ của Trì Diệu cuốn tràn ra ngoài như thể không còn vật cản.

 

Ngay sau đó, cậu mở bừng mắt, hai tay khép lại, theo động tác phụ trợ ấy, màn chắn lập tức co rút với tốc độ chóng mặt.

 

Trì Diệu thậm chí còn chưa kịp giải ph*ng t*nh thần lực để cưỡng ép đẩy Thời Tinh ra ngoài, lớp màn chắn trong suốt ấy trong chớp mắt đã thu hẹp sát vào bên ngoài cơ thể anh, rồi không dừng lại lấy một khắc, ào ạt chảy thẳng vào trong thân thể.

 

Chỉ trong thoáng chốc, luồng sức mạnh ấy đã quét dọc khắp thân thể anh, rồi như cuồng phong cuốn lấy toàn bộ biển tinh thần, hóa thành vòng tròn siết chặt từ ngoài vào trong, mạnh mẽ xâm nhập.

 

Không sao chống đỡ nổi, ngay khoảnh khắc bị chạm tới, Trì Diệu cũng chẳng còn nảy ra ý nghĩ phản kháng.

 

Bởi vì, nó thật sự quá đỗi dịu dàng.

 

Trong số vô vàn trị liệu sư từng tiếp xúc trước đây, đây là lần đầu tiên Trì Diệu gặp một luồng tinh thần lực khiến anh có thể hoàn toàn thả lỏng và thư thái nhất.

 

Sức mạnh chữa lành và sự xoa dịu ập đến dữ dội, ngay khoảnh khắc quét tràn vào biển tinh thần của Trì Diệu, cho dù đã có chuẩn bị, Thời Tinh vẫn không khỏi kinh ngạc.

 

Không phải điều gì khác, mà là bởi diện tích biển tinh thần của Trì Diệu quá lớn. Cho dù cậu đã dự liệu theo khả năng tồi tệ nhất, nhưng đến lúc thật sự chạm vào, Thời Tinh mới thấy, thì ra mình đã quá nông cạn.

 

Lượng tinh thần lực mà cậu vốn nghĩ ít nhất cũng phải đủ để thẩm thấu hết tầng ngoài của biển tinh thần Trì Diệu, vậy mà thực tế mới chỉ đi được nửa chặng đã cạn sạch, tan biến hoàn toàn.

 

Thân thể thời Tinh lảo đảo, cơ thể mất sức lùi lại hai bước, khẽ va vào bàn làm việc, cậu liền chống một tay lên mép bàn để mượn lực.

 

Nhưng may là vẫn có hiệu quả.

 

Hơn thế nữa, hiệu quả còn rất rõ rệt.

 

Luồng tinh thần lực cuồng bạo quẩn quanh tầng ngoài biển tinh thần của Trì Diệu mãi không tan biến, trong cảm nhận của Thời Tinh, cuối cùng cũng biến mất.

 

Trì Diệu cũng nhận ra.

 

"Em đã làm gì?"

 

Trì Diệu cau mày, giọng điệu vẫn nghiêm nghị.

 

"Em đã đưa tinh thần lực chữa trị an ủi vào biển tinh thần của ngài."

 

Ngừng một thoáng, Thời Tinh nở nụ cười mệt mỏi, vui mừng nói: "Điện hạ, sự hỗn loạn đã bị cắt đứt rồi!"

 

Trì Diệu khựng lại.

 

Mãi đến lúc ấy, theo sự biến mất của phần tàn dư kia, anh mới ý thức được biển tinh thần của mình so với mấy ngày qua yên tĩnh đến mức chưa từng có.

 

Trì Diệu: "......"

 

Trì Diệu: "............"

 

Thời Tinh: "Tốt nhất ngài nên nhân lúc này tự điều chỉnh một chút. Một lát nữa, khi hiệu quả trấn định cưỡng chế của tinh thần lực chữa trị tan đi, dao động bên trong của biển tinh thần vẫn sẽ lan đến đây..."

 

Không đợi Thời Tinh nói hết, Trì Diệu đã bắt đầu hành động.

 

Nhưng trong động tác, hơi thở anh vẫn không ổn định. Nếu không phải thật sự không thể phân tâm... Trì Diệu buộc mình tập trung, trước tiên giải quyết nguy hiểm của bản thân, rồi mới tính đến những việc khác.

 

Những việc khác khiến người ta nghiến răng, cùng với những kẻ khác.

 

Khi đã chắc chắn phần lớn tinh thần lực cuồng bạo biến mất, phần nhỏ yếu ớt cũng bị anh tiêu diệt, Trì Diệu liền điều động những sợi tinh thần tập trung ổn định biển tinh thần.

 

Vài phút trôi qua, hoàn toàn xác định hỗn loạn sẽ không tái phát, anh mới mở mắt.

 

Vừa nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, hơi thở Trì Diệu lập tức nghẹn lại.

 

Chỉ trong chốc lát, Thời Tinh đã từ chỗ dựa vào bàn, cả người mềm nhũn như không còn xương, ngã xuống ghế.

 

Không rõ là người kia ngất hay còn tỉnh, Trì Diệu bật gọi: "Thời Tinh!"

 

"Thời Tinh, em có chỗ nào..."

 

Ngoài dự liệu, Thời Tinh dụi mắt, vừa nghe gọi liền ngồi bật dậy, giọng mang nặng mệt mỏi: "Ừm... Điện hạ khỏe lại rồi sao?"

 

Âm thanh ngái ngủ, cậu khẽ lẩm bẩm: "Em mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi."

 

Trì Diệu: "..."

 

Một khoảng lặng quái dị lại bao trùm. Đến khi Thời Tinh buông tay khỏi mắt, cậu mới nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó khác thường.

 

Trì Diệu đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt ấy quá thẳng, quá lạnh nhạt và trống rỗng.

 

Tựa như...

 

"Cậu đừng hỏi nhiều, cứ ngoan ngoãn nghe lời Điện hạ."

 

"Điện hạ vốn quen mệnh lệnh nghiêm minh, coi chừng đến lúc lại bị trách phạt."

 

"Cậu chưa từng thấy Điện hạ nổi giận đâu. Nếu một ngày tận mắt chứng kiến, tôi dám chắc cậu sẽ không muốn thấy lần thứ hai."

 

Những lời khuyên của Phù Thanh khi Thời Tinh dò hỏi tình trạng của Trì Diệu vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Nhìn gương mặt vô cảm kia, trong khoảnh khắc, Thời Tinh bỗng bừng tỉnh ngộ. Cả người run lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến sạch.

 

Vừa rồi... Điện hạ đã nói gì với cậu sao?

 

Hình như lúc cơn hỗn loạn kịch liệt nhất, người đã bảo cậu đi ra ngoài?!

 

Ký ức vừa khơi lại, chi tiết càng rõ rệt hơn. Nếu cậu không nhìn lầm, thì khi ấy, gân xanh trên cổ Điện hạ đã nổi hẳn lên...

 

Thời Tinh: "..."

 

Thời Tinh cố gắng biện hộ lần cuối: "Điện hạ, em... em nhớ lời ngài dặn rồi, chỉ dùng hơn một nửa tinh thần lực thôi, không có cạn kiệt. Lần này phát hiện sớm, tinh thần lực ngài rò rỉ cũng yếu..."

 

Dưới ánh mắt tĩnh lặng như hồ sâu của Trì Diệu, giọng cậu càng nói càng nhỏ: "Em chỉ là dùng năng lực nhiều quá, nên mệt thôi..."

 

Hai chữ cuối gần như không thành tiếng: "Thật mà."

 

Thời Tinh bất giác cúi đầu, cả người co lại trên ghế, không dám ngẩng lên.

 

Trong tầm mắt lướt qua, Trì Diệu vẫn im lặng, chỉ hiếm hoi thấy lồng ngực khẽ dâng lên một nhịp, như để lấy một hơi thật sâu. Tựa như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

 

Thời Tinh: "..."

 

Ngừng lại một lát, cả hai cùng cất tiếng.

 

Trì Diệu: "Em..."

 

Thời Tinh nhắm mắt, chột dạ khẽ gọi: "Điện hạ..."

 

Một chữ của người trước gằn ra trong sự tức giận bị kiềm chế, hai chữ của người sau lại run rẩy yếu ớt, đáng thương.

 

Trì Diệu: "......"

 

Thời Tinh: "......"

 

Khoảnh khắc sau đó, Trì Diệu quay mặt đi, mở thiết bị liên lạc kết nối với Hứa Kim.

 

Bên kia vừa gọi một tiếng "Điện hạ", liền bị ngắt lời.

 

Trì Diệu dứt khoát ra lệnh: "Dừng tất cả hai phi thuyền lại. Gọi đội ngũ y tế qua đây, tất cả đều phải đến, mang theo cả thiết bị kiểm tra thân thể cho Thời Tinh."

 

"Ngươi vừa rồi..."

 

"Không đúng, Phù Thanh đâu?"

 

" Để hắn phụ trách Thời Tinh, rồi làm việc cho ta thành ra thế này sao?!"

 

Nhận ra giọng điệu ngày càng kích động, Trì Diệu đổi sang một hơi khác, dứt khoát quát: "Bảo hắn cút ngay đến đây cho ta!"

 

Nếu đến lúc này còn không nhìn ra Trì Diệu đang giận dữ, thì Thời Tinh quả thực có mắt như mù.

 

Hơn nữa... dường như, có lẽ, hình như... là do chính cậu đã chọc giận Điện hạ đến mức này?

 

Đầu óc trống rỗng, trong lòng Thời Tinh chỉ còn văng vẳng bốn chữ

 

Xong rồi, xong rồi.

 

----------

 

lledungg: K nỡ quát e thì quá Phù Thanh:)))))))

Bình Luận (0)
Comment