Lời thỉnh cầu dứt khoát, kiên định, đủ để chứng minh cậu đã quyết tâm.
Hắn khẽ cụp mắt xuống.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khiến Thời Tinh thấp thỏm.
Nhưng ngay sau đó, phản ứng của Trì Diệu lại khiến cậu bất ngờ.
Người đàn ông vươn tay, khẽ vỗ lên vai cậu, giọng trầm thấp, như để trấn an: "Đừng vội. Ta hiểu rồi."
Thời Tinh còn định mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Trì Diệu đã cắt ngang. Đôi mắt màu khói xám nhìn thẳng vào cậu, bất ngờ hỏi: "Em có biết, giới hạn cuối cùng của ta nằm ở đâu không?"
Thời Tinh khựng lại vài giây, rồi chợt hiểu ra. Cổ họng khẽ động, cậu nghiêm túc đáp: "Ý ngài là, chỉ trong điều kiện việc trị liệu không làm tổn hại đến em, đúng không?"
Cậu vội vàng hứa hẹn: "Dù thế nào đi nữa, Điện hạ, em tuyệt đối sẽ không để bản thân rút cạn tinh thần lực nữa. Cho dù có dốc hết sức, cũng sẽ trong chừng mực không khiến mình kiệt sức."
Trì Diệu còn chưa kịp mở miệng, Thời Tinh đã nhanh chóng bổ sung: "Hơn nữa, ngài vẫn cần em trị liệu mỗi ngày. Tiến trình vốn đã rất chậm rồi, càng không thể vì sức khỏe của em mà gián đoạn."
Giọng nói không lớn, ngữ điệu lại bình thản, như đang thuật lại một điều vốn hiển nhiên.
Đôi mắt xanh trong sáng ngẩng lên, ánh nhìn sạch sẽ, chân thành đến mức chẳng thể nghi ngờ.
Trì Diệu nghẹn lại, cổ họng thoáng siết chặt.
"Trước tiên, phải biết tự bảo trọng."
Thời Tinh như thì thầm, lại vội tiếp lời: "Nhưng mà, trong lòng em, Điện hạ cũng rất quan trọng."
Câu nói ấy khiến Trì Diệu sững lại, nhất thời không thốt nên lời.
Một lúc sau, hắn chỉ khẽ nâng tay, xoa nhẹ lên mái tóc cậu: "Được rồi. Ta nghe thấy rồi."
Hắn trở lại chuyện chính, giọng bình thản: "Đã biết giữ chừng mực, vậy thì cứ theo như em nói, thử một lần đi."
Coi như đã đồng ý.
Đôi mắt Thời Tinh sáng rực. Trì Diệu nhìn dáng vẻ dễ dàng thỏa mãn ấy của cậu, bất giác bật cười, khẽ lắc đầu.
Hai người đã nói xong, nhưng bên phía nhà họ Đàm vẫn đang chờ đợi. Từ trước đến nay, Trì Diệu làm việc luôn biết tiến lùi, việc gì cũng để lại một đường, lần này cũng không ngoại lệ.
Dẫn Thời Tinh trở lại trước mặt mọi người, anh mở miệng: "Vấn đề biển tinh thần của Đàm Trì, Thời Tinh đã nhìn rõ, đối với em ấy vốn chẳng phải chuyện khó."
Ngừng một nhịp, Trì Diệu nhìn thẳng vào Đàm Trì, hỏi: "Về tình trạng của ngươi, ngươi muốn tự mình nói với người nhà, hay để chúng ta nói?"
Người nhà họ Đàm thoáng ngỡ ngàng, chưa hiểu ẩn ý trong lời anh.
Nhưng Phù Thanh, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc, những người đã nghe qua nhận định của Thời Tinh lập tức hiểu ra. Trì Diệu đang nhắc đến sự thật mà Đàm Trì che giấu, là việc biển tinh thần của hắn đang dần khô cạn.
Quả nhiên, gương mặt vốn đã tái nhợt của Đàm Trì lập tức cứng đờ, sau đó anh khẽ cong môi, nở một nụ cười khổ: "Ngài... đã sớm biết rồi sao?"
Trì Diệu thẳng thắn: "Ngay lần đầu gặp ngươi, Thời Tinh đã có linh cảm. Hôm nay chỉ là chứng thực lại mà thôi."
Đàm Trì cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy cay đắng.
Phu nhân Campbell trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành, bà run giọng gọi con trai, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị Nguyên soái Đàm Bạch Sơn khẽ kéo tay áo, ra hiệu lắc đầu.
Phu nhân Campbell nghẹn ngào, chỉ có thể nuốt ngược câu hỏi trở lại.
Căn phòng lặng đi, im ắng kéo dài suốt mấy chục giây.
Đàm Trì cúi đầu trầm ngâm, Trì Diệu cũng không thúc ép.
Mãi một lúc lâu sau, giọng khàn khàn của anh mới vang lên: "Thực ra, không thể trị được nữa, đúng không?"
Giọng điệu ấy nặng trĩu sự cam chịu trước số phận.
Thời Tinh khẽ cất lời: "Chưa chắc đâu, không phải là hoàn toàn vô vọng."
Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả người nhà họ Đàm lập tức sáng bừng, đồng loạt dồn về phía cậu.
Chỉ riêng Đàm Trì khẽ nhắm mắt lại. Sau quá nhiều lần ôm hy vọng rồi lại thất vọng, cho dù nghe thấy một tia sáng le lói, anh cũng chẳng còn sức để rung động nữa.
Trì Diệu trầm giọng: "Dù có thể chữa được hay không, cũng không phải lý do để giấu giếm."
Chỉ mấy câu thôi, giọng Đàm Trì đã khàn hẳn: "Điện hạ nói rất đúng."
Không ai biết trong lòng anh phải chịu đựng thế nào. Cuối cùng, anh chỉ chậm rãi thốt ra: "Để tôi tự mình nói với họ. Xin Điện hạ và tiểu Điện hạ hãy chờ ở phòng khách một lát."
Trì Diệu khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Ngay sau đó, anh cùng mọi người được dẫn sang phòng khách nghỉ ngơi, còn cả nhà họ Đàm thì ở lại trong phòng năng lượng cách ly.
Trước khi rời đi, Thời Tinh vô thức ngoái đầu lại. Qua bức tường trong suốt, cậu thấy cả gia đình nhà họ Đàm đang vây lấy Đàm Trì, mỗi người đều mang theo vẻ lo lắng nặng nề.
Có lẽ Trung tướng Đàm chỉ vì không muốn người nhà lo lắng nên mới chọn cách giấu đi.
Thời Tinh nghĩ vậy, trong lòng dâng lên ít nhiều cảm khái.
Đến phòng khách, sau khi người hầu dâng trà và hoa quả rồi lui xuống, Phù Thanh không khỏi thở dài lo lắng: "Không biết nhà họ Đàm nghe tin này rồi có chịu nổi không."
Hứa Kim thì quay sang hỏi Thời Tinh về tình trạng thực sự của Đàm Trì. Khi nghe nói biển tinh thần của anh ta sẽ khô cạn trong vòng một năm, tất cả đều sững sờ, lặng đi không nói nổi câu nào.
Phù Thanh buông một tiếng thở dài, rồi uống liền mấy ngụm nước lớn.
Dù biết mình hơi đường đột, Hứa Kim vẫn cất lời: "Vậy... có chữa được không?"
Trì Diệu đáp: "Thời Tinh nói cậu ấy muốn thử."
Thời Tinh gật đầu xác nhận: "Tôi cảm thấy có thể thử, nhưng kết quả thế nào thì chỉ có bắt tay vào chữa trị mới biết được."
Sợ Hứa Kim vẫn chưa yên lòng, cậu vội nói thêm: "Điện hạ nghe tôi nói muốn thử cũng đã đồng ý rồi."
Trì Diệu liếc cậu một cái, rồi tiện tay nhét vào tay Thời Tinh một quả tinh quả: "Đặc sản biên giới phía Bắc đấy, ăn tươi mới ngon nhất. Mang về Đế Đô thì chẳng còn hương vị này nữa. Em nếm thử đi."
Thời Tinh cắn ngay một miếng, hai má phồng căng, nhai nhóp nhép như một chú hamster.
Đôi mắt cậu sáng rỡ: "Ngọt quá!"
Khóe môi Trì Diệu hơi nhếch lên: "Lúc về mang theo một ít."
"Vâng!!"
Thời Tinh gật đầu thật mạnh, dáng vẻ ấy khiến mọi người đều bật cười, bầu không khí cũng nhờ đó mà trở nên thoải mái hơn.
Đợi đến khi người nhà họ Đàm quay lại thì đã qua một tiếng.
Đôi mắt phu nhân Campbell đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc. Nguyên soái Đàm Bạch Sơn sắc mặt nặng nề, lời nói tuy vẫn bình thường nhưng trên mặt chẳng còn nụ cười, đủ thấy trong lòng ông cũng chẳng thể bình tĩnh như vẻ ngoài.
Chỉ có hai người họ xuất hiện, những thành viên khác trong nhà họ Đàm không thấy đi cùng.
Đàm Bạch Sơn áy náy nói: "Bọn nhỏ chịu đựng kém hơn, Bệ hạ cũng biết đấy, con cả của chúng tôi..."
Nói đến đây, ông nghẹn lại, thoáng lộ ra một nụ cười bất lực: "Tóm lại là có hơi thất thố, không tiện ra gặp ngài, kẻo thành trò cười. Đợi khi nào chúng ổn định lại cảm xúc, tự khắc sẽ xuống."
Trì Diệu gật nhẹ, tỏ ý thấu hiểu: "Không sao."
Biển tinh thần khô cạn vốn chẳng phải chuyện nhỏ, lại còn bị giấu kín bấy lâu, giờ bất ngờ vỡ lở, một gia đình gắn bó như vậy phản ứng thế cũng là lẽ thường.
Giọng phu nhân Campbell đã khàn đi vì khóc, nghẹn ngào nói: "Nếu không phải lần này ngài đến, chẳng biết Tiểu Trì còn giấu chúng tôi đến bao giờ. Cả nhà chúng tôi xin dâng lời cảm tạ Bệ hạ."
Trì Diệu bình thản nhận lễ.
Phu nhân Campbell đổi giọng, gương mặt không còn vẻ bi thương, dường như đã hạ quyết tâm, liền mở lời: "Chuyện của Tiểu Trì, vợ chồng chúng tôi có thể thưa riêng với Bệ hạ được không?"
Ý tứ quá rõ, là muốn bàn điều kiện trị liệu. Trì Diệu vốn cũng đang chờ họ mở lời.
Sau đó, anh không mang theo ai, chỉ cùng Đàm Bạch Sơn và phu nhân Campbell bước vào thư phòng để nói chuyện chi tiết.
Vốn dĩ Trì Diệu không quen quanh co. Vừa ngồi xuống, anh đã thẳng thắn đi ngay vào trọng tâm. Kể rõ Thời Tinh vì lần thức tỉnh thiên phú thứ hai mà không thể hấp thu tinh thạch thông thường, dạo gần đây đều phải dựa vào tinh thạch Hồng của tinh cầu Campbell để bổ sung năng lượng.
Phu nhân Campbell lập tức đáp: "Chúng tôi có thể cung cấp tinh thạch Hồng cho tiểu Điện hạ suốt cả kỳ trưởng thành."
Trì Diệu giơ tay, ra hiệu cho bà bình tĩnh: "Ta không có ý đó."
"Ta không cần nhà họ Đàm phải tiêu hao một lượng tinh thạch lớn đến thế."
Đàm Bạch Sơn cung kính nói: "Xin Bệ hạ cứ chỉ rõ."
Trì Diệu liếc nhìn ông, rồi lại nhìn sang phu nhân Campbell, chậm rãi nói: "Ta nhớ đã năm, sáu năm rồi thì phải... trong những lần Quân đoàn số 7 vào Đế đô báo cáo, phu nhân đều chưa từng xuất hiện."
Bảy đại quân đoàn mỗi năm đều phải cử người vào Đế đô để trực tiếp báo cáo trước mặt Trì Diệu. Trong phần lớn trường hợp, chính Nguyên soái quân đoàn sẽ đích thân đi.
Đàm Bạch Sơn của Quân đoàn số 7 năm nào cũng vào Đế đô báo cáo, những năm trước thường đưa cả phu nhân Campbell đi cùng. Nhưng khoảng năm, sáu năm gần đây, bà đã không còn xuất hiện ở Đế đô nữa.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt vợ chồng họ thoáng chốc trở nên ngập ngừng.
Thấy Trì Diệu không có ý định bỏ qua, phu nhân Campbell đành nói thật: "Ban đầu ta kết hôn liên minh để đến Đế quốc, là nhằm duy trì giao hảo ngoại giao giữa Campbell và Đế quốc. Nhưng sáu năm trước, tinh cầu Campbell..."
Bà khẽ cười khổ: "Ta nghĩ Bệ hạ sẽ không muốn gặp ta, cũng chẳng mong ta đặt chân đến Đế đô để tăng thêm phiền chán."
Điều bà ám chỉ chính là chuyện xảy ra sáu năm trước, khi Campbell từng có ý định gia nhập Liên minh.
Trong tinh hệ Song Sinh, hai thế lực lớn nhất hiển nhiên là Đế quốc và Liên minh.
Đế quốc được cấu thành từ một hành tinh chủ và nhiều vệ tinh, nằm ở vành ngoài của hệ Song Sinh. Hành tinh chủ khổng lồ quanh năm chịu sự quấy nhiễu của tinh thú xâm nhập từ ngoài tinh hệ, vì vậy sức chiến đấu trung bình nơi đây mạnh nhất trong toàn bộ tinh hệ. Nền quân sự hùng mạnh ấy cũng đã đặt nền móng cho địa vị tối cao và quyền lực cho tiếng nói áp đảo của Đế quốc.
Liên minh thì là một cộng đồng chính trị – kinh tế, được cấu thành từ vô số hành tinh quốc nằm ở khu vực trung tâm của tinh hệ.
Trước khi tuyến biên giới được thiết lập, hai bên vốn thường xuyên va chạm. Sau khi tuyến biên giới ra đời, từng có một khoảng thời gian ngắn hòa hoãn.
Nhưng những năm gần đây, thú triều đã được tuyến biên giới kiểm soát ổn định, mâu thuẫn lớn giữa Đế quốc và Liên minh tuy chưa bùng phát, song những va chạm nhỏ lại liên tiếp xảy ra, ngấm ngầm phơi bày thế đối lập ngày càng gay gắt.
Campbell vốn duy trì lập trường trung lập, giữ quan hệ tốt với cả hai bên. Thế nhưng sáu năm trước, vì một lý do nào đó, hoàng thất và tầng lớp quý tộc của Campbell lại thay đổi thái độ, có ý định ngả hẳn về phía Liên minh. Nhờ sự can thiệp của Đế quốc, chuyện ấy cuối cùng không xảy ra, nhưng từ đó quan hệ giữa Campbell và Đế quốc cũng từng có thời rơi xuống mức băng giá.
Trong bối cảnh ấy, sự xuất hiện của phu nhân Campbell ở Đế đô trở nên lúng túng, nên bà cũng không muốn đi nữa.
Trì Diệu mỉm cười trấn an: "Quan hệ giữa các hành tinh vốn không do bà định đoạt, ta cũng không hẹp hòi đến mức vì thế mà làm khó người nhà các sĩ quan Đế quốc. Nếu năm nay ta không rời cung điện, ta vẫn muốn gặp lại bà ở Đế đô. Hơn nữa, bà đã sống ở Đế quốc nhiều năm, trong mắt ta, bà sớm đã là công dân Đế quốc."
Lời lẽ vừa khéo vừa ôn hòa khiến phu nhân Campbell phần nào yên lòng.
Sau đó, Trì Diệu mới đi thẳng vào vấn đề: "Quan hệ giữa Campbell và Đế quốc những năm gần đây quả thực căng thẳng. Thời Tinh là bạn đời của ta, nó cần tinh thạch Hồng. Ta không thể để Campbell nắm giữ nhược điểm này. So với việc cứ phải mua dài hạn từ Campbell, để rồi một ngày bị phát hiện ra sự khác thường và đem ra suy đoán. Chi bằng ngay từ đầu ta chuẩn bị phương án vẹn toàn hơn."
Anh chậm rãi nói rõ ý định: "Ta muốn mua một tinh cầu có mỏ khoáng Hồng. Sau đó nhờ người Sanin có năng lực cắt rời không gian, tách nó khỏi quỹ đạo Campbell, rồi nhập vào quỹ đạo vệ tinh của Đế quốc. Toàn bộ chi phí ta sẽ chịu, nhưng để có được quyền mua, e rằng phải nhờ phu nhân nghĩ cách."
Tinh thạch Hồng của Campbell vốn tuyệt đối không đem bán. Nếu muốn mua, chỉ có thể tìm đến phu nhân Campbell là con đường duy nhất.
Nhưng bà đã liên hôn ở Đế quốc nhiều năm, thế lực cá nhân tại quê nhà gần như không còn. Điều kiện Trì Diệu đưa ra vốn không hề dễ, thậm chí... so với việc cung cấp tinh thạch Hồng lâu dài trong kỳ trưởng thành của Thời Tinh, thì giúp anh mua cả một tinh cầu mỏ Hồng lại càng khó gấp bội.
Đàm Bạch Sơn vừa định mở miệng thương lượng thêm, mới gọi được hai tiếng "Bệ hạ" thì đã bị phu nhân Campbell khẽ đặt tay ngăn lại.
Bà hiểu rõ điều kiện này khó đến mức nào. Nhưng... đó là Đàm Trì.
Chỉ khẽ nhắm mắt một thoáng, gần như không hề do dự, bà ngẩng lên nhìn thẳng Trì Diệu: "Nếu ta có thể giúp Bệ hạ giành được tư cách mua, Bệ hạ có thể để Thời Tinh trị liệu biển tinh thần cho Đàm Trì không?"
Trong mắt bà chất chứa nỗi đau, giọng run rẩy: "Thần biết yêu cầu này đối với một người Lam Tinh đang trong kỳ trưởng thành là vô cùng khó khăn. Nhưng Tiểu Trì cũng vì Đế quốc mới thành ra thế này. Bệ hạ, xin ngài nể công lao nó từng cống hiến, có thể ban cho nó một cơ hội."
Trì Diệu thẳng thắn: "Thời Tinh đã nói muốn thử chữa cho Trung tướng Đàm. Ta đã đồng ý với em ấy."
Phu nhân Campbell lập tức tiếp lời: "Vậy thì thế đi. Tư cách mua tinh cầu mỏ khoáng Hồng, ta sẽ nghĩ cách cho Bệ hạ."
Trì Diệu khẽ phất tay, dịu giọng trấn an: "Nhưng Thời Tinh không nắm chắc trăm phần trăm. Ta sẽ để em ấy thử, trong phạm vi năng lực thì được, nhưng nếu vượt quá, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc, cũng không để bất kỳ ai cưỡng ép Thời Tinh. Cho nên, biển tinh thần của Đàm Trì cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi."
"Dựa trên điều kiện ấy, phu nhân vẫn nguyện ý lấy tư cách mua tinh thạch Hồng làm chi phí chữa trị sao?"
Phu nhân Campbell siết chặt tay, rồi gật đầu không chút do dự.
Nhà họ Đàm từng chăm sóc Vân Vụ, họ hiểu rất rõ trị liệu sẽ mang lại gánh nặng thế nào cho người Lam Tinh, nên càng thấu hiểu ranh giới mà Trì Diệu đặt ra.
Dù sao, nếu xử lý không khéo, cũng có thể gây hại cho cơ thể Thời Tinh. Cho dù khát khao Đàm Trì hồi phục đến đâu, nhà họ Đàm cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ tính mạng của một người khác.
Đàm Bạch Sơn còn định nói thêm, nhưng phu nhân Campbell đã dứt khoát: "Cứ quyết định như thế đi. Kết quả này đã tốt hơn rất nhiều so với ta từng nghĩ. Ít nhất, nhờ có Thời Tinh, Tiểu Trì vẫn còn một tia hy vọng hồi phục."
Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, thì với tư cách người mẹ, bà cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả để lấy lấy cơ hội ấy.
-----------
...