Thời Tinh ngẩng đầu, cơn giận trong lòng đã vơi đi quá nửa, nhưng cảm giác khó chịu từ đầu đến giờ vẫn chẳng hề giảm bớt. Ngược lại, vì sự bất lực dồn nén, nó còn nặng nề thêm.
Cậu bức xúc nói: "Có ai lại nói chuyện như vậy không? Ngài nói thế thì nếu em còn tỏ ra có cảm xúc nữa, chẳng phải sẽ giống như đang vô cớ gây sự sao?!"
Giọng nói gần như vỡ òa. Nói xong, Thời Tinh lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Cậu ngẩn người nhìn sang. Trì Diệu hơi cúi đầu, nhưng khóe môi rõ ràng đang cong lên.
"...... Điện hạ, em vẫn chưa hết giận đâu." Cậu cố nhấn mạnh, giọng cứng đờ.
Trong thoáng chốc, Thời Tinh gần như muốn buông xuôi. Phản ứng thế này của Trì Diệu, chi bằng hắn cứ dứt khoát chối phăng, rồi cả hai cãi nhau một trận. Ít ra sau khi xả hết, cậu còn thấy dễ chịu hơn.
Liệu có thật như vậy không? Có lẽ. Nhưng Thời Tinh cũng không dám chắc.
Thật ra, cậu vốn chẳng muốn tranh cãi với Trì Diệu. Nhưng chuyện cứ bị giấu giếm hết lần này đến lần khác, cậu thực sự thấy quá sức khó chịu.
Chính những chi tiết vụn vặt cứ nối tiếp nhau, càng nghĩ Thời Tinh càng thấy khó chịu.
Trì Diệu lại thả lỏng giọng điệu: "Ta biết."
Hắn nhàn nhạt bổ sung: "Chỉ là thấy em cố gắng nhẫn nhịn, nghiêm túc nói chuyện thế này... ta cảm thấy thú vị thôi."
"......" Thời Tinh không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn.
Trì Diệu khẳng định chắc nịch: "Em vốn không phải kiểu người dễ bùng nổ xung đột với người khác đâu, Tiểu Tinh."
"............" Thời Tinh lại lặng im, cuối cùng chỉ thở dài nặng nề.
Cậu ủ rũ tựa đầu vào cánh cửa, lẩm bẩm: "Đã biết rồi, sao ngài còn cố tình đem em ra đùa... Chẳng lẽ trong lòng ngài thật sự nghĩ em sẽ không bao giờ cãi nhau với ngài sao?"
Trì Diệu hơi cúi mắt, đáp thẳng thắn: "Ta chưa từng đoán trước mọi phản ứng của em. Chỉ là ta vốn là người như vậy."
Thời Tinh nghẹn lời.
Đúng là thế. Trì Diệu đôi khi thích bông đùa ở những chi tiết nhỏ, không bao giờ quá đà, thậm chí nếu không quen biết hắn, chẳng nghĩ theo hướng đó thì rất có thể còn chẳng nhận ra.
Thời Tinh lại khẽ thở ra, trong lòng vừa phiền vừa bực.
Trong phòng lặng đi mấy chục giây.
Trì Diệu cất giọng trầm ổn: "Nếu thật sự muốn nổi giận, em không cần tìm lý do, cũng chẳng cần cố gắng giữ lý trí. Giận dữ vốn dĩ chẳng phải là hành vi lý trí. Nếu cứ gắng tìm một cái cớ hợp tình hợp lý để phát cáu, với kinh nghiệm ta từng đối phó bao nhiêu người, e là em càng nghĩ chỉ càng khó mở lời thôi."
Câu nói này thật ra không sai.
Thời Tinh thở dài, thua thế, ủ rũ nói: "Thôi bỏ đi, em vốn không phải người như vậy."
Quả thực, nếu không bị dồn ép đến mức cảm xúc bùng nổ, cậu rất khó mà nổi nóng.
Một câu hợp lý, một câu lạc đề, cái nhịp trò chuyện quái gở của Điện hạ khiến Thời Tinh nghĩ: có lẽ đến khi mình nghẹn tới nội thương, cũng chẳng tìm được điểm bùng nổ cảm xúc nào trong đó.
"Vậy không cãi nhau, ngồi xuống nói chuyện nhé?" Trì Diệu đề nghị, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Ta đoán em vẫn còn nhiều điều muốn nói."
"Đi qua thì mất mặt lắm, Điện hạ." Cậu thấy như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình đã chịu thua.
Trì Diệu bật cười: "Vậy ta cầu xin em lại đây, đừng giận ta nữa được không?"
Một câu hạ thấp tư thế, như lời dỗ dành, khiến cơn giận của Thời Tinh cũng dần tiêu tan.
"Không cần." Dù giọng điệu vẫn cứng nhắc, nhưng cuối cùng cậu vẫn dịch người, ngồi xuống cạnh hắn.
Vừa ngồi lên sofa, Thời Tinh liền ôm lấy cái gối tựa, cả người co lại, trốn về tận đầu kia của sofa dài.
Trì Diệu chợt nhớ ra, hỏi: "Sợi tinh thần của em đã mọc đầy đủ rồi phải không?"
Thấy Thời Tinh gật đầu, hắn tiếp lời: "Vậy giờ có thể bắt đầu trị liệu lại rồi?"
Giọng Thời Tinh vẫn chẳng khá hơn: "Mấy hôm trước là có thể rồi, chỉ là em không biết nên đối diện với ngài thế nào."
Nói xong, cậu còn cố tình nhắc nhở: "Đừng chuyển chủ đề, Điện hạ."
Trì Diệu giơ cờ trắng, nhẹ giọng: "Được, vậy em mở lời đi."
Thời Tinh vốn không phải kiểu người thích tranh cãi. Bảo cậu mở đầu, cậu chẳng đi thẳng vào vấn đề, mà vòng vo chọn một điểm đệm: "Trong hệ sao của chúng ta, thật sự không có Cây Mẹ thứ hai sao?"
"Đúng vậy." Trì Diệu gật đầu.
Thời Tinh ngập ngừng: "Vậy ngài có biết vì sao Lam Tinh biến mất không? Có thể nói cho em nghe không?"
Cư dân Đế quốc thì không ai biết, sách giáo khoa cũng không hề đề cập. Nhưng ở tầng lãnh đạo quốc gia thì chưa chắc là hoàn toàn mù tịt.
Dù vậy, câu trả lời của Trì Diệu lại chẳng như cậu mong đợi. Anh lắc đầu: "Thông tin mà các hành tinh trong các hệ này biết về Lam Tinh, giống hệt những gì em học được. Nó biến mất rất đột ngột. Khi ấy Liên minh còn đang bàn chuyện di dời Cây Mẹ, chính nhà ngoại giao của họ là người phát hiện đầu tiên. Sau đó... thì không còn gì nữa."
Ngay sau đó, Đế quốc trở thành hành tinh duy nhất còn Cây Mẹ. Về phía người Lam Tinh, một loạt mâu thuẫn mới bùng nổ với Liên minh.
Thời Tinh biết Liên minh và Đế quốc xưa nay bất hòa, nhưng cụ thể vì sao thì cậu chưa rõ.
Mơ hồ cảm thấy đây là chuyện mình nên hiểu, cậu lại hỏi: "Vậy rốt cuộc mâu thuẫn đó là gì? Liên minh và Đế quốc từ trước đến nay, nguyên nhân đối đầu chủ yếu là gì?"
Trì Diệu không giấu diếm: "Liên quan đến Cây Mẹ. Năm đó Liên minh từng định kéo Đế quốc gia nhập. Khi ấy, dù ở hai trận tuyến khác nhau, nhưng đã cùng chiến đấu suốt thời gian dài, quan hệ cũng bớt căng thẳng."
Thời Tinh hơi ngạc nhiên. "Nhưng cuối cùng Đế quốc đâu có gia nhập?"
"Đúng." Trì Diệu gật đầu.
"Họ đòi di dời Cây Mẹ, nói rằng một khi Đế quốc gia nhập thì cũng phải trở thành tài sản chung của Liên minh. Nhưng Đế quốc vốn bị khế ước với Lam Tinh ràng buộc, hơn nữa trong Liên minh quyền lực lại phân tán, họ chưa kịp lôi kéo Đế quốc mà đã mơ tưởng chia chác lợi ích, thế là chuyện gia nhập rơi vào bế tắc."
"Mâu thuẫn chính vẫn là vấn đề phòng thủ biên giới."
"Chủ tinh của Đế quốc nằm ở rìa hệ sao, mà tinh thần lực bình quân của người Đế quốc lại cao nhất. Ai cũng mặc định rằng chúng ta có sức chiến đấu mạnh, cộng thêm vị trí địa lý đặc biệt, việc giữ vững biên giới trở thành điều sống còn với Đế quốc. Vì thế, năm nào Liên minh cũng muốn kéo dài tuyến biên do Đế quốc canh giữ, nói rằng như vậy thì các hành tinh ở sâu bên trong hệ sao sẽ an toàn hơn."
Anh ngừng lại một chút rồi tiếp: "Lý lẽ thì nghe có vẻ đúng, nhưng họ dựa vào gì bắt chúng ta hy sinh nhiều hơn để đổi lấy cái gọi là hòa bình chung? Thế là cứ mỗi lần thay ca đóng quân ở các tiểu hành tinh, Liên minh lại gây khó dễ cho Đế quốc. Trong khi giao thương giữa các hành tinh ngày càng dày đặc, vấn đề này xử lý cực kỳ nan giải."
Trì Diệu kết lại: "Mấy năm nay số lượng tinh thú ngày càng tăng, đặc biệt là tinh thú biến dị khiến tất cả các hành tinh đều đau đầu. Vấn đề biên giới vì thế càng cãi vã không dứt. Cộng thêm Tổ Cây đã nuôi dưỡng ra không ít trị liệu sư, nhưng toàn bộ đều ưu tiên cho sĩ quan Đế quốc. Liên minh hay các hệ sao khác chẳng bao giờ được chạm tới nguồn lực y tế ấy, mâu thuẫn càng thêm gay gắt."
Nghe vậy, Thời Tinh cơ bản cũng đã hiểu. Cậu biết rõ lý do vì sao các hành tinh khác không được chia phần tài nguyên y tế, số lượng trị liệu sư quá ít, ngay cả Đế quốc cũng chẳng đủ dùng. Một khi còn phải gánh trách nhiệm giữ biên giới, Đế quốc không thể, và cũng sẽ không bao giờ chia người ra ngoài.
Bầu không khí trò chuyện lúc này rất tốt. Thoáng chốc, Thời Tinh có cảm giác như được quay về quãng thời gian bình thường, khi giữa cậu và Trì Diệu không tồn tại khúc mắc gì.
Mỗi lần nói đến những điều cậu chưa biết, Trì Diệu luôn kiên nhẫn như thế.
Nhưng có những chuyện, muốn tránh cũng không tránh được.
Cho dù không biết nên mở miệng thế nào, cũng chẳng đoán được cuộc nói chuyện này sẽ đi về đâu, Thời Tinh vẫn cắn răng hỏi: "Biển tinh thần của ngài vì sao lại vỡ nát? Đó là từ khi nào vậy?"
Cậu ngập ngừng, càng hỏi càng run: "Vẫn luôn như thế sao? Em... có thể hỏi chứ? Đây là chuyện có thể nói ra không?"
Vốn dĩ nét mặt vẫn bình thản, nhưng nghe đến hai câu cuối, khóe môi Trì Diệu lại nhếch lên, nở một nụ cười khẽ: "Đương nhiên là em có thể hỏi."
Trì Diệu im lặng một lúc, giọng trầm hẳn xuống: "Có thể nói chứ, chỉ là bình thường ta không muốn nhắc đến thôi."
Nhìn thấy ánh mắt Thời Tinh thoáng căng thẳng, anh lại mỉm cười nhạt: "Đừng lo, ta không muốn nhắc chẳng phải vì bản thân chuyện đó có gì ghê gớm. Chỉ là, hễ nói đến thì sẽ phải nhắc tới cha mẹ ta."
Thời Tinh ngẩn người. Cậu chưa từng nghe Trì Diệu kể về cha mẹ mình, thậm chí một câu cũng không.
Do dự một hồi, c** nh* giọng hỏi: "Quan hệ của ngài với họ không tốt sao?"
Trì Diệu bật cười, lắc đầu. Không khí trò chuyện vẫn nhẹ nhàng, thoải mái. Dù vừa bảo không muốn nhắc đến, nhưng khi đã mở lời, hắn chẳng hề né tránh: "Không phải không tốt... mà là quá tốt. Chính vì vậy, ta mới không muốn nhắc lại quá khứ."
Trì Diệu nói thẳng, dứt khoát như chém đứt mớ tơ rối, chỉ mấy câu đã kể xong toàn bộ.
"Nói cho chính xác, Tất Chu cũng là cháu ta, nhưng là con trai của anh họ ta.Cha mẹ ta chỉ có duy nhất một người con là ta."
"Từ khi sinh ra, sứ mệnh của ta đã là tiếp quản Đế quốc. Hồi ấy, tiên vương và hoàng hậu vì nhiều năm chinh chiến ở biên giới nên biển tinh thần đều tổn hại, thành ra ngay từ lúc ta còn nhỏ, gánh nặng học hành đã cực kỳ nặng nề. Nhưng ngoài chuyện đó ra, gia đình ta chưa từng bạc đãi ta. Họ cho ta nền giáo dục tốt nhất, cũng cho ta một mái nhà đầy ắp sự yêu thương."
"Biển tinh thần của ta bị thương là vì một lần ngoài ý muốn. Khi tuần tra biên giới, ta gặp phải một con tinh thú. Khi đó cấp bậc tinh thần lực còn chưa ổn định... và từ đó trở đi, nó thành ra như vậy. Những gì xảy ra sau này, em cũng đã biết rồi."
Cách kể thật sự đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa.
Thời Tinh lặng im một lúc để tiêu hóa, cuối cùng không nhịn được, buột miệng: "Khó mà tin được ngài lại kể mọi chuyện đơn giản thế này."
Trì Diệu khẽ cúi mắt, thoáng im lặng, rồi mỉm cười nhẹ: "Quá khứ tuy đẹp, nhưng cũng đã là quá khứ. Nghĩ mãi cũng chẳng ích gì, con người vẫn phải bước tiếp về phía trước."
Thời Tinh do dự, giọng nhỏ đi: "Ngài không hề nhớ nhung sao?"
Một lúc lâu sau, Trì Diệu mới cất tiếng, giọng thật khẽ: "Có chứ. Nhưng nỗi nhớ không giúp ích gì cho ta cả. Đắm chìm trong quá khứ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp."
Trong giây lát, Thời Tinh cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi của hắn. Một sự mệt mỏi bao trùm từ nhiều phương diện.
Mỗi ngày, Trì Diệu không chỉ phải xử lý vô số sự vụ, vừa chịu đựng biển tinh thần rách nát mang đến đau đớn, mà còn phải gắng gượng chống đỡ từ sâu trong lòng.
Anh cũng hiểu rõ, không một ai có thể chia sẻ gánh nặng ấy thay cho mình.
Tất Chu, hay cả chính Thời Tinh. Dù ai bước vào cuộc đời anh, cũng chỉ khiến sức nặng trên vai anh càng thêm chồng chất.
Nghĩ đến đây, Thời Tinh lại cảm thấy mình chẳng có tư cách gì để chất vấn Trì Diệu nữa, mặc dù vốn dĩ cậu cũng không định chất vấn gì cả.
Không gian bỗng rơi vào yên lặng.
Tựa như đổi vai, lần này Trì Diệu mở lời trước: "Giờ em đã biết hết ngọn ngành rồi, còn để bụng nữa không?"
Thời Tinh không biết phải trả lời thế nào.
Cậu im lặng, Trì Diệu lại chậm rãi nói: "Thật ra ta không nói với em, cũng là có lý do của riêng mình, đó là..."
"Em biết." Thời Tinh ngắt lời, ba chữ bật ra dứt khoát.
Trì Diệu hơi sững lại.
Thời Tinh tiếp lời, giọng kiên định: "Điện hạ, mấy ngày nay em đã nghĩ thông suốt rồi."
Cậu hiểu rõ mọi chuyện.
Giọng điệu bất giác nặng nề hơn: "Cũng chỉ xoay quanh vài lý do thôi, em vẫn còn trong kỳ trưởng thành, ngài không muốn em phải gánh thêm áp lực trị liệu. Biển tinh thần vỡ nát là chuyện quá nghiêm trọng, ngài... không muốn em phải lo lắng. Và nếu nhìn xa hơn, sau này em sẽ phải đối mặt với cả Viện trưởng lão lẫn Thượng nghị viện, trong tình cảnh đó, ngài càng không muốn nói sớm, sợ em chưa đủ năng lực, lại càng không chịu nổi sức ép."
Trì Diệu hiếm khi rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn gật đầu thừa nhận: "Em nghĩ đúng."
Anh khẽ thở ra, giọng trầm xuống: "Em cũng không cần lo lắng quá. Đã cùng em ghép đôi rồi, con đường phía sau ta đều đã tính cả. Tất Chu lớn nhanh, tính cách hai người hợp nhau, nếu... thì cứ làm theo sắp xếp của ta..."
Mấy câu đầu còn ổn, nhưng khi nghe đến câu cuối, Thời Tinh mới chợt hiểu "lo lắng" kia ám chỉ điều gì. Cảm xúc trong lòng cậu bỗng chốc vỡ tung.
"Em không hề lo! Cảm xúc của em cũng không phải vì chuyện này!!"
"Em..."
Một cơn tuyệt vọng ập tới, Thời Tinh gục đầu vào gối ôm, giọng nghẹn ngào: "Ngài đừng nói thế, em sẽ giận đó."
Trì Diệu im lặng một thoáng, rồi khẽ nói: "Nhưng đó là sự thật."
"Em thật sự giận rồi!"
Giọng Thời Tinh đột ngột bật cao, một lần nữa cắt ngang hắn.
Trì Diệu mấp máy môi, cuối cùng chỉ buông ra ba chữ nhạt nhòa: "Đừng giận."
"Muộn rồi." Thời Tinh đáp, bực bội.
Nhưng thứ lấn át sự bực bội, lại là nỗi đau nhói tận tim.
Cái đau ấy, chỉ cần nghĩ đến kết cục mà một biển tinh thần vỡ nát có thể dẫn tới, đã không sao kìm nén nổi.
Ẩn ý trong lời Trì Diệu vừa rồi chẳng khác nào một lời trăn trối.
Cái "nếu" kia, cả hai đều hiểu rõ. Nếu một ngày nào đó, khế ước không còn giữ nổi biển tinh thần, thì luồng tinh thần lực từng gây ra vết thương chí mạng ấy, một khi biển tinh thần hoàn toàn sụp đổ, sẽ để lại hậu quả gì cho cơ thể. Thời Tinh đã từng tận mắt chứng kiến rồi.
Trước khi trở về, trong lần gặp Trì Diệu ấy
Khi gặp lại, chẳng rõ là do bản năng hay vì nguyên nhân nào khác, đầu óc Thời Tinh luôn vô thức lướt qua tình trạng cơ thể của hắn. Nhưng trong giấc mơ đêm qua, cậu đã nhớ lại rõ ràng, cũng xác nhận được: khi đó, có lẽ Trì Diệu cũng giống như mình, chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Một người phải yếu đến mức nào mới muốn ra ngoài, cố gắng nhìn thêm vài cảnh đẹp.
Không ai hiểu điều đó rõ hơn Thời Tinh.
Cũng vì đã biết trước phần nào tương lai, suốt hai ngày nay cậu không biết phải đối diện với Trì Diệu ra sao.
Cậu không chấp nhận nổi.
Giọng khàn đi, Thời Tinh nói: "Em chưa từng lo như vậy. Ngài nghĩ khi biết sự thật về biển tinh thần của ngài, phản ứng đầu tiên của em sẽ là lo mất đi sự che chở của ngài, rồi nghĩ xem mình phải làm sao ư? Trong mắt ngài, em ích kỷ đến thế sao?"
Trì Diệu đáp: "Nhưng đó là những điều ta phải tính. Em có thể không lo, nhưng ta thì không thể không nghĩ trước."
Thời Tinh cảm xúc vỡ òa, bật ra như hờn dỗi: "Giờ có thể đừng nhắc nữa không? Nếu thật sự em không thể chữa khỏi cho ngài, cho dù ngài không nói, em cũng sẽ chủ động đi hỏi!"
Cảm nhận được sự chống cự của cậu, Trì Diệu im lặng.
Thời Tinh vùi kín mặt vào gối ôm, để bóng tối che đi, khiến mình dễ chịu hơn đôi chút.
Cậu biết mình không nên giận. Cậu cũng biết tất cả những gì Trì Diệu làm đều là vì mình.
Nhưng... nhưng ai cần cái kiểu tốt cho cậu như thế chứ!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình không thể chữa khỏi cho Trì Diệu, Thời Tinh đã thấy không thể chịu nổi, tuyệt đối không chấp nhận nổi.
"Em còn ổn chứ?" rất lâu sau, Trì Diệu ngập ngừng hỏi.
"Không ổn, em đang giận." lời thì vậy, nhưng giọng lại nghẹn lại, vương theo tiếng mũi.
Thời Tinh lại nhớ đến câu hỏi mà Đàm Bạch Sơn từng hỏi cậu trước khi rời Bắc Cảnh: "Ta thật sự rất tò mò, trong lòng ngài hiện coi Bệ hạ là gì? Là Hoàng đế của Đế quốc, người phụ trách, người thân... hay là bạn đời, người yêu?"
Giờ cậu mới hiểu vì sao ông ấy lại hỏi như thế.
Bởi với mỗi thân phận, khi đối diện với khả năng Trì Diệu sẽ rời đi, thì nỗi đau cảm nhận được đều khác nhau.
Và phản ứng của cậu lúc này chính là thứ cảm xúc chẳng thể nào khống chế nổi.
Trì Diệu khẽ thở dài: "Ta có thể làm gì để em thấy dễ chịu hơn không?"
Thời Tinh đáp ngay: "Ngài hãy để biển tinh thần hồi phục ngay bây giờ."
Biết rõ cậu đang giận dỗi, Trì Diệu vẫn kiên nhẫn hỏi: "Có thể đổi sang yêu cầu khác không?"
Thời Tinh nghiến lời: "Vậy thì ngay từ đầu ngài phải nói cho em, đừng giấu em."
Quay lại quá khứ, ý muốn rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể làm được.
Trì Diệu hoàn toàn im lặng.
Ngay lúc Thời Tinh tưởng rằng Trì Diệu đã buông xuôi, sẽ chẳng nói thêm gì nữa, chiếc gối ôm trong lòng bỗng bị rút đi. Trước mắt chợt sáng, cậu còn chưa kịp thích ứng thì ánh sáng lại bị che khuất.
Trì Diệu bước tới, vòng tay ôm lấy cậu.
Cằm khẽ tì lên thái dương, hơi thở nóng hổi lướt qua da thịt. Giọng anh trầm thấp, mang theo tiếng thở dài: "Tinh Tinh, đừng buồn nữa."
Khóe mắt Thời Tinh chợt nóng lên.
Một nụ hôn rất khẽ rơi xuống nơi đuôi lông mày. Chỉ là chạm nhẹ thôi, nhưng khi nhận ra đó là gì, cả người cậu lập tức cứng đờ.
Giọng Trì Diệu như bất lực: "Ta không nói cho em... cũng là vì không muốn thấy em thế này."
Đã có quá nhiều người vì tuổi thọ của hắn mà đau khổ, hắn không muốn Thời Tinh cũng nằm trong số đó.
Cảm xúc nơi Thời t*nh h**n toàn vỡ òa, chẳng thể kiểm soát nổi.
Trì Diệu lại hôn thêm một cái nữa.
Trong nhịp xúc động cuộn trào, Thời Tinh rõ ràng cảm nhận được từ sự tiếp xúc ấy, trái tim mình đang đập loạn nhịp, cuồng loạn đến mức không sao khống chế.
Nhưng cậu không dám nghĩ sâu hơn về ý nghĩa ẩn sau đó.
----------
lledungg: Không hôn môi thiệt luôn?????