"Bệ hạ, Điện hạ, ngày an lành."
"Bệ hạ, Điện hạ, ngày an lành."
Trong đó, "Bệ hạ" là lời chào dành cho Trì Diệu, còn "Điện hạ" lại là cách xưng hô dành cho Thời Tinh.
Theo lời chào của hội trưởng Viện trưởng lão, những người phía sau ông ta cũng đồng loạt hơi cúi người, trang trọng hành lễ.
"Ngày an lành."
Trì Diệu và Thời Tinh cùng đáp lại.
"Bệ hạ, ngài đã về rồi."
Tất Chu nhanh nhẹn bước lên trước, đôi mắt sáng rực nhìn Trì Diệu. Nói xong, cậu bé cũng không quên liếc sang Thời Tinh. Thực ra, trước nay hai người chỉ từng gặp nhau qua thiết bị liên lạc được vài lần. Thời Tinh bận rèn luyện và học tập, còn lịch học của Tất Chu thì dày đặc hơn nhiều. Quỹ thời gian ít ỏi ngoài giờ học, cậu bé phần lớn đều dành để trò chuyện với Hứa Kim – người đã quá thân quen, còn nói chuyện trực tiếp với Trì Diệu lại là chuyện hiếm hoi.
Tất Chu hành lễ với Thời Tinh, nghiêm trang cất giọng: "Điện hạ, ngày an."
Thời Tinh mỉm cười đáp lại: "Ngày an."
Trì Diệu nhìn cháu trai một thoáng, rồi cũng nở nụ cười đúng mực, bàn tay khẽ vỗ lên vai cậu bé: "Cao lớn hơn rồi, cũng chững chạc hơn."
Tất Chu lập tức nói ngay, như muốn chứng minh bản thân: "Giữa năm nay con đã sử dụng thiên phú rất thành thạo rồi!"
Trì Diệu khẽ gật đầu: "Vậy lát nữa ta sẽ hỏi thầy của con xem."
Nói xong, anh phất tay: "Được rồi, đừng đứng ngoài này nữa, tất cả cùng vào trong thôi."
Từ khi trở về cung, mọi việc sắp xếp đều do các quan cận thần trong nội cung báo cáo lên Hứa Kim – trưởng ban quản lý cận thần. Ông thấy ổn thì gật đầu, sau đó bọn họ mới bắt đầu triển khai bước tiếp theo.
Trong cung điện lúc này, chỉ có Tất Chu ở lại lâu dài, cùng các thầy dạy dỗ và một nhóm cận thần phụ trách quản lý.
Giới thiệu xong Tất Chu, trong cung điện hoàng gia cũng không còn ai có thân phận đủ ngang hàng để ra mắt Thời Tinh nữa. Những người còn lại, cậu có thể từ từ tìm hiểu, không nhất thiết phải vội vàng ngay trong ngày đầu tiên trở lại Đế Đô.
Ngoài ra, còn có một đoàn khác đến nghênh đón, không thể bỏ qua, chính là các quan chức của Viện trưởng lão.
Viện trưởng lão phụ trách giám sát hoàng thất trực hệ cùng toàn bộ những người mang huyết thống trong năm đời trở lại.
Phạm vi giám sát của họ bao trùm mọi phương diện: từ chức trách cá nhân, việc phân chia tài sản hoàng thất, cho đến chuẩn mực hành vi thường ngày, thậm chí cả hình tượng công chúng của hoàng thất trong Đế quốc. Không gì là họ không quản.
Nếu luật pháp được đặt ra để ràng buộc thần dân Đế quốc, thì trên cả luật pháp, vẫn còn có Viện trưởng lão để ràng buộc hoàng thất.
Sự tồn tại của Viện trưởng lão chính là để bảo đảm hoàng thất không thể lạm dụng quyền lực, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Trì Diệu lên tiếng giới thiệu: "Đây là Hội trưởng, Nhậm Ngạn Vĩnh."
Một người lớn tuổi mặc lễ phục bước ra. Những vết đốm nơi khóe mắt cùng nếp hằn năm tháng khiến Thời Tinh đoán ông đã ngoài hai trăm tuổi. Thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả Nguyên soái Đàm Bạch Sơn.
Nhậm Ngạn Vĩnh hành lễ với Thời Tinh, sau đó lại kéo một thanh niên phía sau bước ra, giới thiệu tiếp: "Đây là con trai ta, Nhậm Hoằng. Tiểu Điện hạ hẳn là từng gặp trong Tổ Cây rồi. Hiện nay nó cũng đang giữ chức vụ trong Viện trưởng lão."
Trì Diệu gật đầu, rồi tiếp tục giới thiệu: "Đây là Phó hội trưởng Hà Trang. Bà vào Viện muộn hơn hội trưởng, nhưng hiện tại hầu hết mọi việc lớn nhỏ trong Viện đều do bà xử lý."
Một phụ nữ trạc trăm tuổi bước ra, trước ngực đeo một khối tinh thạch tím cao cấp. Bà tao nhã hành lễ với Thời Tinh.
Trì Diệu lại giới thiệu: "Vị này là Phó hội trưởng Kim Tuấn, hiện phụ trách việc giáo dục và quản lý hình tượng công chúng của tiểu điện hạ Tất Chu."
Một người thanh niên trẻ tuổi bước ra.
"Đây là Phó hội trưởng Hứa Mịch Nhu, quả thật hậu sinh khả úy. Phần lớn văn thư hôm nay tiểu điện hạ cần ký đều do cô ấy chỉnh sửa lại."
Người phụ nữ cuối cùng cũng xuất hiện, trông gần như đồng trang lứa với Thời Tinh. Cậu thầm đoán cô bằng tuổi Vân Vụ, khoảng ngoài bốn mươi. Với độ tuổi ấy mà đã được bước chân vào Viện trưởng lão, quả thật xứng đáng với bốn chữ "hậu sinh khả úy".
Sau khi làm lễ chào chính thức, Hứa Kim cùng các thị quan liền đưa mọi người vào khách sảnh.
"Xin mời Hội trưởng cùng các Phó hội trưởng nghỉ ngơi đôi chút. Bệ hạ và tiểu điện hạ sẽ thay lễ phục rồi ra sau."
Vì buổi tiếp kiến, cả đoàn đều mặc chính phục hoàng thất. Giờ nghi thức đã xong, Hứa Kim khẽ báo với các trưởng lão một tiếng, rồi Trì Diệu đưa Thời Tinh trở về nơi ở để thay bộ lễ phục giản dị hơn.
Trước khi về cung, Hứa Kim đã từng cho Thời Tinh xem sơ đồ toàn cảnh cung điện. Thế nhưng, khi thật sự đặt chân vào, cưỡi phi cơ nhỏ xuyên qua rừng sao khổng lồ cùng những công trình tầng tầng lớp lớp, cậu vẫn không khỏi choáng ngợp, hoa mắt.
"Đến rồi."
Len lỏi qua vô số dãy nhà, phi cơ cuối cùng cũng dừng lại.
Hứa Kim vừa dẫn đường vừa giới thiệu: "Trừ khu cung điện cổ xưa nhất, trong cung điện hoàng gia cứ cách một thời gian lại phá bỏ một số cụm công trình để xây mới. Các dinh thự hiện tại đều được trang bị công nghệ tiên tiến. Tòa nhà này cao ba tầng, là nơi Bệ hạ ở mỗi khi ở tại Đế Đô. Hiện tiểu điện hạ Tất Chu cũng thường hay ở đây. Mời vào."
Vừa bước chân qua cửa, thấy những robot gia dụng đã đồng hành suốt dọc đường vẫn đi theo, Thời Tinh mới có cảm giác đôi chút quen thuộc.
Phòng của Trì Diệu và Thời Tinh đặt ở một cánh tầng ba, đối diện là phòng của Tất Chu, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc, còn Phù Thanh và Phí Sở thì ở tầng hai.
Hứa Kim đưa Thời Tinh đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn. Đó là một suite gồm phòng ngủ chính, bên ngoài là thư phòng và phòng khách nhỏ. Vừa đủ để cậu làm việc riêng, vừa có thể nghỉ ngơi thư giãn.
"Đại sảnh ở tầng một, thư phòng chung ở tầng hai. Phòng huấn luyện thì đặt ở tòa bên cạnh, loại hình nào cũng có. Chút nữa, Nghiêm Trường Nhạc hoặc Phí Sở, Phù Thanh sẽ đưa ngài qua tham quan."
"Hành lang này lấy thang nổi ở giữa làm ranh giới. Toàn bộ dãy bên này là phòng của ngài, còn dãy đối diện là phòng của Bệ hạ."
Hứa Kim thoáng nhớ đến cách sắp xếp chỗ ở của các đời hoàng gia. Nhưng nghĩ Thời Tinh có thể ngại, ông chỉ nói lưng chừng rồi nhanh chóng dẫn cậu đi xem từng căn phòng.
"Đây là thư phòng. Thường thì nếu muốn gặp Bệ hạ, tới đây là dễ gặp nhất. Còn đây là phòng sách nhỏ, lưu trữ đủ bộ luật pháp và vài cuốn lịch sử Đế quốc. Trong cung điện vốn có hẳn một thư viện riêng, ngày mai hoặc mốt để Trường Nhạc đưa ngài đi tham quan. Đây là phòng cách ly năng lượng, khi Bệ hạ có rối loạn tinh thần lực sẽ ở trong đó. Còn phòng ngủ và phòng tắm thì thuộc không gian riêng, tôi không tiện dẫn nữa. Ngài muốn xem thì cứ tự nhiên, robot và thị quan đều dọn dẹp hằng ngày, không cần phải bận tâm."
Trở lại phòng của Thời Tinh, tủ quần áo đã được chuẩn bị đầy đủ, sắp xếp theo mùa và theo từng dịp. Mở ngăn lễ phục, Hứa Kim vừa lựa chọn vừa hỏi: "Lễ phục đơn giản, gọn gàng, ngài muốn chọn màu nào? Đen, trắng hay vàng?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ.
Thời Tinh quay lại, bắt gặp Trì Diệu đã thay xong lễ phục, đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa. Bộ lễ phục màu đen điểm vàng, đường cắt may chuẩn xác, càng làm nổi bật dáng người vai rộng lưng thẳng, tay chân dài của anh.
"Chưa thay đồ à?" Trì Diệu vừa bước vào vừa hỏi.
Thời Tinh ngước nhìn anh từ dưới lên, khẽ đáp: "Chú Hứa vừa đưa em đi tham quan một vòng, em sẽ thay ngay đây."
Trì Diệu chỉ gật đầu nhẹ.
Hứa Kim thoáng do dự, nhưng rồi sau khi nhìn một lượt liền quyết định:
"Trong cung có may sẵn một bộ lễ phục tương tự, để Tinh Tinh mặc giống Bệ hạ. Hai người đứng cạnh nhau trông sẽ rất đẹp đôi."
Vì vậy, khi gặp lại Viện trưởng lão, Thời Tinh đã thay trên người bộ lễ phục gần giống với Trì Diệu.
Bữa trưa trôi qua trong không khí lễ phép nhưng lặng lẽ. Sau khi nghỉ ngơi một chút, cậu bắt đầu ký loạt văn kiện mà Viện trưởng lão mang tới.
Phần lớn chỉ là giấy tờ xác nhận theo thủ tục.
Việc Thời Tinh và Trì Diệu được ghép đôi làm bạn đời đã sớm được công nhận. Thế nhưng, nếu là hôn lễ chính thức của hoàng thất trực hệ thì quy trình lại phức tạp hơn nhiều. Lần này, cậu chỉ cần ký bổ sung một loạt thủ tục tiền đề mà thôi.
Những văn kiện ấy tuy không thật sự quan trọng, nhưng vẫn là phần bắt buộc phải có.
Trước đây, khi còn ở Tổ Cây, vốn nghĩ Trì Diệu sẽ sớm quay lại Đế Đô nên Viện trưởng lão không sai người mang tài liệu tới cho Thời Tinh ký. Không ngờ sau đó hai người lại sang biên giới phía Bắc, kéo dài hơn nửa năm mới trở về.
Con dấu, hiệu lực thân phận và giấy tờ tùy thân mới của Thời Tinh đều phải dựa vào loạt văn kiện lần này. Nhân dịp đón Trì Diệu trở về, Viện trưởng lão cũng mang theo để xử lý cho thuận tiện.
Đường Mịch và Hứa Kim đứng bên giúp Thời Tinh rà soát từng bản. Về sau, cậu chỉ cần ký tên tuần tự, gần như biến thành một động tác máy móc.
Sau khi ký loạt giấy tờ, phần trò chuyện mới thực sự trở thành đoạn căng thẳng ngầm.
Nhậm Ngạn Vĩnh mở đầu: "Tiểu Điện hạ, chương trình học hiện được sắp xếp thế nào rồi?"
"Dạo gần đây ngài đã học những gì?"
"Vậy với quân đoàn và việc nội chính, ngài có nhận xét gì không? Không sao, cứ thoải mái nói, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Thế nhưng Thời Tinh hiểu rõ, từng câu đều ẩn chứa dụng ý, tuyệt đối không phải lời hỏi thăm qua loa.
Cậu vốn chăm chỉ học hành, nên trả lời cũng hết sức thận trọng. Một hai câu thì khó nhận ra, nhưng càng nghe lâu, càng thấy thấp thoáng phong cách xử lý công vụ của Trì Diệu – kín kẽ, không để lộ sơ hở.
Nhậm Ngạn Vĩnh liếc sang Phó hội trưởng Hà Trang, rồi chậm rãi dẫn dắt: "Học nhiều như vậy, Tiểu Điện hạ có chịu nổi không? Người Lam Tinh trong kỳ trưởng thành vốn mỏng manh, đừng nên ép bản thân quá."
Thời Tinh chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ: "Cũng ổn."
Không kiêu ngạo, cũng chẳng nhún nhường, trơn tru đến mức khó tìm được chỗ bắt bẻ.
Nhậm Ngạn Vĩnh quan sát cậu thêm một lúc, rồi khẽ lắc đầu, bật cười trong lòng. Rõ ràng vẫn chỉ là một thiếu niên, làm sao đã đủ lão luyện như vậy, chẳng qua vì ít nói nên mới khó đoán bắt mà thôi.
Dẫu vậy, ông cũng không định làm căng mặt Trì Diệu ngay tại đây, nhất là khi thái độ của vị Bệ hạ này vẫn còn giữ ý chừng mực.
Vì thế, Nhậm Ngạn Vĩnh liền chuyển chủ đề, dò hỏi một cách thận trọng: "Trước khi Bệ hạ sang biên giới phía Bắc, chuyện mà Viện trưởng lão từng trình lên, ngài nói sẽ cân nhắc. Nhưng từ đó đến nay vẫn chưa thấy hồi đáp. Xin mạn phép hỏi, giờ Bệ hạ đã có quyết định rõ ràng chưa?"
Chuyện mà Viện trưởng lão muốn nhắc tới, chính là đề nghị tạm thời tước bỏ quyền hành chính trị và quân sự của Thời Tinh, để cậu có thể an ổn vượt qua kỳ trưởng thành.
Trong buổi họp trước đó, Nhậm Ngạn Vĩnh thấy vô cùng khó xử, ngay cả các trưởng lão khác cũng vậy. Ai nấy đều nghĩ chắc chắn sẽ bị Bệ hạ thẳng thừng bác bỏ, nên đã chuẩn bị sẵn mấy phương án thuyết phục. Thế nhưng, Trì Diệu lại làm như thể quên hẳn chuyện này.
Ban đầu, Nhậm Ngạn Vĩnh cũng không dám nhắc, sợ tỏ ra quá nóng vội, khiến Bệ hạ không hài lòng. Đến khi lấy hết can đảm hỏi, Trì Diệu chỉ luôn đáp một câu: "Sẽ cân nhắc."
Lâu dần, ai cũng hiểu đó chỉ là cách kéo dài thời gian. Hơn nữa khi ấy Bệ hạ không có mặt ở Đế Đô, Viện trưởng lão sau khi bàn bạc cũng đành phải tạm gác chuyện này lại.
Nhưng giờ thì khác. Trì Diệu đã quay về, hơn nữa Thời Tinh cũng vừa ký loạt văn kiện xác nhận thân phận thành viên trực hệ hoàng thất. Lúc này, vấn đề ấy buộc phải đưa ra bàn bạc, nếu không công việc sau này của Viện trưởng lão sẽ khó lòng tiến hành.
Trì Diệu đảo mắt nhìn khắp một lượt, ung dung nói: "Viện trưởng lão có một hội trưởng và sáu phó hội trưởng. Hôm nay ông chỉ mang theo ba người tới cung điện hoàng gia. Ông chắc chắn muốn bàn chuyện hệ trọng này ngay bây giờ sao?"
Đây vốn không phải chuyện nhỏ. Người còn chưa đủ mặt, Trì Diệu chẳng muốn phí lời.
Bị ánh mắt nghiêm nghị của Bệ hạ quét qua, Nhậm Ngạn Vĩnh vô thức thẳng lưng, suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Mỗi lần Bệ hạ trở về Đế Đô đều theo lệ đến Viện trưởng lão thị sát công việc. Vậy hay là lần này, khi ngài tới, chúng ta cùng lúc bàn bạc luôn?"
Câu trả lời của Trì Diệu lại nằm ngoài dự liệu. Ngài không chỉ đồng ý, mà còn tiện tay ấn định luôn ngày thị sát, là hai ngày sau.
Nghe vậy, Nhậm Ngạn Vĩnh mới thực sự yên tâm, thở phào hài lòng.
Dù thường xuyên tiếp xúc với Trì Diệu, Phó hội trưởng Hà Trang vẫn không hề thấy thoải mái. Trước khi Bệ hạ cất lời, chẳng ai có thể đoán nổi ngài đang nghĩ gì.
Quả nhiên, mấy câu thăm dò bóng gió của Nhậm Ngạn Vĩnh đều bị Trì Diệu khéo léo lướt qua. Trái lại, ngài còn truy hỏi về một vài vụ việc bị tố cáo trong nửa năm qua. Bị chạm đúng điểm yếu, cả Nhậm Ngạn Vĩnh, Hà Trang, Kim Tuấn lẫn Hứa Mịch Nhu đều phải lần lượt báo cáo phần việc mình phụ trách, cố gắng hết sức để không khiến Bệ hạ bất mãn.
Quan sát cảnh ấy, Thời Tinh mới nhận ra, quyền lực của Viện trưởng lão không hẳn lớn như cậu vẫn tưởng. Giữa họ và thành viên trực hệ hoàng thất tồn tại sự kiềm chế và đối trọng lẫn nhau. Chỉ cần lập trường đối nghịch, cả hai bên đều có thể kìm hãm đối phương.
Khi đoàn người Viện trưởng lão lui xuống, Trì Diệu vẫn giữ đủ thể diện, đích thân tiễn họ ra tận cửa cung điện.
Đi được vài bước, Nhậm Ngạn Vĩnh bỗng dừng lại. Như cảm nhận được điều gì, ông đột ngột quay đầu. Hà Trang khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Ngươi không thấy gì à? Tinh thần lực chẳng hạn?"
Hà Trang lắc đầu. Nhìn về phía xa, nơi người trong cung điện hoàng gia vẫn còn đứng đó tiễn bọn họ, Nhậm Ngạn Vĩnh thoáng ngẩn ra, rồi lại từ xa hành lễ thêm một lần nữa, sau đó mới rời đi.
Đợi bóng họ khuất hẳn, bên trong cửa cung, Hứa Kim lập tức phất tay cho toàn bộ người hầu lui xuống, bản thân cũng lùi sang một bên.
Trán Thời Tinh rịn mồ hôi lạnh, cậu thở phào nhẹ nhõm, may mắn là mình đã phản ứng kịp.
Quả đúng như Nhậm Ngạn Vĩnh cảm nhận, tinh thần lực của Trì Diệu vừa rò rỉ. Nó không mang tính công kích, nhưng ở khoảnh khắc đó, tất cả những ai đứng gần đều có thể nhận ra. Theo phản xạ, Thời Tinh lập tức dựng màn chắn, bao bọc lấy Trì Diệu.
Sau khi Hứa Kim cho người lui hết, Thời Tinh liền truyền tinh thần lực vào biển tinh thần của Trì Diệu. Thế nhưng hiệu quả trấn an chẳng được bao nhiêu.
Đang lấy làm lạ, ngón tay cậu bỗng bị Trì Diệu nắm chặt trong lòng bàn tay. Anh ngăn lại, giọng trầm ổn: "Không có công kích gì đâu, chỉ là biển tinh thần ta đang tự điều chỉnh. Nếu chưa thể trấn an ngay thì cứ chờ một lát, đừng phí tinh thần lực nữa."
Thời Tinh lập tức phản bác: "Không hề lãng phí!"
Trì Diệu chỉ khẽ mỉm cười, không tranh cãi thêm: "Được rồi, không lãng phí. Nhưng em chờ một lát nhé?"
Quả nhiên, chỉ lát sau biển tinh thần của hắn đã ổn định trở lại.
Thời Tinh dò xét nhiều lần, không thấy gì khác lạ, chắc hẳn chỉ là sự bất ổn do bước vào giai đoạn rối loạn. Đối diện tình cảnh này, cậu vừa bất lực, lại vừa lo lắng thêm.
Ngược lại, Trì Diệu còn dịu giọng an ủi cậu vài câu. Thời Tinh nghe mà càng thấy khó chịu, đã là bệnh nhân rồi, sao còn phải quay ra dỗ mình? Thế là cậu lặng lẽ tìm một góc, ngồi im không nói gì.
Đến tối, sau khi tham khảo thêm ý kiến bác sĩ, Thời Tinh chủ động tìm gặp Hứa Kim, đưa ra quyết định mà cậu đã suy nghĩ suốt một thời gian: "Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Hay là, chú Hứa sắp xếp cho cháu với Điện hạ ở chung một phòng đi."
Hứa Kim thoáng sững lại.
Thời Tinh cắn răng giải thích: "Cháu đang trong kỳ trưởng thành, tinh thần lực sẽ vô thức rò rỉ ra ngoài. Vì vậy, căn phòng cháu ở luôn ngập tràn tinh thần lực của người Lam Tinh. Với Bệ hạ, sống trong môi trường ấy thực ra là có lợi."
Cậu vốn biết tinh thần lực của người Lam Tinh có tác dụng an ổn, chỉ không ngờ sẽ có ngày mình phải dùng chính lý do này.
Hứa Kim xác nhận lại: "Ý cháu là... ở chung một không gian?"
Thời Tinh gật đầu.
Hứa Kim ngập ngừng: "Cháu chắc chứ?"
Thời Tinh khẽ nhắm mắt, rồi gật đầu.
Thế nhưng, cậu vẫn thêm một câu: "Thì... cứ làm như chú nói hôm trước đi, kê thêm một cái giường trong phòng của Điện hạ là được."
Nói xong, vành tai cậu đỏ bừng, như thể vừa lỡ nhấn mạnh điều gì khó nói nên lời, ngượng chín mặt, vội vã bỏ chạy.
Cậu nêu ý kiến ấy ngay trước bữa tối.
Đến sau bữa ăn, thấy robot đang dời giường, Nghiêm Trường Nhạc ngạc nhiên hỏi: "Dù ở chung thì hai phòng vốn có cửa thông nhau, chẳng phải cũng được sao?"
Thực ra, phòng của Tiên vương và Hoàng hậu trước kia cũng vậy, hai gian riêng, nhưng ở giữa có cửa thông. Từ trước đến nay, phòng của thành viên trực hệ hoàng thất và bạn đời đều được thiết kế như thế.
Trong phòng riêng của Trì Diệu cũng không ngoại lệ. Hứa Kim gọi Nghiêm Trường Nhạc đến phụ, hắn cứ nghĩ Thời Tinh sẽ dọn sang phòng bên kia. Nào ngờ ông lại dặn chuyển cả hai chiếc giường vào chung một phòng.
Phòng đủ rộng để kê, nhưng mà...
Sau khi robot dọn dẹp xong, Hứa Kim khóa chặt cửa thông, căn dặn rõ ràng: "Từ nay, không ai được nhắc với Thời Tinh chuyện hai phòng vốn thông nhau. Coi như căn phòng kia không tồn tại. Còn cửa này..."
"Lát nữa gọi robot kỹ thuật tới bịt kín, rồi treo tranh trang trí che lại."
Nghiêm Trường Nhạc: "..." Thôi thì, trưởng quản lí cận thần nói sao thì cứ làm vậy.
Tối muộn, Trì Diệu cũng phát hiện sự thay đổi. Hắn hỏi Hứa Kim, ông chỉ đáp ngắn gọn rằng đây là đề nghị của Thời Tinh. Trì Diệu im lặng, không nói thêm gì.
Về phần Thời Tinh, cậu cứ ngỡ ít nhất cũng phải đến ngày mai mới sắp xếp xong. Cậu còn định dành cả buổi tối để chuẩn bị tinh thần, mai hẵng chấp nhận số phận. Ai ngờ, vừa mới rửa mặt xong, Hứa Kim đã gọi đến báo: "Xong rồi."
Thời Tinh ngơ ngác: "Xong rồi? Xong cái gì cơ?"
Hứa Kim cũng hơi bất ngờ trước phản ứng ấy, nhưng vẫn bình thản đáp: "Thì chuyện cháu nói lúc chiều, kê thêm giường trong phòng Bệ hạ đó. Ta với Nghiêm Trường Nhạc đã dọn xong hết rồi, tối nay ở được luôn."
"Hôm... hôm nay ở luôn sao?" Thời Tinh lắp bắp, lưỡi vấp vào nhau.
Hứa Kim gật đầu chắc nịch: "Đúng thế. Bệ hạ còn hỏi qua nữa."
Đầu óc Thời Tinh lập tức rối tung cả lên: "Ngài ấy hỏi gì cơ?"
Chỉ đến lúc này cậu mới nhận ra, cái đề nghị ban sáng của mình đúng là quá ngu xuẩn.
Hứa Kim thành thật thuật lại: "Ngài chỉ hỏi sao lại có thêm giường, ta nói là chủ ý của cháu, tối nay cháu sẽ sang ở chung với ngài."
Ở chung với Trì Diệu?!
Nghe thì câu nào cũng hợp lý, mà sao từng câu lại thấy sai sai hết vậy?!
Thời Tinh gần như sụp đổ: "Rồi... rồi sao nữa?"
Hứa Kim vẫn thản nhiên: "Rồi Bệ hạ nói biết rồi, sẽ chờ cháu."
Cái gì cơ?! Còn phải chờ cậu nữa?!!
Thời Tinh đau khổ ôm đầu, ngồi thụp xuống đất, mặt mũi nhăn nhó như đeo mặt nạ bi kịch.
Đợi liên lạc kết thúc, Nghiêm Trường Nhạc mới thắc mắc: "Bệ hạ lúc nào nói sẽ chờ Tiểu Tinh vậy? Ngài chẳng phải đâu có đáp lại gì sao?"
Hứa Kim phất tay, quả quyết: "Đã biết rồi thì chắc chắn sẽ chờ. Tính Bệ hạ chúng ta còn lạ gì nữa."
Nghiêm Trường Nhạc cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng ngẫm kỹ thì... đúng là chẳng có chỗ nào để cãi.
--------------