Hai lần đổi cách gọi khiến Thời Tinh bật cười. Cậu lại xoa đầu đứa bé, hỏi: "À, anh vẫn chưa biết em tên gì."
Đứa bé phát âm rõ ràng: "Em tên là Thư Ninh. Chữ Thư trong thư thái, chữ Ninh trong an ninh."
Thời Tinh gật đầu, mỉm cười: "Anh tên là Thời Tinh, chữ Thời trong thời gian, chữ Tinh trong ngôi sao."
Thư Ninh nghĩ một lát rồi gọi: "Anh Tinh Tinh."
Nghe cách gọi mới lạ ấy, Thời Tinh chỉ thấy thú vị, không hề phản bác, gật đầu chấp nhận.
Cậu hỏi tiếp: "Bình thường mọi người gọi em là gì?"
"Đều gọi em là Ninh Ninh."
"Vậy thì Ninh Ninh, nếu em chưa muốn về, chúng ta cùng chơi trò gì đó nhé?"
"Chơi gì ạ?"
Có lẽ vì biển tinh thần đã được xoa dịu, vẻ mệt mỏi trên gương mặt em đã nhạt bớt. Nghe nhắc đến trò chơi, Thư Ninh lập tức hứng khởi hẳn lên.
Thư Ninh không hề hay biết, từ lúc nào Thời Tinh đã buông tay em ra. Nhưng tinh thần lực vẫn âm thầm tỏa ra, quá trình trị liệu cho biển tinh thần của em vẫn chưa hề dừng lại.
Ngẫm nghĩ một lát, Thời Tinh đề nghị: "Hay là mình chơi trốn tìm đi. Em trốn, anh đi tìm, được không?"
"Được ạ~"
"Anh Tinh Tinh, vậy em đi trốn đây."
Nói xong, đôi chân nhỏ lon ton chạy đi tìm chỗ trốn.
Thời Tinh cúi xuống nhặt quả bóng, khởi động thiên phú thứ nhất, âm thầm giữ khoảng cách vừa đủ để duy trì trị liệu cho em, lại khéo léo để Thư Ninh không nhìn thấy mình, giả vờ đang tìm chỗ trốn.
Thực ra, Thời Tinh vốn chẳng định đợi đứa bé trốn xong rồi liền tìm ra.
Cậu đưa ra trò chơi trốn tìm chỉ vì sợ trẻ con không đủ kiên nhẫn ngồi yên để trị liệu. Với cậu, trò chơi này vừa giúp em có thể ở yên một chỗ thêm một lúc, vừa để quá trình chữa trị không khiến em thấy nhàm chán.
"Ninh Ninh, em trốn kỹ chưa, anh đến tìm đây nhé~"
Thấy Thư Ninh không còn nhúc nhích, Thời Tinh cố ý gọi to.
Cậu nhấc chân, bước qua chỗ trốn của em.
Trong thực tế, Thư Ninh co người lại thật chặt, sợ bị phát hiện. Còn trong cảm nhận của Thời Tinh, cậu đang đối diện với luồng năng lượng hỗn loạn chen chúc trong những khe nứt tự phát. Bất chợt, cậu như rút cạn toàn bộ nguồn năng lượng ấy, rồi ngẩn ra một thoáng, thử dùng tinh thần lực trị liệu của mình dẫn dắt vào đó.
Từng phút từng giây trôi qua. Khi Thời Tinh giả vờ đi quanh một vòng để "tìm kiếm", vết nứt đầu tiên đã dần khép lại. Năng lượng quanh đáy biển tinh thần lưu thông trở lại, cho đến khi hoàn toàn liền lạc.
Nếu vết nứt của Thư Ninh có thể được chữa lành, thì chẳng phải... vết nứt của Trì Diệu cũng có thể sao?
Nhận ra điều ấy, hàng mi Thời Tinh khẽ run lên.
Trong thư phòng, sự im lặng kéo dài hồi lâu, Trì Diệu mới chậm rãi mở lời.
Âm thanh vừa vang đã mang theo sức ép nặng nề: "Ngài lấy thân phận gì để hỏi ta câu này?"
Thường Tuyền khẽ nhíu mày, lưng thẳng tắp, khiến tư thế vốn đã chuẩn mực càng thêm ngay ngắn.
"Đương nhiên, là với thân phận một công dân lo cho sự ổn định của Đế quốc, luôn đặt lợi ích Đế quốc lên hàng đầu."
"Nếu Bệ hạ thấy ta xứng đáng lấy tư cách của một cựu Nghị trưởng đã phụng sự Đế quốc bao năm để lên tiếng, thì cũng được."
Trì Diệu cụp mắt, rồi lại ngẩng lên. Đôi mắt xám khói ánh lên vẻ xa cách, lạnh lùng.
Khi đối diện với Thường Tuyền hồi lâu, trong lòng lão gia tử cũng không khỏi cảm khái: Bệ hạ từ khi còn trẻ đã có thể cai quản Đế quốc một cách xuất sắc, bao nhiêu năm trôi qua, khí chất càng thêm được tôi luyện, nay đã sắc bén đến mức không thể che giấu. Bị ánh mắt ấy nhìn thẳng, ngay cả ông cũng hiếm khi thấy mình bối rối.
Trì Diệu không lập tức trả lời hai câu hỏi sau, mà lại bắt đầu từ điều đầu tiên, cái mà Thường Tuyền cho rằng chẳng cần thiết phải hỏi.
"Ta đưa em ấy tới, mục đích đúng như ngài nghĩ."
Thẳng thắn thừa nhận, khiến Thường Tuyền thấy khó xử.
"Còn về hai câu hỏi phía sau, ta có thể duy trì tình trạng hiện tại được bao lâu, và sức ràng buộc của khế ước còn kéo dài được bao nhiêu năm, ta có thể nói cho ngài biết. Nhưng điều đó không liên quan gì đến mục đích ta đến đây hôm nay."
"Thường Tuyền, có một điểm ngài nói rất đúng: nội chính là sân nhà của Thượng nghị viện và Viện trưởng lão, là phạm vi chức trách hợp pháp của họ."
Ngón tay thon dài của Trì Diệu khẽ gõ nhịp trên tay vịn ghế. Nhưng giọng nói cất ra lại không hề mềm mỏng như động tác, mà rắn rỏi, cứng cỏi như một lời tuyên bố.
"Nhậm Ngạn Vĩnh có thể cố chấp, Nghị trưởng Vi Chân đang tại vị có thể bảo thủ. Nhưng ngài thì khác, chú Thường. Ngài không giống họ. Họ được chọn ra chỉ để cân bằng cục diện, để đối phó với ta khi ấy còn quá trẻ, là giải pháp tối ưu trong bối cảnh đó. Còn ngài, năm xưa là dựa vào chính thực lực mà bước lên vị trí ấy."
"Họ có thể trung lập, vì vốn dĩ đã được chọn ra để làm người giữ cân bằng. Nhưng ngài thì không thể, cũng không nên."
"Cho nên những điều họ còn mơ hồ, ta không muốn nói thêm. Nhưng có một điều ngài cần hiểu: nội chính là phạm vi chức trách hợp pháp của họ. Tương tự, khi Thời Tinh đã trở thành bạn đời của ta, thì quyền tham chính cũng là chức quyền hợp pháp được luật pháp trao cho em ấy."
Trì Diệu hơi nghiêng người về phía trước. Diệu Tinh và Xán Tinh từ trong mây ló ra, ánh sáng ban mai chói lòa chiếu qua khung cửa sổ, đổ xuống vai lưng hắn.
Trong giây phút gương mặt bị ánh sáng làm mờ đi, Thường Tuyền thoáng như thấy lại bóng dáng của cựu Hoàng đế lúc trước.
"Ta không muốn cưỡng ép để Thời Tinh tham gia vào việc quyết sách nội chính, bởi ta có nhiều mặt phải cân nhắc."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể."
"Cũng không có nghĩa là ta phải đưa ra lời giải thích nào."
Ba câu nói, mỗi câu lại càng thêm áp lực.
Mây lại che phủ đôi tinh tú, gương mặt Trì Diệu hiện rõ. Lúc này Thường Tuyền mới nhận ra, chẳng biết từ khi nào mình đã nín thở, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi vì căng thẳng.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Hồi lâu, Thường Tuyền cúi đầu: "Là ta hồ đồ rồi, Bệ hạ."
Trì Diệu của hiện tại đã chẳng còn là người có thể so sánh với khi ông rời nhiệm.
Quả thật, đối với Bệ hạ bây giờ, Viện trưởng lão và Thượng nghị viện đã quá lỗi thời. May mà nhiệm kỳ của Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân chẳng còn bao lâu. Nếu không, ngay cả ông cũng phải ngờ vực, lựa chọn khi ấy vốn được xem là ổn thỏa, nay liệu đã trở thành gánh nặng cho Bệ hạ? Có khi còn là trở ngại cho cả Đế quốc?
Điều đó không thể đoán trước hay định đoạt. Nhưng suy cho cùng, giờ đây cũng chẳng còn liên quan gì đến ông nữa.
Thường Tuyền hạ giọng, lùi một bước: "Hai câu hỏi phía sau, xin ngài coi như ta chưa từng hỏi."
Trì Diệu vẫn thản nhiên, mặt mày không hề biến sắc.
Một lát sau, Thường Tuyền lại mở miệng: "Nhưng về việc ủng hộ Điện hạ Thời Tinh, e rằng ta sẽ khiến Bệ hạ thất vọng."
"Không liên quan đến chuyện khác, là do chính bản thân ta."
"Ta vốn xuất thân từ hàng ngũ văn chức. Ngài cũng rõ, người làm văn chức đều có tật xấu riêng, ta cũng chẳng ngoại lệ."
"Với những người hay sự việc mà ta chưa hiểu rõ, chưa đủ nhận thức sâu, ta luôn giữ thái độ dè chừng."
"Trớ trêu thay, ta lại chưa hiểu rõ về Điện hạ Thời Tinh..."
Thư Ninh còn nhỏ, biển tinh thần chưa rộng, vấn đề có chút nan giải. Nhưng sau khi từng trải qua tình huống ở nhà họ Lục, Thời Tinh đã biết cách vận dụng tinh thần lực để xử lý những ca cần sự tỉ mỉ, nên cũng không đến mức khó khăn.
Cậu không còn là người mới, tốc độ cũng không hề chậm.
Hơn một tiếng trôi qua, biển tinh thần của Thư Ninh từng chút được chữa lành. Cảm giác khó chịu bám riết lấy cơ thể bấy lâu nay dần tan biến, thay vào đó là cơn buồn ngủ kéo tới.
Dễ chịu quá... cảm giác này khiến người ta chỉ muốn ngủ.
Đến lần trốn thứ ba hay thứ tư, Thư Ninh dụi mắt trong chiếc cầu trượt đầy sắc màu, tựa người lên vách trượt, vừa dán người vào thì ý thức đã dần mờ đi. Trong lòng cậu bé chỉ còn nghĩ đến chiếc giường nhỏ của mình.
Thấy Thư Ninh không còn động đậy, Thời Tinh bước lại thì bắt gặp cảnh cậu bé hé miệng, ngủ say sưa.
Cảnh tượng khiến Thời Tinh vừa buồn cười vừa thương, sợ cậu bé ngủ trên đó sẽ bị lạnh. Nhìn quanh thấy có robot bảo mẫu, cậu bèn nhờ mang Thư Ninh xuống. Quanh khu vui chơi có vài chiếc sofa nhỏ, robot rất thành thạo đặt cậu chủ nhỏ nằm xuống, rồi lấy thêm một chiếc chăn mỏng đắp cho em.
Thời Tinh cũng mệt sau khi đi lại nhiều. Thấy cậu bé đã ngủ, cậu ngồi xuống chiếc sofa nhỏ bên cạnh, lặng lẽ hoàn thành nốt phần trị liệu còn lại.
Khi Đường Mịch, Nghiêm Trường Nhạc và quản gia nhà họ Thường tìm đến, cảnh tượng trước mắt là một lớn một nhỏ cùng ở trên sofa, cậu bé ngủ khò khò, còn thanh niên thì nhắm mắt như đang nghỉ. Lại gần mới phát hiện Thời Tinh vẫn thức.
Thời Tinh hơi sững người, rồi hoàn hồn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Câu hỏi hướng về phía Nghiêm Trường Nhạc và Đường Mịch, bởi nếu không có việc, họ đã chẳng đến.
Nghiêm Trường Nhạc đáp: "Bệ hạ và Thường lão gia đã nói chuyện xong, hiện đã ra khỏi thư phòng, đang tìm ngài."
Thời Tinh lập tức hiểu ra.
Vừa khéo lúc ấy việc trị liệu cho Thư Ninh cũng đã hoàn tất. Cậu bé được quản gia bế theo, Thời Tinh đứng dậy, cả nhóm cùng đi về chính sảnh.
Tới nơi, khung cảnh lại không giống như cậu tưởng tượng. Không thấy ông cụ Thường đâu, chỉ có Thường phu nhân cùng con trai và con dâu đang tiếp đãi Trì Diệu. Khi Thời Tinh bước tới gần, ánh mắt Trì Diệu cũng dõi theo, rồi đứng dậy chào đón.
Thời Tinh thoáng nhận ra điều gì đó.
Trì Diệu lên tiếng: "Lão gia tuổi đã cao, trò chuyện xong thì mệt, cần nghỉ ngơi. Chúng ta lần sau lại đến."
Đoán đúng, Thời Tinh gật đầu.
Mới tới đã phải đi, e rằng chuyện chưa thành. Nhưng cũng chẳng sao, vốn dĩ cậu cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.
Bên kia, Thư Ninh được đặt lên sofa đã tỉnh dậy. Thường phu nhân trò chuyện mấy câu, biết được Thời Tinh đã chơi với cậu bé suốt, trong lòng thấy áy náy. Trước khi tiễn khách, bà dắt Thư Ninh đến trước mặt Trì Diệu và Thời Tinh, nói với vẻ xin lỗi: "Thật thất lễ, để Điện hạ phải chơi với Ninh Ninh lâu như vậy. Trẻ con không hiểu chuyện."
Thời Tinh ngồi xổm xuống, nhéo nhẹ má Thư Ninh, mỉm cười: "Không có gì đâu, chính ta là người đề nghị chơi cùng em ấy."
Cậu bé vừa tỉnh ngủ vẫn ngơ ngác, bị nhéo má cũng không phản ứng nhiều, chỉ mở to đôi mắt nhìn Thời Tinh, khẽ gật đầu.
Thường phu nhân lại giải thích: "Ninh Ninh sức khỏe hơi đặc biệt, cha mẹ nó lại bận việc, bình thường đều do hai ông bà già chúng tôi chăm. Hôm nay không để nó ra đón tiếp cũng vì thân thể nó không được khỏe..."
Nói vòng vo, bà ngầm giải thích vì sao lúc đầu Thư Ninh không ra chào khách.
Cuối cùng, Thường phu nhân bảo Thư Ninh nói lời tạm biệt.
Giọng trẻ con mềm mại ngọt ngào vang lên: "Tạm biệt anh Tinh Tinh, lần sau lại đến chơi với em nhé, Ninh Ninh vẫn ở ngay đây thôi."
Nói xong, cậu bé lại ngước nhìn Trì Diệu. Trì Diệu hơi khom người, mỉm cười đáp: "Ta họ Trì."
Thư Ninh gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Tạm biệt chú Trì."
Trì Diệu hơi khựng lại.
Cách xưng hô này... không hẳn là sai, nhưng so với cách cậu bé gọi Thời Tinh, lại khiến người ta cảm thấy sai sai thế nào ấy!
Không để ý đến biến hóa thoáng qua trên mặt Trì Diệu, Thư Ninh lại quay sang Nghiêm Trường Nhạc và Đường Mịch, sau khi biết được họ liền lần lượt chào: "Tạm biệt chú Nghiêm, tạm biệt chú Đường."
Theo Thường phu nhân ra tới cổng, Thư Ninh còn quyến luyến chẳng nỡ buông, kéo tay Thời Tinh dặn đi dặn lại: "Anh Tinh Tinh, nhớ đến chơi với em nhé~"
Thời Tinh cười đáp: "Em cũng có thể đến tìm anh mà."
"Thật ạ?" Đôi mắt Thư Ninh lập tức sáng bừng.
Thường phu nhân thì thầm biết rõ, lão gia chưa hề đồng ý với chuyện của Bệ hạ, sau này nào dám để Thư Ninh qua tìm Thời Tinh. Bà vội cắt ngang, ngăn cậu bé nói thêm, bảo đừng làm lỡ việc của mọi người.
Được dắt đi, Thư Ninh còn ngoái đầu lại, vẫy tay hồn nhiên: "Tạm biệt anh Tinh Tinh, tạm biệt chú Trì, tạm biệt chú Nghiêm, tạm biệt chú Đường, bye bye~"
Khóe môi Trì Diệu thoáng cứng lại, nhưng hắn vẫn lựa chọn rời đi.
Một đứa bé năm tuổi, hắn không đến mức... ít nhất cũng không nên để bụng.
Tiễn đoàn của Thời Tinh rời đi, Thường phu nhân dắt Thư Ninh quay lại. Lúc này bà mới có thời gian hỏi thăm về chuyện thằng bé tiếp xúc với Thời Tinh.
Thư Ninh kể lại, Thường phu nhân chợt ý thức được điều gì, liền hỏi dồn: "Con nói là... vị anh trai kia đã dùng tinh thần lực sao?"
Thư Ninh gật đầu: "Là bác sĩ rất lợi hại, còn giỏi hơn tất cả những người ông từng mời tới trước đây. Con bây giờ..."
Nói đến đây, thằng bé bỗng sờ vào ngực mình, kinh ngạc reo lên: "Bà ơi, mấy vết nứt đó hình như biến mất rồi!"
"Chẳng lẽ Ninh Ninh đã bình thường lại rồi sao?"
Thường phu nhân hoảng hốt. Bà hiểu rõ chuyện này đã vượt ngoài khả năng quyết định của mình, liền vội bế Thư Ninh nhanh chân đi tìm lão gia.
Đợi Thư Ninh kể lại toàn bộ quá trình, Thường Tuyền liên tục truy hỏi. Sau khi xác nhận những vết nứt trong biển tinh thần của cháu trai đều biến mất, ông vẫn không thể tin nổi. Rõ ràng là...
Thường Tuyền nghiêm giọng dạy dỗ: "Đã nhận trị liệu của người ta, sao có thể không trả phí chữa trị? Bình thường chúng ta dạy con như thế à?"
Thư Ninh vội vàng đáp: "Con lúc đó có nói rồi, nhưng anh trai bảo không sao. Anh ấy nói phí cũng giống như bác sĩ bình thường, bảo ông sau này trả cho anh ấy là được. Nói... nói là tinh thạch với... với..."
Nói tới đây, thằng bé không nhớ ra nữa.
Thường phu nhân liền tiếp lời: "Là thú hạch đúng không?"
Thư Ninh lập tức gật đầu liên hồi.
Thường Tuyền hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới thở ra được. Ông nhìn cháu trai, lại hỏi: "Về chuyện trị liệu, cậu ấy còn nói gì với con không?"
Thư Ninh nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: "Anh ấy bảo nếu sau này con thấy có chỗ nào không ổn thì cứ tới tìm anh ấy. Còn nói là ông nội biết chỗ ở của anh ấy rồi."
Thường Tuyền đưa hai ngón tay day trán, lặng lẽ không thốt nên lời. Tiểu Điện hạ này... thật sự đã cho ông một bài toán nan giải.
Khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, Trì Diệu quyết định đưa Thời Tinh đi dạo một vòng Đế Đô. Nhà hàng và địa điểm tham quan đều đã được chuẩn bị từ trước.
Không ngờ, phi thuyền mới đi được nửa đường, Nghiêm Trường Nhạc đã nhận được một cuộc liên lạc, gương mặt đầy kinh ngạc.
"Bệ hạ, Thường lão gia mời chúng ta quay lại," ông ấy nói: "nói là vẫn còn vài lời muốn trò chuyện với Tiểu Điện hạ."