Thời Tinh bước vào phòng lần nữa, Trì Diệu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi mà cậu đã đỡ hắn dậy trước khi rời đi.
Cậu khép cửa, lặng lẽ quan sát. Anh ngồi thẳng tắp, gần như không hề dịch chuyển. Chi tiết nhỏ ấy càng cho thấy anh ấy thực sự đang rất khó chịu.
Chỉ khi khó chịu đến mức chẳng còn sức để che giấu, Trì Diệu mới mặc kệ những sơ hở dễ phơi bày tình trạng của mình như vậy.
Nỗi lo trong lòng vốn chồng chất, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, Thời Tinh lại chẳng còn thấy gấp gáp nữa.
Cậu chậm rãi đi đến gần, ngồi xuống cạnh Trì Diệu, rồi đưa tay ra. Anh thuận theo động tác ấy, khẽ nâng cánh tay, để ngón tay hai người đan chặt lấy nhau.
Thuận theo tâm ý, Thời Tinh lật ngửa bàn tay hắn. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát, mặc dù trong lòng đã muốn làm điều này từ rất lâu.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ rệt. Lòng bàn tay có những vết chai mỏng do rèn luyện mà thành. Cách Trì Diệu chiến đấu luôn là trực tiếp vận dụng tinh thần lực, không thiên về vũ khí nào, nên những vết chai ấy chẳng rõ rệt, nếu không chạm vào kỹ thì rất dễ bỏ qua.
"Có chuyện gì vậy?" Trì Diệu khẽ hỏi khi cảm nhận được đầu ngón tay Thời Tinh khẽ lướt trong lòng bàn tay mình.
Giọng hắn nén rất thấp, toàn hơi thở khàn khàn, rõ ràng cơ thể chẳng hề thoải mái. Nếu không phải đối diện với Thời Tinh, e rằng hắn cũng chẳng buồn mở miệng.
Thời Tinh đáp rất nghiêm túc: "Em thấy tay ngài rất đẹp."
Câu trả lời khiến Trì Diệu bật cười: "Bây giờ mới thấy sao?"
Thời Tinh thẳng thắn: "Không, ngay từ lúc ở Tổ Cây gặp ngài, em đã chú ý rồi."
Chỉ là khi ấy, thân phận của hai người quá cách biệt. Dù có nhận ra, cậu cũng chỉ biết giấu trong lòng. Sau này quan hệ thay đổi, nhưng vẫn còn lạ lẫm, Thời Tinh nào dám mở miệng nói ra những lời nghe có vẻ quá mức thân mật như thế.
Còn bây giờ thì khác...
Có lẽ vì đã nghĩ đến chuyện sắp phải làm, Thời Tinh dứt khoát "liều thì liều luôn", nên ở những mặt khác cũng trở nên táo bạo hơn.
Trì Diệu vẫn còn tâm trí để trêu ghẹo: "Chỉ để ý mỗi điểm đó thôi sao?"
Thời Tinh nhìn hắn một lúc, khẽ thở dài: "Trán ngài lại toát nhiều mồ hôi rồi, để em đi vắt cho ngài một cái khăn."
"Đừng vội." Trì Diệu dặn.
Cơ thể hắn vốn đã như một lò lửa, chẳng cần thêm hơi ấm nào nữa.
Thời Tinh khẽ đáp lời.
Đợi đến khi mang khăn về, cậu mới như thể thuận miệng đáp lại câu bông đùa ban nãy: "Dĩ nhiên không phải. Nhưng ngài hỏi vậy là muốn nghe em tiếp tục khen ngài sao?"
Trì Diệu cụp mắt, khóe môi hơi cong: "Ừ, bị em phát hiện rồi."
Câu trả lời ấy rõ ràng là cố tình.
Thời Tinh biết rất rõ, nhưng vẫn bị chọc cười.
Cậu lau qua tay, mặt và cổ cho hắn, rồi hỏi có muốn lau thêm toàn thân không. Đáp án vẫn là một cái lắc đầu, Trì Diệu thấy phiền phức.
Từ khi biển tinh thần bắt đầu bất ổn, hắn đã liên tục đổ mồ hôi lạnh. Giữ cho bề ngoài trông chỉnh tề là đủ, còn bản thân thì trong lòng thật sự chẳng muốn động đậy chút nào.
Sau khi làm xong, Thời Tinh lại trở về bên giường, kéo chăn của hắn xuống, bảo robot đổi sang một tấm chăn mỏng hơn, rồi hỏi có muốn đắp không. Câu trả lời vẫn là từ chối. Thế nên cậu đặt chăn gọn nơi cuối giường, hít sâu một hơi, rồi trèo thẳng lên giường.
Khi Thời Tinh chủ động ôm lấy mình, Trì Diệu hơi bất ngờ: "Sao thế?"
Hắn ngừng lại một chút, tưởng rằng Thời Tinh muốn dựa vào đặc tính của người Lam Tinh để tiếp tục hấp thu tinh thần lực đang rò rỉ từ cơ thể mình, mong giúp hắn dễ chịu hơn, nên liền nói thật: "Không cần phiền thế đâu. Giờ ta chắc cũng chẳng cảm nhận được nữa rồi."
"Không cảm nhận được" điều đó có nghĩa là hắn đã khó chịu đến mức chẳng còn sức để chú ý tới bất cứ thứ gì khác.
Thời Tinh khẽ nhíu mày, câu nói ấy như đâm vào tim cậu, khiến lòng dạ khó chịu vô cùng.
"Vậy thì em chỉ muốn ôm ngài một cái, không được sao?" trong giọng cậu hiếm hoi vương chút ngang ngạnh.
Trì Diệu khẽ bật cười: "Thế thì không thành vấn đề."
"Điện hạ, tinh thần lực của ngài lại trở nên hung hãn hơn rồi." Thời Tinh nhắc nhở.
Cậu thử đưa một luồng tinh thần lực yếu ớt dò vào biển tinh thần của hắn. Khác hẳn những lần trước, không còn bị khế ước kháng cự, mà ngược lại, nó như hân hoan kéo cậu vào sâu hơn. Thời Tinh không rõ bằng cách nào nó truyền đạt, nhưng cậu biết, khế ước đang khẩn thiết đòi hỏi nhiều tinh thần lực hơn nữa từ mình.
Rõ ràng tình hình đã trở nên cực kỳ nguy cấp. Đang ở ngay ranh giới bùng phát rối loạn, khế ước cũng chẳng buồn quan tâm đến việc tinh thần lực của cậu có thể chống đỡ bao lâu, bất cứ năng lượng nào có thể giúp ổn định tình thế đều quý giá.
Thời Tinh hiểu điều đó. Và càng thêm kiên định.
Điều khiến cậu đau lòng hơn cả là, khi cậu mấy lần âm thầm gia tăng cường độ tinh thần lực chữa trị, Trì Diệu vẫn chẳng hề nhận ra.
Bình thường, cảm nhận của Điện hạ luôn sắc bén nhất. Nhưng bây giờ... Thời Tinh không dám tưởng tượng nổi hắn đang phải chịu đựng cơn đau ghê gớm đến thế nào.
Càng nghĩ đến việc đây mới chỉ là khởi đầu, một khi thực sự bước vào thời kỳ rối loạn, cơ thể hắn sẽ càng thêm giày vò, Thời Tinh chỉ thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, hít thở cũng khó khăn.
Song rốt cuộc, cậu vẫn bị phát hiện.
Khi lượng tinh thần lực tăng lên ngang bằng mức thường ngày, Trì Diệu cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, giọng hắn trầm nghiêm: "Em đang làm gì?"
Thời Tinh cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn: "Em đang thử xem có thể áp chế sự hỗn loạn trong biển tinh thần của ngài không."
Không đợi hắn lên tiếng, cậu lại kiên quyết nói: "Đây là lần hỗn loạn thứ hai trong chu kỳ rối loạn. Trước khi tiến hẳn vào thời kỳ ấy, sẽ còn ba đến bốn lần nữa. Nhưng càng ở giai đoạn đầu, càng dễ bị cắt ngang và áp chế. Qua khỏi giai đoạn này rồi, em sẽ không còn nắm chắc nữa."
Trì Diệu nhíu mày: "Ta không hỏi em chuyện đó, em..."
Hắn vừa mới đưa tay chạm vào Thời Tinh, còn chưa kịp đẩy ra thì đã bị cậu bất ngờ vòng tay siết chặt lấy cổ, bám chặt không buông. "Em không xuống, cũng không dừng lại. Em phải thử một lần."
"Ngài mắng em đi."
Sợ hắn chưa đủ giận, Thời Tinh còn vội vàng bổ sung: "Dù mắng thế nào, em cũng sẽ không buông tay."
"Tinh thần lực trong không khí sẽ nhanh chóng tản đi. Vốn dĩ sức duy trì của em chẳng thể so với trị liệu sư, chỉ có làm vậy mới giảm thiểu tối đa sự hao tổn."
Trì Diệu hơi bực, đưa tay muốn gỡ ra, nhưng cái ôm kia lại càng siết chặt hơn.
Thái độ của Thời Tinh đã quá rõ ràng. Một khi cậu đã nhận định điều gì, thì cũng cực kỳ cố chấp.
Hơi thở của Trì Diệu dồn dập, hắn hít sâu mấy lần, tưởng chừng sắp bùng nổ. Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm cùng nhịp tim gấp gáp của Thời Tinh, lại nghĩ đến nguyên nhân sâu xa khiến cậu kiên quyết như vậy... từng đường gân xanh trên trán giật giật, cuối cùng đành xuôi xuống, để cơn giận lặng lẽ tan đi.
Trì Diệu khẽ thở dài, giọng mệt mỏi pha chút bất lực: "Không còn sức mà mắng em nữa."
Đó là sự thật. Vừa giống như một bước lùi vì bị làm cho tức tối đến cùng cực, lại vừa như một sự bất đắc dĩ, đành chịu số phận.
Thời Tinh liền tranh thủ: "Vậy thì tốt quá, ngài cứ thế mà nghỉ ngơi một lát."
Trì Diệu bật cười nhạt: "Nghe em nói thế, lại thấy giống như ta đang vô lý mà làm ầm lên vậy."
Trong thoáng im lặng, Thời Tinh khẽ nghiêng người, để má mình áp sát vào má hắn.
Trì Diệu khựng lại. Hành động này rõ ràng là cố ý. Thừa cơ mảnh tiếp xúc ấy, Thời Tinh lại dịu giọng, mang theo chút khẩn cầu mà dỗ dành: "Sao có thể chứ. Rõ ràng là em đang cầu xin ngài đừng giận nữa mà."
Trì Diệu đáp khô khốc: "Không nghe thấy."
Thời Tinh khẽ nhắm mắt, mượn cái ôm mà để cơ thể trượt xuống đôi chút, má cọ nhẹ vào hắn, như thể hoàn toàn vùi mình trong vòng tay Trì Diệu, thân mật đến lạ.
Đột nhiên, vành tai Trì Diệu cảm nhận được một thoáng mềm mại. Giọng Thời Tinh vang lên khẽ đến mức môi gần như dán sát bên tai hắn, đến nỗi làn da có thể cảm nhận rõ nhịp mở khép của từng con chữ.
"Xin ngài... Điện hạ, đừng giận em nữa."
Âm điệu mềm xuống, mang theo chút ngượng ngập, chữ nghĩa dính chặt, không quá rõ ràng, nhưng lại vô cùng m*n tr*n.
Thật mê hoặc.
Trì Diệu nuốt xuống một ngụm, lồng ngực phập phồng, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Không một lời, xem như ngầm thừa nhận.
Thời Tinh cũng nghĩ vậy, nhưng không dám hỏi, càng không dám xác nhận.
*
Một giờ sau, khi tinh thần lực của Thời Tinh chỉ còn lại mảnh cuối cùng, chạm đến giới hạn mà thêm chút nữa Trì Diệu sẽ đẩy cậu ra trong cơn giận, thì biển tinh thần của hắn cuối cùng cũng chịu khuất phục trước luồng tinh thần lực chữa trị, buộc phải lắng xuống.
Theo dòng tinh thần lực dần rút đi, thân thể Thời Tinh cũng mệt mỏi rã rời, từng động tác trở nên nặng nhọc.
Cậu buông hắn ra, ngồi sang mép giường bên kia. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bỗng Thời Tinh nhoẻn cười.
Giọng Trì Diệu vẫn còn phảng phất sự nghiêm khắc: "Cười gì?"
Biết rõ anh chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng Thời Tinh cũng chẳng bận tâm nữa, chỉ thật lòng nói: "Chỉ là em thấy chúng ta bây giờ đều trông thật thảm hại, Điện hạ."
Đó quả là sự thật.
Tấm áo ngủ trên lưng Trì Diệu đã ướt đẫm mồ hôi nhiều lần.
Mà Thời Tinh cũng chẳng khá hơn, mồ hôi chảy ướt tóc, ướt mặt, toàn thân nhầy nhụa.
Đợi đến khi hơi thở dần ổn định, Thời Tinh mới nhận ra điều gì đó, khẽ nhíu mày: "Tại sao biển tinh thần vẫn chưa hoàn toàn yên ổn lại?"
Trì Diệu khẽ nói: "Đây là thời kỳ rối loạn, em tưởng dễ dàng thế sao?"
Vì sao nhất định phải có trị liệu sư? Không hẳn vì tinh thần lực của họ mạnh hơn Thời Tinh, mà là bởi khả năng tái tạo và bổ sung tinh thần lực của họ gấp cậu nhiều lần.
Nếu lấy tinh thần lực của Thời Tinh làm ví dụ, thì nó chẳng khác nào một hồ nước trong vỏn vẹn.
Còn tinh thần lực của trị liệu sư, ít nhất cũng là ba hồ, thậm chí nhiều hơn nữa.
Huống chi, thời kỳ rối loạn lại hoàn toàn khác bình thường. Đó là lúc nhịp điệu của biển tinh thần sụp đổ, những vòng xoáy năng lượng cuồng loạn liên tiếp hình thành. Trong tình trạng không có quy luật ấy, muốn kéo biển tinh thần trở lại quỹ đạo, một lần là không thể. Muốn cắt ngang, hoặc nhanh chóng chấm dứt thời kỳ rối loạn, ít nhất cũng cần hai, ba, thậm chí nhiều lần trị liệu mới đạt được hiệu quả điều chỉnh cuối cùng.
Mà trong suốt quá trình đó, thứ cần thiết chính là sự duy trì lâu dài, ổn định của dòng tinh thần lực chữa trị. Và chỉ có trị liệu sư mới làm được.
Thời Tinh chẳng phải chưa từng học về những kiến thức liên quan đến thời kỳ rối loạn. Chỉ một câu của Trì Diệu thôi, cậu đã nhanh chóng hiểu ra.
Cắn răng, cậu kiên định nói: "Nhưng ít nhất bây giờ cũng đã tạm yên lại. Chỉ cần cắt ngang một lần, cũng đã là điều tốt rồi."
Trì Diệu nhìn cậu, khen không nỡ, mắng cũng chẳng đành.
Ánh mắt hắn phức tạp.
Bị nhìn đến mức ruột gan rối bời, Thời Tinh cắn răng, liều lĩnh ngả xuống, đầu tựa lên chân hắn, khẽ lẩm bẩm: "Điện hạ, em mệt quá rồi."
Trì Diệu vươn tay muốn đẩy ra, giọng vẫn lạnh: "Đừng có giở trò."
Nhưng khi bàn tay chạm vào cổ cậu, cảm nhận rõ một lớp mồ hôi nhầy nhụa, hắn mới sực nhận ra Thời Tinh cũng đã chẳng còn dễ chịu gì.
Cơ thể người Đế quốc vốn cường kiện, chỉ cần biển tinh thần hơi lắng xuống, Trì Diệu liền thấy thoải mái hơn nhiều. Và cũng chính lúc các giác quan dần mở ra trở lại, hắn mới giật mình phát hiện tinh thần lực trong biển tinh thần của Thời Tinh đã cạn kiệt, chỉ còn lại phần đáy mong manh.
Trì Diệu khẽ im lặng: "..."
Hắn khẽ chạm vào má Thời Tinh, cuối cùng giọng cũng dịu xuống: "Khó chịu lắm sao?"
Thời Tinh không còn giữ thể diện nữa, nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, thì thào: "Mệt..."
Cậu thật sự thấy buồn ngủ.
Trong lòng Trì Diệu cũng rối bời. Hắn đang nghĩ xem nên làm gì, hay nên nói gì, thì Thời Tinh lại giữ chặt tay hắn, khẽ đặt lên mu bàn tay một nụ hôn.
Động tác rất nhẹ, vừa giống như cố ý, lại vừa như bản năng thân mật tự nhiên.
Trì Diệu trầm mặc một thoáng. Thừa cơ thuận tiện, những ngón tay dài lướt từ khóe môi Thời Tinh chạm vào môi, dừng lại chốc lát, như vừa m*n tr*n vừa trêu ghẹo, qua lại hai lần.
Cả hai đều cảm thấy bầu không khí trở nên khác thường.
Thế nhưng cả hai đều nín thở, không ai mở miệng trước.
"Cốc, cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Bệ hạ, Điện hạ, chúng tôi vừa cảm nhận được tinh thần lực đã không còn tính công kích nữa. Thời kỳ rối loạn đã bị ngắt rồi sao?"
Là Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc tới.
Thế là, chẳng cần nói thêm gì nữa.
Biển tinh thần của Trì Diệu chưa hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ít nhất cũng không còn tiếp tục hỗn loạn.
Thời Tinh vào phòng tắm mở chế độ tự động làm sạch. Nếu không phải Nghiêm Trường Nhạc vẫn bám theo, giữa chừng gõ cửa gọi một tiếng, thì có lẽ cậu đã ngủ thẳng trong bồn tắm đến tận sáng.
Một vị bác sĩ vốn chẳng giúp ích được gì cũng bị gọi tới. Sau khi kiểm tra biển tinh thần của Trì Diệu, ông ta kết luận: "Trước mắt chắc tạm ổn. Nếu có thể bình ổn hẳn thì tốt nhất. Còn nếu lại tiếp tục rối loạn, cũng là bình thường thôi, thời kỳ rối loạn vốn dĩ cứ lặp đi lặp lại như vậy."
Trì Diệu gật đầu, tỏ ý đã rõ.
Thời Tinh bảo Nghiêm Trường Nhạc mang thú hạch và tinh thạch tới. Cậu chủ động hấp thu gần hết, phần còn lại chất đống trên giường mình. Hứa Kim có chút ngạc nhiên liếc nhìn, Thời Tinh dụi mắt, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, để tối cơ thể tự hấp thu vậy."
Hứa Kim khẽ gật đầu.
Thời Tinh ôm hai viên thú hạch ngã xuống gối. Về sau, cho dù Trì Diệu rửa mặt súc miệng, thị quan cùng người máy dọn phòng thay drap và chăn mới, cậu vẫn ngủ say như chết, chẳng bị một âm thanh nào đánh thức.
Trước khi đi ngủ, Trì Diệu ghé qua nhìn cậu một lần, thuận tay chỉnh lại vị trí thú hạch, rồi chủ động thả hết màn che xuống cho cậu.
Kỳ thực, màn che trong hoàng cung vốn có chức năng cách âm, chỉ là Trì Diệu chưa bao giờ nói với Thời Tinh.
Đêm đó, Thời Tinh ngủ một giấc vô cùng yên lành.
Tới trưa hôm sau mới tỉnh. Ngủ đủ giấc, lại được vùi trong đống tinh thạch và thú hạch, lúc thức dậy trông cậu chẳng hề mệt mỏi, khuôn mặt thậm chí còn sáng bừng sức sống. Chỉ là từng cử chỉ động tác đều mang theo vẻ lười nhác, vẫn nhận ra cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục.
Cậu chủ động gác lại buổi học với Đường Mịch. Từ đó đi đâu cũng kè kè một giỏ tinh thạch đỏ bên mình.
Người hiểu chuyện thì biết, đó là vì Thời Tinh lo tình trạng của Trì Diệu có thể tái phát, nên muốn điều chỉnh thể trạng của bản thân, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cơn rối loạn tiếp theo.
Người không biết, thì chỉ tưởng cậu mang theo cả giỏ đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn mà thôi!
Ban ngày trôi qua yên bình.
Nhưng lại có một tin chẳng mấy tốt đẹp, biển tinh thần của Trì Diệu vẫn còn dao động, tuy không hỗn loạn thêm, nhưng cũng chẳng thể yên ổn hoàn toàn.
Đến tận chiều tối tình hình vẫn vậy, Thời Tinh bắt đầu tự chuẩn bị tâm lý, chờ đợi khả năng thời kỳ rối loạn sẽ lại bùng phát.
Ban ngày, Hứa Kim đã liên lạc được với trị liệu sư.
Không có hình ảnh, chỉ nghe được giọng nói.
Là một giọng nữ khàn khàn nhẹ. Sau khi nghe qua tình trạng của Trì Diệu, cô khẽ thở dài: "Có thể cầm cự đến lúc tôi tới được không?"
Đó rõ ràng là giải pháp tốt nhất.
Thời Tinh đáp: "Tôi sẽ cố, nhưng sức lực có hạn."
Nhĩ Nhã vốn đã nghe Hứa Kim nhắc tới chuyện Trì Diệu năm nay tìm được người bạn đời, còn mang một người Lam Tinh về. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng của Thời Tinh, bất giác lấy làm lạ: "Cậu chính là người Lam Tinh mà Bệ hạ đưa về từ Tổ Cây năm nay?"
Thời Tinh khẽ "vâng" một tiếng.
Nhĩ Nhã tuy cũng hiếu kỳ, nhưng tính cách không hề giống Phí Sở ưa hóng chuyện. Xác nhận xong, cô nhanh chóng kéo lại chủ đề: "Nghe cận thần Hứa nói, cậu đã cắt ngang lần rối loạn thứ hai của Bệ hạ. Sau khi cắt ngang, tinh thần lực của cậu còn lại bao nhiêu?"
Thời Tinh đáp: "Chỉ còn chút xíu."
Nhĩ Nhã lại thở dài, thẳng thắn đến mức sắc bén: "Vậy e rằng cậu không thể giúp ngài ấy cầm cự đến khi tôi đến."
Thời Tinh vẫn không chịu buông: "Vậy còn cách nào khác không?"
Nhĩ Nhã nghĩ ra một cách, cảm thấy chưa chắc đúng, nhưng cũng như "chết thì chữa liều", liền nói: "Không thì cậu thử dùng khế ước xem?"
"Nó vốn kết nối với con người thông qua tinh thần lực, sức mạnh rất cường đại, có thể bao phủ cả biển tinh thần của hoàng thất trực hệ."
"Tôi đã nghiên cứu nó mấy năm nay, nhưng có lẽ do tinh thần lực không đủ cấp bậc, ngoài việc mượn nó để tiến vào biển tinh thần của Bệ hạ, còn lại nó chưa từng cho tôi bất kỳ hồi đáp nào."
Thời Tinh hơi sững lại, kể cho cô nghe chuyện khế ước từng hấp thu tinh thần lực của mình, còn nói về cảm giác như thể bản thân có thể cảm nhận được sự liên hệ từ nó.
Nhĩ Nhã khẳng định: "Xem ra đúng là do tinh thần lực của tôi quá thấp."
"Nếu cậu thật sự cảm thấy có thể giao tiếp với khế ước, vậy đến lúc không còn cách nào khác, hãy thử dùng tinh thần lực tiếp xúc với nó, xem liệu nó có cho cậu phản hồi gì không."
Thời Tinh gật đầu, nói lời cảm ơn. Hứa Kim còn trò chuyện thêm với Nhĩ Nhã một lát rồi cúp máy.
Chẳng qua cuộc nói chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Thời Tinh lấy làm lạ: "Hết rồi sao?"
Hứa Kim đáp: "Chưa. Cô ấy bảo bên mình gặp chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại."
Nếu Thời Tinh nhớ không nhầm, thì hiện tại Nhĩ Nhã đang lái chiến hạm di chuyển trong tinh hệ. Vậy nên...
Tim cậu chợt siết lại: "Gặp chuyện gì? Chẳng lẽ bị người của Liên minh chặn rồi?"
Hứa Kim vẫn điềm tĩnh: "Không phải. Cô ấy bảo nhìn thấy hai con tinh thú cấp S, muốn 'khởi động dạ dày' một chút."
Thời Tinh sững sờ thật lâu mới hiểu ra ý của "khởi động dạ dày".
"Ý là đi săn sao?"
Hứa Kim nghĩ ngợi rồi đáp: "Nói thế cũng không hẳn. Cô ấy không giết đâu. Nhưng mà với con tinh thú nào lọt vào mắt cô ấy... thì tám, chín phần mười sẽ nếm mùi sống chẳng bằng chết."
"??"
Hứa Kim không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ nói: "Gặp rồi thì cậu sẽ hiểu."
Thời Tinh thật sự chẳng hiểu nổi.
Buổi chiều, Trì Diệu có một cuộc họp với Thượng nghị viện. Phí Sở nghe tin liền cố tình chạy ra cửa xem náo nhiệt.
Kết quả là chẳng hóng được gì vui, ngược lại còn mang về một tin không mấy dễ nghe, điều mà Thời Tinh vốn đã biết: Thượng nghị viện không muốn cậu lấy thân phận hoàng thất trực hệ để tiếp đón đoàn ngoại giao Liên minh.
Nhưng điều Thời Tinh quan tâm không phải thái độ của nghị viện, mà là: "Có cãi vã với Điện hạ không?"
Phí Sở đáp: "Không. Nghe giọng điệu thì hình như ngài ấy đã quyết rồi, nghị viện chỉ đang khuyên nhủ thôi."
Thời Tinh khẽ gật đầu, tiếp tục chăm chú hấp thu khoáng đỏ. Tâm trạng dậy sóng vì tin này cũng theo câu kết luận đơn giản mà khép lại: "Không cãi vã thì tốt rồi."
Phí Sở: "..."
Phí Sở lại hỏi: "Sao cậu chẳng có phản ứng gì thế, đây vốn là chuyện của cậu mà?"
Thời Tinh thành thật trả lời: "Dù sao Điện hạ cũng sẽ lo liệu giúp tôi. Vậy thì tôi cần phản ứng gì nữa?"
Phí Sở: "............"
Lúc ấy, hắn chỉ thấy câu trả lời có gì đó sai sai, nhưng chẳng thể nói ra được sai ở chỗ nào.
Mãi rất lâu sau này, Phí thượng tướng mới nhận ra câu nói ấy đúng là có mùi lạ, thoang thoảng vị "cơm chó".
Chỉ là, vào thời khắc ấy, Phí Sở gãi gãi đầu, lại còn thấy vô cùng đồng tình: "Nói cũng đúng nhỉ."
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Trì Diệu lại một lần nữa rơi vào cơn rối loạn trong đêm, Thời Tinh vẫn thấy nghẹn ngào khó chịu.
Khó chịu bởi cảm giác bất lực của chính mình.
Sự phản công của cơn rối loạn sau khi từng bị trấn áp càng thêm dữ dội. Thời Tinh thử một chút, dựa vào tình hình hôm qua thì hôm nay cậu hoàn toàn không đủ sức khống chế, tinh thần lực của cậu không còn nhiều đến vậy.
Trì Diệu vẫn bình tĩnh, dặn Nghiêm Trường Nhạc mở hết các thiết bị cách ly năng lượng.
Đến khi tinh thần lực rò rỉ bắt đầu trở nên hung hãn, Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc cũng bị hắn phẩy tay đuổi ra ngoài.
Phí Sở, Phù Thanh và Tất Chu đều đã đứng sẵn bên ngoài, luôn trong tư thế chờ lệnh. Một khi thiết bị cách ly mất khống chế, họ sẽ lập tức dựng màn chắn, bảo vệ mọi người trong biệt thự rút lui.
Thời Tinh thử đưa tinh thần lực của mình vào cho Trì Diệu. Khế ước, như mọi khi, vẫn nhiệt tình tiếp nhận dòng tinh thần lực ấy.
Nhưng khi Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc vừa rời đi, Trì Diệu đã nắm chặt tay cậu, khẽ lắc đầu, ấn xuống: "Không cần đâu. Hôm nay em không làm được. Đừng thử nữa, càng đưa tinh thần lực vào, cơn rối loạn sẽ càng bùng phát nhanh hơn."
Trong thời kỳ rối loạn, tinh thần lực chữa trị và năng lượng hỗn loạn chẳng khác nào gió đông và gió tây, nhất định phải phân thắng bại, tuyệt đối không thể chung sống. Nếu không áp chế nổi, thì thà không trị liệu còn hơn. Đây cũng chính là lý do trước kia khi Trì Diệu nhiều lần rò rỉ tinh thần lực, Thời Tinh vẫn chẳng dám hành động.
Thời Tinh hiểu rõ giới hạn của mình, mà Trì Diệu với tư cách người trong cuộc càng nhìn thấy tường tận.
Cậu muốn phản bác, nhưng rồi nhận ra chẳng tìm được lý lẽ nào, chỉ thấy trong lòng hụt hẫng.
Ngón tay dài của Trì Diệu khẽ vuốt dọc các khớp tay cậu, như một sự an ủi.
"Chẳng lẽ không còn việc gì em có thể làm sao?" Thời Tinh thấp giọng hỏi.
Trì Diệu dịu dàng đáp: "Có, em ở bên ta là đủ ."
Câu trả lời khiến lòng Thời Tinh càng thêm nhói buốt. Cậu vòng tay ôm chặt lấy hắn. Có lẽ vì hai ngày qua đã nhiều lần quen với cái ôm này, động tác của cậu bây giờ thuần thục đến tự nhiên. Trì Diệu cũng không còn quá khó chịu, hắn chậm rãi nâng một cánh tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, khẽ nói: "Đừng buồn. Em đã làm rất tốt rồi."
Thời Tinh ậm ừ, giọng nghèn nghẹn: "Nhưng vẫn chưa đủ tốt..."
Nếu như cậu có thể...
Trì Diệu nói ngay: "Nếu em nói vậy, thì những người Lam Tinh cấp A bước ra từ Tổ Cây hằng năm biết phải làm sao? Em cho rằng mình chưa đủ tốt, thế thì họ còn kém tới mức nào?"
Thời Tinh cau mày, úp mặt vào vai hắn: "Em không có ý đó."
Ngừng lại một thoáng, cậu nói thẳng: "Em chỉ là không muốn ngài bước vào thời kỳ rối loạn."
Trì Diệu khẽ vuốt dọc sống lưng cậu, chỉ nói một câu: "Ta biết."
Thời Tinh lại siết chặt vòng tay, ôm hắn càng chặt hơn.
Dù thân thể khó chịu, Trì Diệu lại bất ngờ cảm thấy bầu không khí ấm áp, cảm xúc trong lòng cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Sau một hồi hỗn loạn, Thời Tinh mới chợt nhớ tới gợi ý của Nhĩ Nhã, liền nói lại với Trì Diệu, rồi thử dùng tinh thần lực để chạm vào khế ước.
Thực ra, đây là lần đầu tiên cậu làm theo cách ấy.
Trước đây, cậu chỉ từng dốc tinh thần lực truyền vào khế ước, hoàn toàn là một chiều. Còn lần này, sợi liên hệ lại không bị cắt đứt.
Ngay khoảnh khắc chạm đến, đồng tử Thời Tinh khẽ siết lại.
Một dòng tinh thần lực bất giác rò rỉ khỏi cơ thể cậu. Khẽ thở ra, Thời Tinh nói: "Nó hình như rất vui, vui vì cuối cùng em đã làm vậy."
Trì Diệu không cảm nhận được, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Cậu khép mắt lại trong giây lát, rồi quả quyết: "Nó đang đòi hỏi tinh thần lực từ em."
Thế là Thời Tinh bắt đầu dồn tinh thần lực vào khế ước.
Khế ước hấp thu rất chậm, khiến cậu nghi ngờ: "Có phải tinh thần lực của em cũng chưa đủ cấp bậc với nó không?"
Có lẽ nó chỉ chọn lấy phần tinh hoa cao cấp nhất trong tinh thần lực của cậu, còn lại thì hoàn toàn bỏ qua.
Trì Diệu không thể phủ nhận: "Có lẽ vậy."
Khế ước có thể giữ yên cả biển tinh thần đang nứt vỡ của hắn, nên chẳng thể gọi nó là yếu.
Ngược lại, khả năng gom tụ mảnh vỡ biển tinh thần ấy, chính là một dạng sức mạnh khác, một sự cường đại vượt ngoài lẽ thường.
Thời Tinh khẽ hỏi: "Ngài có thấy khó chịu không? Biển tinh thần có phản kháng gì không?"
Trì Diệu cảm nhận một lúc, lắc đầu: "Không. Hình như khế ước đã hấp thu toàn bộ rồi."
Những dòng tinh thần lực ấy không hề rơi xuống biển tinh thần của hắn.
"Vậy để em thử thêm xem."
Vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy hắn, Thời Tinh từng chút một truyền tinh thần lực vào khế ước. Sau đó, khi nhận ra khế ước chỉ cần những dòng năng lượng ở tầng bậc cao hơn, cậu liền cố gắng điều chỉnh, khiến tinh thần lực được giải phóng ra càng thêm ngưng tụ, còn phần tản mác thì giữ lại, không để thất thoát ra ngoài.
Quả nhiên, làm vậy xong, tốc độ khế ước hấp thu tinh thần lực tăng nhanh hơn hẳn.
Không rõ bao lâu sau, cả hai đều cảm nhận được khế ước bắt đầu chủ động phóng thích năng lượng, từng sợi từng sợi quấn chặt, kìm giữ lại biển tinh thần của Trì Diệu.
Tin tốt là, sức mạnh ấy vượt ngoài dự đoán của Thời Tinh. Lượng năng lượng khế ước tỏa ra không biết cao cấp hơn tinh thần lực của cậu bao nhiêu lần, chỉ biết rằng, một khi rơi vào biển tinh thần của Trì Diệu, những vòng xoáy hỗn loạn chẳng những không phản kháng, mà còn lập tức lắng xuống vài phần.
Đôi mắt Thời Tinh sáng rực: "Có hiệu quả rồi, Điện hạ, có hiệu quả thật rồi!"
Trì Diệu cũng thoáng kinh ngạc, gật nhẹ đầu.
Tinh thần Thời Tinh lập tức bừng lên, hăng hái nói: "Vậy em sẽ tiếp tục cung cấp tinh thần lực cho nó!"
Trì Diệu lại khẽ gật đầu.
Dần dần, dưới sự kiềm giữ của khế ước, biển tinh thần của Trì Diệu thật sự bắt đầu ổn định lại.
Cách này hoàn toàn khác với trị liệu của Thời Tinh. Năng lượng mà khế ước phóng thích vô cùng cường đại, hễ chạm tới biển tinh thần của Trì Diệu liền thẩm thấu xuống, không cho hỗn loạn có cơ hội chạy thoát. Những vòng xoáy cuồng loạn vừa tiếp xúc đã ngay lập tức tan rã, tiêu biến.
Tinh thần lực cung cấp càng nhiều, ánh mắt Thời Tinh càng thêm sáng rực.
Đợi đến khi bản thân cảm nhận biển tinh thần đã ổn định, Trì Diệu mới khẽ nói: "Được rồi, chắc là đã bị cắt ngang."
Thời Tinh lại ngẩn ra: "Nhưng mà nó vẫn muốn tinh thần lực của em. Hay để em thử tiếp?"
Tinh thần lực của cậu vẫn còn một nửa, cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Khi ấy, Trì Diệu chưa kịp phản ứng, đã vô thức đưa ra một quyết định sai lầm, gật đầu đồng ý với đề nghị của Thời Tinh.
Thế là khế ước chẳng khác nào một cái hố không đáy, bắt đầu nuốt lấy tinh thần lực của Thời Tinh với tốc độ ngày một nhanh. Lúc biển tinh thần mới dịu xuống, nó chỉ chọn những dòng năng lượng cao cấp; nhưng về sau, Thời Tinh đưa ra bất cứ thứ gì, khế ước cũng nuốt trọn, như thể chẳng bao giờ thấy đủ.
Thời Tinh muốn nhìn xem rốt cuộc nó sẽ dẫn đến kết quả thế nào, nên không nói gì với Trì Diệu, chỉ lẳng lặng tiếp tục truyền lực.
Mãi cho đến khi Trì Diệu bỗng cảm nhận được một loại năng lượng vô cùng đặc biệt, và quen thuộc đến lạ...
Ngay khoảnh khắc nhận ra đó là gì, đồng tử Trì Diệu bỗng siết chặt, hắn lập tức chụp lấy tay Thời Tinh, giọng không cho phép cãi lại: "Đủ rồi."
"Đừng truyền tinh thần lực nữa, nó..."
Thời Tinh ngơ ngác, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Diệu chau mày trong thoáng chốc, rồi đột ngột nói: "Hai ngày nữa, đoàn ngoại giao Liên minh sẽ tới. Ta cần phải có mặt ở Đế quốc."
Thời t*nh h**n toàn không hiểu mối liên hệ giữa hai câu nói.
Hít sâu một hơi, Trì Diệu giải thích: "Dòng tinh thần lực này, nó"
"Nó thì sao? Em chỉ cảm nhận được năng lượng chữa trị thôi mà. Chẳng phải rất tốt sao?"
Nói xong, cậu lại tiếp: "Nó còn đang thúc giục em, giục em truyền thêm tinh thần lực cho nó."
Thế nhưng thái độ của Trì Diệu lại vô cùng cứng rắn: "Không được. Cắt đứt liên kết ngay!"
Thời Tinh càng thêm khó hiểu.
Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, quan sát kỹ, mới nhận ra vẻ mặt Trì Diệu có gì đó khác lạ, tựa như đang cố tình che giấu điều gì.
Che giấu? Có chuyện gì mà ngài ấy không thể nói thẳng với mình?
Chữa trị biển tinh thần chẳng lẽ lại là chuyện xấu? Chẳng lẽ sẽ gây ra...
Trong thoáng chốc như sét đánh ngang tai, Thời Tinh chợt nhớ đến những lời Hứa Kim từng nói:
"Trong giai đoạn đầu của thời kỳ rối loạn, nó có thể giúp cắt ngang, tạm thời trấn áp, thậm chí sửa chữa được một chút vết nứt. Những năm trước, chỉ cần khế ước khởi động, Bệ hạ ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy khá hơn nhiều."
"Khi phát huy tác dụng, nó sẽ giải phóng một loại tinh thần lực đặc biệt, bất kỳ ai tiếp xúc cũng đều rơi vào trạng thái buồn ngủ. Những ngày đó, Bệ hạ có gọi thế nào cũng không tỉnh lại."
Thời Tinh bừng tỉnh, thất thanh: "Là loại tinh thần lực khiến ngài chìm vào giấc ngủ đó sao?"
Trì Diệu không ngờ Thời Tinh lại biết chuyện này, sắc mặt thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Trong đầu Thời Tinh xoay chuyển thật nhanh, lập tức nắm bắt được điều Trì Diệu muốn giấu: "Nhưng mà nếu ngài thật sự ngủ đi, trong quá trình khế ước chữa trị sâu, chẳng phải nó còn có thể vá lại những vết nứt trong biển tinh thần sao? Điện hạ?!"
Đối diện ánh mắt tràn đầy mong đợi của Thời Tinh, Trì Diệu không nói gì nữa.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Đúng vậy. Nó có thể vá lại những vết nứt.
Nhưng trong lòng Trì Diệu, các nhà ngoại giao Liên minh lúc này quan trọng hơn, hoặc nên nói, trong hoàn cảnh hắn đang gánh vác, điều đó buộc phải quan trọng hơn. Không phải hắn không muốn ngủ, mà là không dám ngủ.
Không dám để tất cả rơi xuống vai Thời Tinh và Tất Chu.
Trái tim Thời Tinh siết chặt.
Điện hạ là vì không dám ngủ.
Một nỗi xót xa chân thật dâng lên, in rõ trên gương mặt cậu.
Khóe mắt Thời Tinh đỏ lên.
Giọng Trì Diệu khẽ hạ xuống: "Không sao, còn có lần sau, nhưng bây giờ thì không được..."
Thời Tinh cắt ngang: "Nhưng chú Hứa nói, trị liệu của khế ước hoàn toàn không có quy luật."
Có thể sẽ có lần sau, nhưng ai dám chắc? Ai có thể đảm bảo rằng lần tới, khi cậu đưa tinh thần lực vào, khế ước sẽ lại đáp trả?
Trì Diệu im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài. Trong lòng lần đầu dâng lên một mong ước ngu ngốc, rằng giá như Thời Tinh có thể ngây ngô, không biết gì thì tốt hơn.
Hắn còn vướng mắc, nhưng Thời Tinh thì không.
Thực ra, cậu luôn rất kiên định, có chính kiến của riêng mình.
Thời Tinh hơi nới lỏng vòng tay, nhưng không buông ra. Trong vòng ôm ấy, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau chừng một ngón tay.
Hơi thở đan xen, nhiệt độ thân thể giao hòa. Một khoảng cách thân cận đến nỗi gần như có thể cảm nhận rõ ràng nhau.
Khoảng cách gần đến mức Thời Tinh lại nghe thấy rõ ràng nhịp tim của chính mình.
Cậu bỗng thì thầm: "Điện hạ, ngài có phải có hơi thích em không?"
Câu hỏi vòng vèo quá, khiến Trì Diệu trong thoáng chốc không kịp phản ứng.
Nhưng Thời Tinh vốn chẳng đợi câu trả lời. Trong bầu không khí tràn ngập mập mờ, ánh mắt hai người giao nhau, cậu lại khẽ nghiêng tới, giọng nói như mê hoặc: "Điện hạ, thật ra ngài biết rồi phải không... em có chút thích ngài."
Khuôn mặt cậu ửng hồng, đôi mắt long lanh như phủ sương, khẽ thì thầm thêm: "Có lẽ... không chỉ là một chút."
"Em chưa từng dám nghĩ sâu hơn."
Từng câu nối tiếp nhau, đôi môi hồng hé mở, nơi khóe môi còn lấp lánh ánh nước.
Đến câu cuối cùng, môi cậu đã chạm vào khóe môi Trì Diệu, khẽ đặt xuống một nụ hôn dò dẫm, vừa chạm vào liền rời đi.
Trì Diệu không kịp định nghĩa cảm giác ấy là gì, chỉ biết đó là sự mềm mại... và không đủ.
Vậy nên khi nụ hôn thứ hai của Thời Tinh lại phủ xuống, mọi thứ hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Môi dưới của cậu bị cắn nhẹ.
Hàm răng bị ép phải hé mở.
Trong sự kháng cự mỏng manh, đầu lưỡi lại bị hút đến tê dại.
Cậu muốn gọi "Điện hạ" để bảo hắn dừng lại, nhưng âm thanh thoát ra nơi cổ họng lại méo mó, vỡ vụn thành những tiếng mơ hồ, mơn man đầy quyến luyến.
Khi vạt áo bị kéo lên, Thời Tinh khẽ run rẩy. Nhưng cậu không đẩy ra, ngược lại, lại càng siết chặt vòng tay, ôm lấy Trì Diệu.
Rồi thì...
Khế ước hút đủ tinh thần lực thì tự động cắt đứt liên hệ với Thời Tinh.
Ngay khoảnh khắc sau đó, dòng năng lượng đặc biệt kia bùng nổ lan rộng gấp bội. Trước khi Trì Diệu kịp nhận ra, hắn đã ngã quỵ, bất tỉnh, đổ thẳng xuống người Thời Tinh.
May mắn thay, thứ năng lượng khiến người khác mê man ấy lại chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Ngoài cảm giác dễ chịu lan khắp thân thể, cậu không thấy có gì khác.
Thời Tinh ôm lấy hắn một lát, rồi từ từ đỡ hắn nằm ngay ngắn lên giường.
Môi mình sưng đỏ, nhưng cậu cũng chẳng để tâm.
Ôm đầu ngồi xuống, Thời Tinh bắt đầu nghĩ đến một chuyện khác.
Đợi đến khi Điện hạ tỉnh lại, ngài chắc chắn sẽ nhận ra rằng cậu đã cố tình dùng lời tỏ tình để đánh lạc hướng, che giấu việc mình lén lút truyền tinh thần lực cho khế ước...
Lúc ấy, Điện hạ sẽ nghĩ sao về màn tỏ tình đột ngột của cậu? Có phải sẽ thấy cậu là kẻ dối trá không?!
À đúng rồi, mấy ngày ngủ say nhỉ... ba bốn ngày? Năm sáu ngày?
Đến khi ngài ấy tỉnh, liệu có nổi giận đùng đùng không? Có trừng phạt cậu thật nặng không?
Tệ hơn nữa, có khi nào vừa tức giận, vừa ra tay trừng phạt cậu không?!
Thời Tinh thu mình như chú cún con ôm chặt lấy chân, lúc làm thì còn dứt khoát chẳng hề lưỡng lự, vậy mà vừa xong việc...
...lập tức sợ hãi!
------------------
lledungg: Ụ á HÔNNN RỒIIIIIIIII