Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 78

 TrướcSau Thời Tinh bất an đẩy cửa bước vào, nhưng trong phòng không thấy Trì Diệu nằm trên giường.

 

Trong lòng thoáng hụt hẫng, nhưng lại khó hiểu thở phào nhẹ nhõm.

 

Điện hạ không còn phải gồng mình chống đỡ cơn rối loạn, cũng không còn cảnh nằm liệt giường chẳng muốn động đậy nữa, đó là chuyện tốt.

 

Khép cửa lại, cậu lại cảm thấy chân nặng trĩu, khó mà nhấc bước.

 

Đang loay hoay không biết nên đi đâu, thì Trì Diệu từ phòng tắm bước ra, nửa thân trên để trần, tóc còn nhỏ giọt nước. Ánh mắt Thời Tinh vừa chạm vào cơ thể anh, liền như bị bỏng, theo phản xạ né đi.

 

"Điện hạ."

 

Thời Tinh khẽ gọi, giọng nói khác hẳn vẻ ngang ngược bên ngoài, lúc này lại ngoan ngoãn, mềm mỏng, chỉ phảng phất chút bất an.

 

Trì Diệu gật đầu, dù cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn giải thích: "Không ngờ em lại quay về nhanh như vậy."

 

Lúc dặn Hứa Kim, anh vốn nghĩ Thời Tinh sẽ cố nấn ná bên ngoài thêm một lúc mới chịu quay lại đối diện. Không ngờ...

 

Thời Tinh rụt rè, giọng căng thẳng: "Ngài nói muốn gặp em, thì đương nhiên em phải đến ngay."

 

"Nghe lời thế à?"

 

Trì Diệu trêu: "Câu này không phải đang gạt ta chứ?"

 

Thời Tinh ngượng chín mặt, dù khó xử cũng vẫn lắc đầu, lúng túng phân trần: "Không phải. Em... em chưa từng lừa ngài..."

 

Lần trước tuy cậu có ý muốn đánh lạc hướng Trì Diệu, nhưng những gì nói ra đều là thật.

 

Trì Diệu khoác áo ngoài, vừa lau tóc vừa yên lặng nhìn cậu nhóc đang đứng nghiêm tại chỗ. Sợ nói thêm lại chọc nhóc con nổi giận, anh không tiếp tục đề tài đó nữa, mà chuyển sang hỏi: "Hai ngày nay em có mệt không?"

 

Thời Tinh cúi đầu: "Cũng... tạm thôi ạ."

 

"Thật không?"

 

Thời Tinh im lặng một lúc, rồi chậm rãi thú nhận: "Có hơi chút mệt thôi..."

 

Trì Diệu bật cười.

 

"Đã rửa mặt nghỉ ngơi chưa?"

 

Thời Tinh lắc đầu.

 

"Vậy đi chuẩn bị đi, xong rồi chúng ta nói chuyện."

 

"Ò."

 

Cùng lúc thấy nhẹ nhõm, Thời Tinh lại không khỏi nghĩ, cảm giác này chẳng phải chính là kiểu "án treo" hay sao. Trên đầu lúc nào cũng lơ lửng một lưỡi dao, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.

 

Trước khi vào phòng tắm còn định nói gì đó, quay đầu lại đã thấy Trì Diệu vừa để robot sấy tóc, vừa cởi chiếc áo ngủ ướt dính nước. Mặt Thời Tinh bỗng đỏ bừng, vội vàng chui thẳng vào phòng tắm.

 

Giữa làn hơi nước mờ ảo, cậu không sao quên được vết sẹo thoáng nhìn thấy trên lưng Trì Diệu, một đường sâu hoắm.

 

Người Đế quốc tuy nhiều quân nhân, nhưng cơ thể mang sẹo thật ra không hề phổ biến. Một là nhờ y học phát triển, xóa sẹo vốn là hạng mục kèm theo trong quá trình điều trị; chỉ cần không muốn, thì chẳng bao giờ lưu lại dấu vết. Hai là, cư dân trong hệ sao đều có tinh thần lực bảo vệ cơ thể, cho dù không chủ động tỏa ra, thì khi thân thể bị thương, tinh thần lực cũng sẽ vô thức chống đỡ. Trừ khi...

 

Dòng suy nghĩ khựng lại. Thời Tinh chợt nhớ tới vết nứt trong biển tinh thần của Trì Diệu.

 

Có khi nào, chính là lúc ấy để lại?

 

Không có đáp án, nhưng cậu tin đến mười phần thì chín là đúng.

 

Nếu đòn tấn công có kèm tinh thần lực, bệnh viện cũng khó mà xử lý. Cách đơn giản nhưng thô nhất chỉ là khâu lại rồi để mặc cho tự lành, mà như vậy thì chắc chắn để lại sẹo.

 

Điện hạ cũng chẳng phải kiểu người sẽ vì một vết sẹo mà chạy đi bệnh viện xóa bỏ.

 

Thời Tinh ngâm cả người vào bồn tắm, trong khoảnh khắc nước nóng bao phủ, đầu óc cậu như trống rỗng, áp lực cũng dần tan biến.

 

Đến khi thay quần áo xong bước ra, Trì Diệu đã sấy khô tóc, chỉnh trang đâu vào đấy, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

 

Bước chân Thời Tinh khựng lại.

 

Giọng trầm thấp của Trì Diệu vang lên: "Lại đây."

 

Giọng điệu ấy không còn vẻ cứng rắn như khi anh gọi cậu ngoài cửa, mà mang sắc thái ôn hòa hơn.

 

Tựa như một lời căn dặn, lại thoáng chút dỗ dành.

 

Tim Thời Tinh bất giác đập nhanh, chính cậu cũng không rõ đã bước thế nào, chỉ biết từng bước tiến đến bên giường Trì Diệu.

 

Rồi đứng lặng tại chỗ.

 

Trì Diệu nằm thẳng người, hai tay đặt song song hai bên, tư thế ngủ ngay ngắn.

 

Có lẽ vì hoàng thất luôn chú trọng từng cử chỉ lễ nghi, mà ngay cả dáng nằm ngửa của anh, Thời Tinh cũng thấy thuận mắt lạ thường.

 

"Điện hạ." Cậu lại khẽ gọi.

 

"Sao căng thẳng thế?"

 

Biết không thể qua mắt Trì Diệu, Thời Tinh cắn răng nói thật: "Sợ ạ."

 

Hai chữ nhỏ đến mức gần như chỉ là lẩm bẩm.

 

"Sợ à?" Trì Diệu lại khẽ cười.

 

Thời Tinh khẽ "ừm" một tiếng.

 

Cậu cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó để an ủi, nào ngờ lại nghe giọng trầm vang lên: "Sợ thì đúng rồi."

 

Thời Tinh: "......"

 

Trì Diệu không mở mắt, chỉ vỗ xuống chỗ bên cạnh, ra hiệu: "Lên đây."

 

Thời Tinh: "Á?"

 

"Nằm đây, chúng ta nói chuyện một lúc."

 

Anh dừng lại một chút, rồi như cố tình không để cậu yên lòng, nói thêm: "Tiện thể, nợ cũ nợ mới cũng tính một lần luôn."

 

Thời Tinh: "............"

 

Cậu khó xử hỏi: "Có thể xin hoãn được không?"

 

Trì Diệu nói: "Nếu em muốn ta dùng tinh thần lực lôi em lên, giống như hôm nay đối với bọn Thiên Viên, thì ta cũng chẳng ngại đâu."

 

Thời Tinh lập tức câm lặng.

 

Biết không còn đường thoái lui, cậu nhắm mắt, liều mình nằm xuống bên cạnh anh. Vừa chạm gối đã ngáp một cái.

 

Trì Diệu nhìn thấu: "Còn bảo là không mệt?"

 

Thời Tinh gãi mũi, nhỏ giọng ngụy biện: "Thật ra thời gian nghỉ ngơi cũng đủ mà..."

 

Trì Diệu hờ hững tiếp lời: "Ừ, nghỉ ngơi thì như thường, nhưng khối lượng công việc gấp ba gấp bốn lần, ý em là vậy đúng không?"

 

Thời Tinh lại im re.

 

Đưa đầu cũng một nhát, rụt đầu cũng một nhát. Cậu liều mình hỏi thẳng: "Điện hạ, Trưởng ban văn thư Vệ, Hội trưởng Nhậm và Nghị trưởng Vi đều rất căng thẳng về cục diện ngoại giao hôm nay... ngài nghĩ thế nào?"

 

Thực ra Trì Diệu vốn cũng định nói đến chuyện này. Thấy Thời Tinh chủ động mở lời, anh liền thuận thế tiếp tục: "Nghĩ sao thì ta nói vậy."

 

"Đường biên giới đã tồn tại mấy trăm năm, chẳng ai nợ ai. Trong hệ sao, đôi bên đều có ưu thế riêng. Đế quốc không việc gì phải nhường Liên minh ở mọi chỗ. Làm vậy chỉ khiến các thế lực trong Liên minh được đà lấn tới, ai cũng muốn thử kìm kẹp Đế quốc một phen."

 

Trì Diệu im lặng một lát, rồi khẽ thở ra: "Tuy bây giờ không phải lúc để khen, nhưng ta thấy mấy ngày nay em đã làm rất tốt, thay ta đưa ra quyết định mà ta vẫn còn do dự."

 

"Vừa có trách nhiệm, lại không để hoàng thất Đế quốc mất mặt."

 

Khóe môi Thời Tinh chợt nở một nụ cười lặng lẽ.

 

Được khen, cậu thấy vui.

 

Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, một bàn tay đã vươn sang nhéo má cậu. Thời Tinh không kịp phòng bị, mà Trì Diệu còn cố ý dùng lực, trêu: "Có chí khí gớm."

 

Bị nhéo má, giọng Thời Tinh mơ hồ: "Nhưng mà em vui thật mà."

 

"Ta chạm vào đã biết em đang cười rồi."

 

Thời Tinh: "......"

 

c** nh* giọng chỉ ra: "Thật ra... Điện hạ là dùng tinh thần lực cảm nhận, đúng không?"

 

Trì Diệu giả vờ kinh ngạc: "Ồ, bị em phát hiện rồi."

 

Thời Tinh nghiêm túc: "... Ngài có thể khoa trương thêm một chút nữa không?"

 

Trì Diệu thu tay về, vẻ mặt như đã mãn nguyện, rồi lại nghiêm giọng: "Thôi, không còn sức đâu."

 

Âm thanh dần nhỏ đi, nghe kỹ thì còn lẫn chút hơi thở gấp.

 

Đến lúc nhận ra, Trì Diệu vẫn còn thấy khó chịu. Tim Thời Tinh cũng nhói lên, cậu buột miệng: "Xin lỗi, Điện hạ."

 

Ai ngờ Trì Diệu chẳng hề nhận, chỉ đáp gọn: "Giữ lời xin lỗi lại đi, lát nữa tính sổ rồi nói cũng chưa muộn."

 

Thời Tinh: "......"

 

Cậu thở dài. Thôi vậy.

 

Xem ra cửa ải này không thoát được rồi. Đành phải chấp nhận số phận vậy.

 

Con người một khi đã chấp nhận hiện thực thì sẽ mặc kệ tất cả. Thời Tinh vốn còn căng thẳng bất an, nhưng khi đã nghĩ thông suốt, trong lòng lại trở nên bình thản đến kỳ lạ.

 

Cậu bình thản đưa tay dụi mắt, lại ngáp một cái.

 

"Mệt à?"

 

"Có hơi ạ." Thời Tinh khẳng định: "Nhưng em sẽ không ngủ đâu, Điện hạ."

 

Nói xong, bàn tay Trì Diệu lại đưa sang. Trong bóng tối, chẳng ai nhìn rõ ai, chỉ có đầu ngón tay khẽ chạm vào má Thời Tinh, khiến bầu không khí bất chợt trở nên nặng nề, quấn quýt.

 

Thời Tinh nhận ra mình thậm chí còn có chút lưu luyến sự dịu dàng này. Cậu hông biết lấy đâu ra dũng khí, đến khi ý thức được thì lời đã bật ra khỏi miệng: "Điện hạ, hôm đó em thật sự không lừa ngài."

 

Đáp lại là hai chữ chẳng rõ vui giận của Trì Diệu: "Sao nữa?"

 

Ngực Thời Tinh nặng trĩu.

 

Cậu bất chợt xoay người, như thói quen mấy ngày nay, dang tay ôm chặt lấy Trì Diệu, mặt dày bám lấy, vùi mặt vào ngực anh, không biết ngượng thốt ra: "Sau đó là,... em thật sự thích ngài."

 

Cậu nhấn mạnh: "Thật sự."

 

Lời nói mang theo tất cả chân tình, thẳng thắn và chân thành.

 

Bàn tay Trì Diệu đặt lên vai cậu, nhưng anh không nỡ đẩy cậu nhóc nhiệt thành này ra.

 

Không nỡ đẩy người, cũng không nỡ gạt bỏ tình cảm vừa nóng bỏng vừa trực tiếp ấy.

 

Ngập ngừng một chút, cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lại Thời Tinh. Giọng vốn điềm tĩnh nay khẽ dao động, khó mà nhận ra: "Ta ghe rồi."

 

Ba chữ ấy vô thức hạ thấp giọng, như thể sợ rằng nói lớn hơn một chút thôi cũng đủ để dọa tan biến điều gì đó.

 

Trong tưởng tượng, lẽ ra anh nên hỏi thêm, nên làm rõ ràng đây rốt cuộc là kiểu thích nào.

 

Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, anh lại thấy mọi thứ đã quá rõ ràng.

 

Không cần phải hỏi nữa.

 

Nhưng việc nào ra việc nấy, Trì Diệu đâu dễ bị dỗ cho qua.

 

Ôm nhau chưa bao lâu, anh liền vạch thẳng: "Thích là thật. Nhưng cố tình phân tán sự chú ý của ta cũng là thật, đúng không?"

 

Thời Tinh: "......"

 

"Ta bảo em đừng tiếp tục truyền tinh thần lực qua khế ước, em căn bản chẳng hề định nghe lời, phải không?"

 

Thời Tinh: "............"

 

Trì Diệu: "Nói."

 

Thời Tinh lí nhí: "Phải."

 

Cậu yếu thế hẳn, liều mình nói: "Ngài phạt em đi, em nhận hết."

 

Trì Diệu vừa tức vừa buồn cười: "Nhận hết sao?"

 

Anh đưa tay, ngón tay lướt từ má Thời Tinh xuống cổ, nhẹ nhàng vuốt. Lực đạo không mạnh, nhưng cảm giác ngứa ngáy ấy lại thấm thẳng vào tận xương cốt.

 

Thời Tinh bất giác rùng mình.

 

Trì Diệu bỗng nói: "Em biết chúng ta đã ký thỏa thuận kết hôn, đúng chứ?"

 

Thời Tinh: "Ừm."

 

"Vậy em cũng biết, vợ chồng cần phải thực hiện nghĩa vụ hôn nhân chứ?"

 

Não Thời Tinh lập tức choáng váng.

 

Ngón tay dài ấy trượt vào cổ áo, Trì Diệu không buông tha, lại hỏi lần nữa.

 

Thời Tinh bị hỏi đến mức cả người nóng bừng, hồi lâu mới lí nhí đáp lại: "Biết ạ."

 

Cậu khó nhọc nhắc thêm: "Nhưng... Điện hạ, em vẫn chưa qua kỳ trưởng thành..."

 

Trong kỳ trưởng thành, da người Lam Tinh có thể hấp thu tinh thần lực, còn chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc. Trước giai đoạn ấy, Tổ Cây vốn không khuyến nghị những hành vi thân mật quá mức.

 

Trước đây cũng từng xảy ra một hai vụ ngoài ý muốn, cuối cùng phải nhập viện, kết quả vô cùng xấu hổ.

 

Thời Tinh tuyệt đối không muốn nửa đêm phải đi tìm bác sĩ cho Trì Diệu, chỉ vì tinh thần lực của anh bất ngờ bị rút cạn đâu.

 

Quá, quá mất mặt!

 

Mà như vậy chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ biết, biết được...

 

Trì Diệu chỉ nhàn nhạt đáp ba chữ: "Ta biết rồi."

 

"Em nghĩ xa quá. Chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc, ngày mai chúng ta còn phải đối phó Liên minh."

 

Một tiếng cười khẽ vang lên: "Hơn nữa, ta còn đang trong kỳ rối loạn, em có phải đã đánh giá ta cao quá rồi không?"

 

Mặt Thời Tinh đỏ bừng.

 

"Em... em không có ý đó."

 

Cậu chỉ muốn nhắc nhở thôi, chứ không hề nói Trì Diệu sẽ làm... làm đến mức ấy!

 

Giọng Trì Diệu kéo dài, nhàn nhã: "Ý đó là gì?"

 

Điện hạ rõ ràng là cố tình mà!

 

Hiểu ra Trì Diệu cố tình hỏi xoáy, dưới sự truy vấn lặp lại ấy, Thời Tinh chẳng thể trốn tránh. Cảm giác ngứa ngáy lan tới tận xương quai xanh, cậu lại né tránh, vừa thẹn thùng vừa lúng túng: "Không phải là ý ngài sẽ làm gì... đâu."

 

"Ta sẽ làm gì?" Ngón tay dài ấy lại trượt xuống thêm chút nữa.

 

Thời Tinh gần như sụp đổ: "Điện hạ!"

 

Đổi lại là tiếng cười khẽ của Trì Diệu, khiến má cậu bừng đỏ.

 

Cảm giác ngứa ngáy càng quấy rối, Thời Tinh lần thứ ba vô thức né tránh, động tác hơi mạnh, Trì Diệu cuối cùng cũng nhận ra, liền hỏi: "Không được sao?"

 

Câu hỏi ấy khiến lý trí của Thời Tinh như tan rã.

 

Lần này cậu không buồn trả lời, mà để chứng minh câu trả lời, cậu làm một việc ngay cả Trì Diệu cũng không ngờ tới.

 

Thời Tinh lần lượt cởi từng chiếc khuy áo ngủ. Trì Diệu thoáng sững lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu đã c** s*ch không chừa cái nào. Vùi mặt vào ngực Trì Diệu, cậu kéo tay anh đặt lại lên da mình.

 

Thời Tinh vứt bỏ lý trí, thốt ra: "Được."

 

"Cái gì cũng được."

 

Lần này, đến lượt Trì Diệu im lặng.

 

Một lúc sau, Trì Diệu khẽ thở dài, giọng trầm khàn hơn, trong lời nói vốn thong dong trêu chọc, lẫn cả hơi nóng bỏng: "Nếu em đã muốn như thế này, thì ta phải thu lại câu 'em đánh giá ta quá cao' thôi."

 

Thời Tinh nhắm mắt: "Ngài vui là được ạ."

 

Hơi thở Trì Diệu khựng lại: "Em có biết mình đang nói gì không?"

 

Thời Tinh lại gần như ngây ngô phản vấn: "Chẳng phải ngài muốn phạt em theo cách này sao?"

 

Đúng là anh đã muốn thế thật. Nhưng khi Thời Tinh phối hợp đến mức ấy, thì đây lại là chuyện khác.

 

Trong tĩnh lặng, có thứ gì đó đang cuồn cuộn, ủ men, rồi bùng nổ dâng trào.

 

"Tinh Tinh à..."

 

Trì Diệu thở hắt ra, giọng khàn khàn như lửa cháy: "Em nói đúng."

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thời Tinh bị mạnh mẽ đẩy ngồi dậy. Trong ánh sáng mờ tối, cậu chưa kịp ngồi vững, thì đôi môi đã bị một nụ hôn nóng bỏng cướp lấy. Đầu lưỡi quấn siết, nhiệt độ trào dâng, khiến toàn thân run rẩy.

 

Thời Tinh thuận theo, khẽ hé môi, rồi nhanh chóng bị cuốn vào dòng chảy cuồng nhiệt ấy. Ánh sáng trước mắt như vặn xoắn, mờ mịt. Tất cả tan chảy trong hơi thở dồn dập, nóng rẫy của cả hai.

 

Nụ hôn khởi đầu từ Trì Diệu, nhưng chỉ trong chốc lát, Thời Tinh đã bị k*ch th*ch đến mức chủ động hơn. Cậu siết chặt lấy cổ áo anh, kéo sát lại, gần như đuổi theo để làm nụ hôn thêm sâu, thêm triền miên.

 

Hơi thở hỗn loạn, nhịp tim đập loạn cuồng. Lý trí vỡ nát, chỉ còn lại khao khát cháy bỏng trong từng động chạm.

 

Nhưng kỳ lạ thay, giữa tất cả sự cuồng nhiệt ấy, Thời Tinh không cảm thấy một chút chán ghét nào. Trái lại, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.

 

Khóe môi bị cắn mạnh một cái, rồi đến cổ cũng không thoát. Ngay cả nơi ngực mềm yếu cũng in hằn dấu răng nóng rát.

 

Đến khi năng lượng trong cơ thể Thời Tinh bắt đầu rối loạn, xúc động đến mức điên cuồng hấp thu tinh thần lực của Trì Diệu, cả hai mới buộc phải ngừng lại. Sự cuồng nhiệt đành khép lại bằng một cái ôm chặt, nặng trĩu h*m m**n chưa vơi.

 

Trì Diệu đưa tay với lấy áo ngủ trên giường, phủ kín lên vai Thời Tinh, rồi siết cậu vào lòng. Một mặt che đi làn da đang bừng nóng, một mặt cũng chặn lại bản năng vô thức hấp thu tinh thần lực của người Lam Tinh trong kỳ trưởng thành.

 

Trong yên tĩnh, giọng Trì Diệu vang lên, trầm khàn: "Đừng thở gấp."

 

Mặt Thời Tinh đỏ rực, vội vùi đầu vào vai anh, cố giấu đi hơi thở dồn dập, gấp gáp đến lộ liễu.

 

Trì Diệu khẽ nói: "Tối nay em ngủ ở đây đi."

 

Thời Tinh gật đầu.

 

Trì Diệu cúi đầu, khẽ cười vuốt má cậu, nhẹ giọng:"Nhắc lại những lời hôm đó em nói để đánh lạc hướng ta xem."

 

Đầu óc Thời Tinh hỗn loạn như tơ vò. Cậu ngơ ngác, phải mất hơn mười giây mới nhớ ra hôm đó mình đã thốt ra những gì.

 

"Điện hạ, ngài có phải có chút thích em không?"
"Điện hạ, thật ra ngài biết rồi, em có chút thích ngài."
"Có lẽ không chỉ là một chút."
"Em chưa từng dám nghĩ kỹ."

 

À, chính là những câu đó.

 

Cậu nghĩ Trì Diệu muốn nghe mình tỏ tình lại.

 

Cậu tưởng Trì Diệu muốn nghe mình tỏ tình lại. Tim đã liều một lần, giờ cũng chẳng còn xấu hổ nữa. Trì Diệu muốn nghe, cậu liền ngoan ngoãn lặp lại theo trí nhớ: "Điện hạ, ngài có phải có chút thích em không?"

 

Lần này, chưa đợi cậu nói đến câu thứ hai, Trì Diệu đã trả lời.

 

Chỉ một chữ thôi, dứt khoát mà nặng tựa búa nện vào tim: "Ừm."

 

Trái tim Thời Tinh thắt lại, đập loạn như muốn xé toang lồng ngực.

 

Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua khóe mắt, giọng Trì Diệu trầm vang bên tai: "Nhưng không chỉ là một chút."

 

------------------

 

lledungg: CUỐI CÙNG CŨNG CÓ CHÚT MÙI THỊT RỒI. HỤ HỤ
Bình Luận (0)
Comment