Nguyên soái Will và Thượng tướng Lệ Dục, với tư cách là người đứng đầu phái đoàn ngoại giao Liên minh, đứng chờ trước cổng hoàng cung. Không lâu sau, Đường Mịch bước ra, truyền đạt nguyên văn ý chỉ của Trì Diệu.
"Cung điện hoàng gia là trọng địa của Đế quốc. Hai vị sĩ quan sắp phải thu xếp việc trở về Liên minh, vậy nên hoàng gia sẽ không giữ lại thêm."
Nói xong, Đường Mịch hành lễ theo nghi thức chuẩn của Đế quốc, rồi ra hiệu cho thị quan đưa khách ra ngoài.
Sắc mặt Will và Lệ Dục lập tức u ám đến mức có thể nhỏ ra nước.
Họ không được gặp Trì Diệu và Thời Tinh, chỉ được tiếp ở khu khách ngoài cùng của cung điện, rồi lại bị từ chối thẳng thừng. Không chỉ từ chối, cung điện hoàng gia thậm chí còn "đuổi" khách đi.
Tổn hại thực chất chưa lớn, nhưng sự sỉ nhục thì nặng nề vô cùng.
Ngay cả người cần gặp cũng chẳng thấy mặt, mà nổi nóng với một quan văn thì không hợp thân phận. Bị "mời" ra ngoài, đến khi ngồi lên phi thuyền rồi, sắc mặt vốn đã khó coi của Will và Lệ Dục mới thực sự sụp xuống, đồng loạt bùng nổ.
"Thật là ức h**p người quá đáng!"
"Quá đáng, thực sự quá đáng!"
Lệ Dục còn trẻ, trước giờ nào từng chịu đối xử như thế, lập tức buột miệng chửi thẳng.
Nguyên soái Will cũng đen mặt, nhưng thay vì văng tục, nhiều năm kinh nghiệm quân ngũ giúp ông giữ được sự trầm ổn.
"Bây giờ không phải lúc để nói mấy lời này." Will kiềm chế nói.
Nghĩ đến điều gì đó, cảm giác phẫn nộ trong lòng ông bỗng chốc lắng xuống.
"Thủ tướng đã mắng Jean Miller một trận ra trò, yêu cầu ông ta dù thế nào cũng phải ở lại Đế quốc, hoàn tất chuyến ngoại giao lần này."
"Phía Thiên Viên đã họp bàn nội bộ, cuối cùng mới để chúng ta, những người Đế quốc còn có chút ấn tượng tốt đứng ra thay mặt."
Dù thấy nghẹn khuất, nhưng áp lực từ Liên minh nặng như tảng đá đè xuống. Nguyên soái Will nói thẳng: "Chúng ta không thể rút lui."
Lệ Dục nhíu mày: "Nhưng hoàng gia đã từ chối rồi."
Will nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Lần đầu từ chối thì còn có lần hai, lần ba. Xin gặp là thế, ngoại giao cũng là thế. Giờ thế chủ động không nằm trong tay chúng ta nữa."
Lệ Dục nghẹn lời, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Đã làm phật ý người ta, muốn được tha thứ thì chỉ có thể kiên nhẫn cầu xin.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc báo tin nhắn mới. Lệ Dục xem xong càng cảm thấy bức bối, nhưng vẫn chuyển nguyên văn cho Nguyên soái Will: "Các đoàn ngoại giao của những hành tinh khác đều đang liên lạc về trung tâm. Trong sáu hành tinh lớn, hôm nay đã có một nơi chính thức lên tiếng, thống nhất với quan điểm của thủ tướng: bằng mọi giá, Liên minh không thể cắt đứt quan hệ với Đế quốc, chúng ta phải tự tìm cách xử lý trước."
Will vốn đã đoán trước. Liên minh khác hẳn Đế quốc, không có một hành tinh trung tâm duy nhất, mà là tập hợp đa dạng về chính thể, văn hóa, sinh thái. Ý kiến thống nhất vốn hiếm hoi, chia rẽ mới là bình thường.
Nhưng lần này... Will khẽ thở dài. Bởi có vấn đề biên giới ở đó, thái độ của Liên minh đối với Đế quốc lại đồng thuận hiếm thấy.
Cắt đứt quan hệ? Chuyện đó chắc chắn không thể.
Giờ chỉ còn lại một câu hỏi: cái mớ hỗn độn này, rốt cuộc phải vá thế nào đây.
Will và Lệ Dục bàn bạc suốt cả buổi chiều. Theo yêu cầu của họ, tối muộn Miller cũng bị gọi tới cung điện. Trước bữa tối, Nguyên soái Will thay mặt đoàn ngoại giao đưa ra lời cầu kiến lần thứ hai.
Lần này bọn họ có lý do chính đáng: Miller, đại học sĩ của Thiên Viên, muốn đích thân xin lỗi Bệ hạ Đế quốc và bạn đời của ngài vì những lời lẽ không đúng mực trước đó.
Thái độ đã hạ xuống đến mức này, Lệ Dục cảm thấy không thể thấp hơn được nữa.
Nhưng khi tin được truyền vào trong, hồi đáp nhận lại vẫn giống hệt buổi trưa: "Không gặp."
Nguyên soái Will: "......"
Đại học sĩ Miller: "......"
Thượng tướng Lệ Dục: "......"
Trưởng ban văn thư Vệ Uyển mỉm cười nhắn lại: "Bệ hạ nói, nếu Miller học sĩ thật sự có thành ý xin lỗi, thì đăng công khai trên Tinh Võng cũng vậy thôi. Trong hệ Song Sinh, ngoại trừ mạng nội bộ, thì mạng ngoài là dùng chung cho toàn hệ sao, ngài ấy hoàn toàn có thể nhìn thấy."
Vệ Uyển ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Ông đã có hành vi xúc phạm, Đế quốc cũng có quyền không chấp nhận lời xin lỗi."
Lần này bọn họ không bị đuổi đi, nhưng sau khi Vệ Uyển nói xong rồi rời khỏi, ở lại cũng chỉ thêm lúng túng.
Trở về phi thuyền, dù còn bực bội, Miller vẫn tỏ ra sắc bén: "Không đủ. Điều kiện xin lỗi chưa đủ. E rằng Đế quốc sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy."
Lệ Dục cau mày: "Ý ông là gì?"
Nguyên soái Will sớm đã nghĩ tới khả năng này: "Tôi cũng cho là vậy. Ván cờ đã bày ra rồi, nếu không đòi được vài lợi ích thực chất, Đế quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Miller như già đi cả chục tuổi. Ông ta thở dài: "Lần này là tôi đã đánh giá sai tình thế giữa hai bên."
Will không thể nói trong lòng mình không có chút oán trách nào, nhưng lúc này không phải lúc để trách móc.
Ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Tối nay lại xin cầu kiến thêm lần nữa. Nếu vẫn bị từ chối, thì chỉ còn cách báo cáo lên nội các Liên minh."
Nếu vẫn không gặp, chuyện này đã liên quan đến lợi ích ngoại giao và các nhượng bộ, chỉ có nội bộ Liên minh mới có thể đưa ra quyết định.
Miller gượng gạo gật đầu.
Buổi tối, họ lại cầu kiến thêm lần nữa, kèm theo một số điều kiện xin lỗi mới. Đáng tiếc, câu trả lời từ hoàng cung vẫn y như cũ: không gặp.
Ngay sau đó, Nguyên soái Will thông báo cho toàn bộ đoàn ngoại giao, tối hôm đó phải mở cuộc họp khẩn cấp, báo cáo tình hình về Liên minh và cùng nhau tìm cách vượt qua khó khăn trước mắt.
Trong khi đó...
Một ngày của Trì Diệu và Thời Tinh, nói là thảnh thơi thì cũng chẳng hẳn.
Trì Diệu có cả đống chính vụ dồn ứ cần xử lý. Còn Thời Tinh, có lẽ mấy ngày trước đã quá sức, hôm nay khi thấy Trì Diệu tỉnh dậy, cậu mới thật sự yên tâm mà ngủ một giấc thật dài.
Biểu hiện rõ nhất là, khi Trì Diệu cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện với Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân về đường lối ngoại giao, về lập trường của Đế quốc trong hệ sao, thì bên kia...
Thời Tinh ngồi trên sofa, cầm bản phê duyệt chi phí quân đội Trì Diệu đưa, nhìn vào danh sách hậu cần mua sắm. Nhìn được nửa chừng, Trì Diệu nói xong một đoạn quay đầu lại, liền thấy màn hình lơ lửng trước mặt cậu còn mở, mà người thì đã ngả ra sofa, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Trì Diệu: "......"
Nhậm Ngạn Vĩnh và Vi Chân dĩ nhiên cũng trông thấy cảnh đó. Có lẽ do mấy ngày nay đã cùng trải qua nhiều việc với Thời Tinh, hiếm hoi thay, Nhậm Ngạn Vĩnh lại lên tiếng bênh vực: "Tiểu Điện hạ mấy hôm nay thật sự rất mệt."
Trì Diệu khẽ liếc nhìn ông, có chút ngạc nhiên.
Nhậm Ngạn Vĩnh lại hiểu lầm ý nghĩa trong ánh mắt ấy, bèn nói tiếp: "Ban ngày phải tiếp đoàn ngoại giao Liên minh, còn lúc rảnh thì tranh thủ từng chút để ôn dự thảo, học lịch sử Đế quốc."
Nói đến đây, ông chân thành bổ sung: "Với một người Lam Tinh mà nói, quả thật quá sức."
Trì Diệu nghe xong, dường như nhận ra điều gì, nhưng chỉ bình thản gật đầu, không bộc lộ cảm xúc.
Anh bảo Nghiêm Trường Nhạc mang một tấm chăn mỏng vào, đắp cho Thời Tinh nghỉ trưa. Sau đó, ba người đổi sang một phòng khác để tiếp tục bàn việc.
Đến khi Thời Tinh tỉnh dậy, dụi mắt bước vào tìm, trong phòng đã có thêm Vệ Uyển, Đường Mịch, Phí Sở và Phù Thanh.
Thời Tinh còn ngái ngủ, ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trì Diệu vẫy tay ra hiệu cho cậu đi lại gần, rồi đáp: "Đang bàn chuyện lễ kỷ niệm."
"À?"
Thời Tinh tất nhiên biết đến lễ kỷ niệm này. Mỗi lần đoàn ngoại giao Liên minh đến, Đế Đô đều tổ chức lễ kỷ niệm hữu nghị. Ban đầu, hoạt động này xuất phát từ việc tinh thú quá hung hãn, khi biên giới mới lập, cần truyền thông cho dân chúng thấy rõ sự hợp tác của hai chính thể, xóa bỏ khoảng cách tâm lý giữa đôi bên.
Về sau, tổ chức một hai lần thấy hiệu quả kinh tế không tệ, người dân Đế Đô cũng rất hưởng ứng, thế là sự kiện này trở thành một truyền thống duy trì cho đến nay.
Nhưng mà...
Thời Tinh ngạc nhiên: "Đã chuẩn bị đuổi đoàn ngoại giao Liên minh đi rồi, còn tổ chức lễ kỷ niệm gì nữa?"
Vừa dứt lời, cậu lập tức nhận ra, tự gõ đầu mình một cái: "Xin lỗi, em còn ngái ngủ, nói ngớ ngẩn quá."
Cậu chỉnh lại ngay: "Ý em là... đang làm hai phương án đúng không? Nếu Liên minh thực sự chịu xuống nước, bày tỏ thiện chí, quan hệ được xoa dịu thì lễ kỷ niệm vẫn tiếp tục. Còn nếu cắt đứt ngoại giao... thì thôi, bỏ?"
Trì Diệu khẽ bật cười, gật đầu: "Đúng vậy."
Rồi lại dặn thêm: "Đừng tự gõ đầu nữa, đỏ cả rồi."
Thời Tinh "ừm" một tiếng.
Phí Sở chen vào, nói thẳng: "Cậu mấy ngày nay mệt quá rồi, tranh thủ khi Bệ hạ còn tỉnh, nghỉ ngơi chút đi."
Thời Tinh định cãi lại, nhưng thấy nhiều người ở đó nên thôi, đành nuốt xuống.
Bận rộn đến tối, ăn cơm xong, quan viên và các quan văn đều rời đi. Trì Diệu định vào thư phòng tiếp tục làm việc thì bị Thời Tinh giữ lại, c** nh* giọng nói: "Ngài cũng cần nghỉ ngơi thêm, Điện hạ."
"Biển tinh thần của ngài vẫn còn dao động, em cảm nhận được."
Trì Diệu cúi nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, lại ngẩng lên nhìn Thời Tinh, ánh mắt khiến cậu thoáng thấy khó xử. Cuối cùng, anh gật đầu, không cố chấp: "Ta biết rồi."
"Chỉ là muốn lấy ít tài liệu, xử lý trong thư phòng ở phòng riêng thôi. Cùng đi không?"
Thời Tinh gật đầu đồng ý.
Tài liệu mang về cũng chẳng nhiều. Buổi tối, Thời Tinh dùng tinh thần lực trị liệu, tuy không thể xóa hết dao động trong biển tinh thần của Trì Diệu, nhưng ít nhất cũng giúp anh dễ chịu hơn.
Thư phòng nhỏ trong phòng riêng không rộng, nhưng bày biện ấm cúng. Thời Tinh ngồi trên ghế lười bọc nỉ đặt trên thảm, cùng Trì Diệu thảo luận chuyện lễ kỷ niệm, có khi nghiêm túc, có khi lại thành trò chuyện thoải mái.
Trì Diệu bị Thời Tinh kéo ngồi xuống chiếc ghế lười hình cầu khác, hơi lún sâu, gương mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi. Đột nhiên anh nói: "Liên minh hành động rất nhanh, nhưng thật ra ta không muốn lễ kỷ niệm diễn ra quá sớm."
Thấy Thời Tinh nghi ngờ, Trì Diệu thẳng thắn: "Ta vẫn đang trong kỳ rối loạn. Hai ngày nay vừa mới tỉnh, trạng thái có tốt hơn, nhưng sắp tới chắc chắn vẫn còn tái phát. Tốt nhất là chờ đến khi Nhĩ Nhã tới, rồi hãy bắt đầu lễ kỷ niệm."
Thời Tinh suýt quên mất họ còn có một vị trị liệu sư. Nghe Trì Diệu nhắc tới, cậu thuận miệng hỏi: "Nghe nói một tuần nữa mới đến, còn mấy ngày?"
"Ngày mai tối hoặc chậm nhất là ngày kia."
Thời Tinh gật đầu, rồi quay lại vấn đề chính, lo lắng hỏi: "Còn sẽ tái phát nữa ạ? Dù đã có khế ước rồi cũng vậy sao?"
Trì Diệu không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Thời Tinh lúc ấy mới chợt nhận ra là vì biển tinh thần của anh đã bị thương.
Hơn nữa, không phải vết thương bình thường... mà là vết thương xuyên thấu.
Tim Thời Tinh thắt lại. Cậu đứng dậy, bước tới ôm chầm lấy Trì Diệu.
Cả hai cùng đè lên chiếc ghế lười, "bốp" một tiếng, ghế xẹp xuống.
Trì Diệu hơi bất ngờ, rồi phản ứng lại, bật cười: "Đột nhiên làm nũng à?"
Thời Tinh cũng chẳng phủ nhận: "Em chỉ muốn ôm ngài."
Lời trêu đùa của Trì Diệu nghẹn lại trong cổ. Anh đưa tay đặt lên sau gáy Thời Tinh, chấp nhận vòng ôm ấy.
Sau đó, cả hai cứ thế ôm nhau thật lâu, không ai nói gì. Trì Diệu lại thấy không khí tĩnh lặng mà ấm áp, khó có khoảnh khắc nào tốt đẹp hơn thế.
Tối hôm đó, sau khi đã ngủ trưa ở thư phòng, Thời Tinh trở về phòng, mới nhìn thấy "món quà bất ngờ" mà đám quan cận thần tận tụy đã chuẩn bị cho mình.
Cậu vừa nhìn thấy chiếc giường lớn mới thay trong phòng ngủ chính, cả người lập tức cứng đờ:
"Giường... giường của em đâu rồi?"
Trì Diệu thì vẫn rất điềm tĩnh: "Hứa Kim nói, đã ngủ chung rồi thì chiếc giường cũ quá nhỏ, nên đổi sang giường lớn."
Hắn còn hơi ngạc nhiên: "Ông ấy không hỏi em sao?"
Thời Tinh chợt hiểu ra, quay sang nhìn Trì Diệu, nghiêm túc nói: "Vậy là... chú Hứa đã hỏi ý ngài rồi phải không, Điện hạ?"
Trì Diệu nhướng mày, khóe môi nhếch lên, thản nhiên thừa nhận: "Ừ."
Thời Tinh: "......"
Thì ra chú Hứa cũng chỉ làm việc theo "giấy phép" thôi!
Trì Diệu tháo bỏ từng món phụ kiện trên người, không nhìn cậu, bỗng hỏi: "Em không muốn ngủ chung với ta sao?"
Tai Thời Tinh lập tức đỏ bừng.
Cậu im lặng một lúc lâu mới lí nhí đáp: "Không phải thế..."
Giọng Trì Diệu mang theo ý cười, rõ ràng đến mức Thời Tinh cũng nghe ra: "Thế thì xong rồi."
Thời Tinh: "............"
Thời Tinh ôm đầu ngồi thụp xuống, than thở: "Điện hạ, đây là hai chuyện khác nhau mà!"
Tiếng bước chân vang lên, chẳng mấy chốc, Trì Diệu đã đứng ngay trước mặt cậu.
"Ta hiểu ý em."
Giọng anh trầm thấp, lại mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: "Nhưng nếu coi như là ta muốn thì sao? Ta muốn như vậy... em sẽ giận ta à?"
Thời Tinh im lặng, một lúc sau mới lí nhí: "Sao mà em giận ngài được..."
Rõ ràng là đang làm nũng, rõ ràng là vô lý. Thế mà cậu thật sự lại chẳng thể nào giận nổi.
Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ khiến người ta vừa tức vừa xấu hổ. Một bàn tay dài vươn ra muốn kéo cậu dậy. Thời Tinh cố chấp không nhúc nhích, thế là bàn tay ấy cũng cố chấp chờ sẵn.
Cuối cùng, Thời Tinh mềm lòng, nắm lấy tay Trì Diệu đứng lên.
Tất nhiên, cái gọi là "kéo cậu đứng dậy" chỉ là cậu tưởng vậy thôi.
Bởi ngay khi vừa đứng lên, Thời Tinh đã bị một nụ hôn bất ngờ chặn mất tất cả lời định nói tiếp.
Trong căn phòng này, chỉ có hai người họ. Và mãi mãi cũng chỉ có hai người họ.
Quần áo bị kéo ra, trở nên lộn xộn. Khi tách ra, cả hai đều chẳng còn vẻ nghiêm chỉnh.
Trong cái nhìn ngầm hiểu của cả hai, Trì Diệu là người vào phòng tắm trước, sau đó mới đến lượt Thời Tinh.
Khoác bộ đồ ngủ leo lên chiếc giường mới, Trì Diệu liếc qua gương mặt Thời Tinh rồi bỗng nhận ra điều gì đó, trầm giọng: "Cổ em..."
Thời Tinh đưa tay sờ thử theo ánh mắt hắn, lập tức hiểu ra: "Chắc do thể chất thôi. Không đau không ngứa gì, chỉ là nhìn thì hơi đáng sợ."
Trì Diệu đưa tay sang chạm thử, Thời Tinh không hề né tránh, còn ngoan ngoãn nghiêng đầu sang một bên.
Ánh mắt Trì Diệu dần trầm xuống: "Trên người còn chỗ nào nữa không?"
"...Có."
Thời Tinh khẽ kéo áo ra. Ở thắt lưng có hai vết do lực quá mạnh, dưới xương quai xanh và ngay ngực cũng có dấu.
Cậu chưa kịp nghĩ nhiều, định vén áo cao hơn thì đã bị Trì Diệu ấn tay lại.
"Đủ rồi, đừng cởi thêm nữa."
Giọng anh khàn khàn, mang theo thứ ngầm hiểu mà chỉ người trưởng thành mới có.
Đến lúc này Thời Tinh mới nhận ra mình vừa làm gì, hoảng hốt lắp bắp: "Điện hạ, em không có ý đó, chỉ là... ngài hỏi thì em..."
"Ta biết."
Trì Diệu cúi xuống, ôm lấy cậu.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, lời anh thẳng thắn đến mức tim cậu run lên: "Nhưng ta thì đúng là có ý đó với em."
Thời Tinh nhăn mặt, bắt đầu nghi ngờ rằng người Lam Tinh nếu mệt mấy hôm liền thì não sẽ... mất tác dụng.
Ngay sau đó, toàn thân Thời Tinh chợt rùng mình, sống lưng run bắn. Những nụ hôn lả tả rơi xuống cổ, ban đầu chỉ khẽ chạm, nhẹ đến mức như gió lướt qua, nhưng rồi càng lúc càng dày, chậm rãi lan rộng, phủ kín cả những vết bầm tím còn sót lại.
Trì Diệu chậm rãi nói: "Ta đang nghĩ một chuyện."
"Em nói xem, đợi khi ta qua được kỳ rối loạn, tinh thần lực sung mãn hơn... liệu có thể..."
Câu nói dở dang, nhưng ý nghĩa thì Thời Tinh đã hiểu. Cả người cậu lập tức ngẩn ra.
Bàn tay Trì Diệu giữ chặt sau gáy, bốn mắt đối diện, ánh nhìn anh mạnh mẽ: "Có được không em?"
"Cho ta thử chứ?"
Cả người Thời Tinh đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Chẳng cần chạm vào, chỉ cần bị ánh mắt ấy nhìn thẳng thôi, phản ứng trên cơ thể đã sớm bán đứng cậu.
Xấu hổ đến mức không chịu nổi, Thời Tinh vội nhắm mắt lại.
"Trả lời đi, Sao nhỏ."
Trong tình huống này, giọng nói trầm khàn và sự áp chế mạnh mẽ của Trì Diệu khiến cậu nghẹt thở.
Thời Tinh gần như sụp đổ: "Đợi... đợi ngài qua kỳ rối loạn rồi hẵng nói."
Trì Diệu bật cười, nụ cười kia càng khiến cậu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bởi cả hai đều hiểu rõ. Không từ chối, tức là một cách khác của sự đồng ý.
Đêm đó, Trì Diệu ôm Thời Tinh vào lòng mà ngủ, như thể cậu chính là liều thuốc xoa dịu cơn đau của hắn.
Thời Tinh không tài nào phản kháng nổi, chỉ có thể chấp nhận.
Thời Tinh không thể phản kháng, nhưng thật ra, cậu cũng chẳng muốn phản kháng. Chỉ là... chưa quen.
Chưa quen hơi thở phả sát bên tai, chưa quen những nụ hôn vụn vặt rơi trên da thịt, chưa quen cả những lần bị chạm đến, cho dù chỉ cách một lớp vải ngủ mỏng manh.
Nhưng chưa quen thì vẫn là chưa quen. Còn việc không hề ghét, thậm chí còn thích đến mức rung động, đó lại là cảm xúc chân thật nhất trong lòng cậu.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thời Tinh cuối cùng cũng hỏi ra nỗi lo chất chứa bấy lâu: "Điện hạ, ngài không sợ em hút cạn tinh thần lực của ngài sao?"
Cậu nào có ý định hù dọa. Khi cảm xúc dâng trào quá mạnh, chỉ cần chạm vào da thịt người Lam Tinh là chuyện đó sẽ xảy ra. Nó đã lặp đi lặp lại vô số lần, với sự am hiểu của Trì Diệu về Tổ Cây, anh tuyệt đối không thể không biết.
Trì Diệu chỉ đáp gọn: "Nếu em có thể, thì ta sẽ cho em hết."
Thời Tinh: "......"
Nhận ra Trì Diệu đã quyết tâm, cậu giận dỗi nhẹ rồi gục đầu vào ngực anh, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, Trì Diệu nói không sai.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thời Tinh phát hiện tình trạng của hắn lại tái phát.
Không nghiêm trọng, chỉ là năng lượng trong biển tinh thần dao động bất thường, chưa đến mức hỗn loạn, nhưng cơ thể cũng chẳng dễ chịu gì.
Thời Tinh dồn hết tinh thần lực trị liệu cho Trì Diệu, song hiệu quả lại quá hạn chế, chẳng đủ để xua tan hoàn toàn sự bất ổn ấy.
Buổi sáng trong cung điện gần như chẳng xử lý được việc gì, mọi chuyện đều xoay quanh Trì Diệu.
Bản thân hắn vẫn cố chịu, nhưng sắc mặt trắng bệch, khác hẳn thường ngày. Ai nhìn cũng nhận ra ngay tình trạng không ổn.
Hứa Kim thì đã quen từ lâu, biết chắc sẽ có lúc như vậy. Thực ra, những người ở lâu dài trong cung điện đều rõ, chỉ có Thời Tinh là vẫn còn lạ lẫm.
Cậu buồn lòng, cả buổi sáng cứ quấn bên cạnh Trì Diệu.
Sáng hôm đó, đoàn ngoại giao Liên minh lại tới một lần nữa, nhưng Thời Tinh trực tiếp từ chối. Đến chiều, họ rút được kinh nghiệm, trước tiên gửi tin vào, bề ngoài vẫn là để nói lời xin lỗi.
Sau khi tiếp nhận, Vệ Uyển báo cáo: "Đoàn ngoại giao Liên minh muốn tập thể đến xin lỗi, đồng thời đổ hết trách nhiệm lên viên sĩ quan kia. Nếu hoàng thất Đế quốc đồng ý tiếp kiến, học sĩ Miller sẽ dẫn người đến bày tỏ thành ý."
Chuyện này vốn là thủ tục thường thấy, lý do khiến Vệ Uyển phải báo lại, nằm ở phần sau.
"Liên minh nói lần này mạo phạm Đế quốc, để thể hiện thành ý duy trì quan hệ ngoại giao, sau khi bàn bạc trong nội các, họ đồng ý trong đàm phán sẽ ưu tiên thảo luận vấn đề mua bán năng lượng, còn chuyện đóng quân ở biên giới sẽ để lại sau."
Nghe xong, Trì Diệu chậm rãi cong môi cười: "Sớm thế này thì có phải tốt không, cứ phải đợi ta làm căng."
Nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ thở dài: "Không biết ai bày mưu, nhưng chuẩn đến mức khó mà từ chối."
Vấn đề năng lượng từ tinh thạch luôn là nhức nhối của Đế quốc. Trước khi đoàn Liên minh tới, nội bộ Đế quốc đã cãi nhau không ít về việc nên bàn năng lượng trước hay biên giới trước.
Giờ Liên minh chọn đúng thời điểm để đưa ra điều kiện này, chẳng khác nào nắm chắc tâm lý Đế quốc.
Hơn nữa, một khi đồng ý, phía Liên minh khi xuất khẩu tinh thạch cũng sẽ phải dè chừng, ít nhất sẽ không dám nâng giá quá cao, buộc phải chấp nhận chừng mực.
Đây là một lời xin lỗi kèm thành ý khiến Trì Diệu rất hài lòng.
Thời Tinh cũng hiểu rõ. Tuy trong lòng không muốn Trì Diệu đang trong tình trạng này vẫn cố đi gặp đoàn Liên minh, nhưng cậu không nói gì, chỉ tôn trọng quyết định của hắn.
Trì Diệu dặn: "Trả lời rằng chúng ta sẽ cân nhắc. Lần tới họ đến, thì cho gặp."
Thái độ của Đế quốc đã đưa ra đủ rõ ràng.
Vệ Uyển gật đầu định lui xuống, nhưng Thời Tinh gọi lại: "Xin lỗi trực tiếp thôi thì chưa đủ. Bảo Miller viết thư xin lỗi, còn lời xin lỗi hôm nay chúng ta sẽ ghi hình, sau đó cùng với đoạn clip ở Cổ Hoàng lăng, công bố hết trên tinh võng của Đế quốc."
Thấy Trì Diệu không phản đối, Thời Tinh liền ưỡn thẳng lưng, dặn dò tiếp: "Truyền lời cho họ như vậy đi. Liên minh đã nhượng bộ đến mức này rồi, chắc chắn sẽ không vì một Miller mà thay đổi thái độ."
Trì Diệu cong môi cười nhạt. Thời Tinh nói chẳng sai, đã nắm chắc tâm lý của Liên minh.
Không thể lay động cả Liên minh, nhưng hành hạ Jean Miller thì hoàn toàn có thể.
Điều kiện được truyền đạt lại nguyên văn.
Miller nghe xong đập bàn, kiên quyết từ chối: "Đây là sỉ nhục tôi! Họ muốn hủy hoại cả con đường chính trị của tôi sao?!"
Với tư cách là một đại học sĩ trong nội các, nếu phải công khai đăng tải video xin lỗi như thế, chẳng khác nào khiến Liên minh mất mặt. Về nước rồi, ông ta còn chỗ đứng nào trong nội các nữa?
Nguyên soái Will, thượng tướng Lệ Dục và những nhà ngoại giao khác đều hiểu rõ, nhưng... chuyện này đã không còn do Miller tự quyết.
Chiều muộn hôm đó, Liên minh gửi phản hồi, họ chấp thuận.
Không chỉ chấp thuận, mà chính Thủ tướng đã trực tiếp liên lạc, buộc Jean Miller phải cúi đầu.
Nghe xong ý chỉ, gương mặt Miller xám ngoét như tro tàn.
Tối hôm đó, khi vào điện kiến, ngoài khuôn mặt tái mét của Miller, bầu không khí nhìn chung khá "hòa thuận".
Trì Diệu gần như không nói gì. Đến phần xin lỗi, sân khấu hoàn toàn thuộc về Thời Tinh.
"Âm lượng nhỏ quá, quay video lên sẽ không nghe rõ. Học sĩ, phiền ông nói to hơn một chút nhé."
"Còn cái biểu cảm gì thế kia? Không thể nở một nụ cười sao?"
"Các sĩ quan của các ông viết thư xin lỗi còn có chút thành ý, sao đến lượt học sĩ ông, tôi đọc lại chẳng nghe ra chút chân thành nào..."
Thời Tinh đột nhiên quay sang nhìn Trì Diệu, làm bộ ngây thơ hỏi: "Điện hạ, đã gọi là học sĩ rồi, thì học thức chắc không thể kém cỏi, đúng không?"
Trì Diệu biết rõ cậu đang cố tình châm chọc, bèn thuận lời đáp: "Đương nhiên là không thể rồi."
Thời Tinh nhìn chằm chằm vào bản thảo xin lỗi kia, bới móc đủ điều. Cuối cùng, cậu thong thả nói: "Trong cung điện giấy bút không thiếu, thư phòng bàn ghế cũng đầy đủ. Nếu bản này chưa đạt yêu cầu, vậy phiền học sĩ Miller viết lại một bản khác chỉn chu hơn. Với trình độ của một đại học sĩ, việc nhỏ thế này chắc phải dễ như trở bàn tay chứ nhỉ?"
Miller tức đến mức suýt phun máu: "Cậu..."
Thời Tinh lạnh giọng: "Tôi thì sao?"
Dưới ánh mắt ra hiệu lẫn ngăn cản của Will, Lệ Dục cùng đám ngoại giao phía sau, Miller biết mình đã không còn đường lui, đành nuốt giận, nghiến răng đáp: "Tiểu Điện hạ nói rất đúng... tôi... tôi viết lại."
Nói xong, gân xanh nổi đầy trán.
Thời Tinh thấy cảnh này lại càng khoái chí, còn dặn Nghiêm Trường Nhạc khi dựng clip nhớ cắt cận cảnh đoạn này.
Thế là Miller phải sửa đến hai bản. Nhìn ông ta như sắp sụp đổ tới nơi, Thời Tinh cuối cùng mới "ban ơn" cho phép đọc lại.
Đọc xong, quay phim gật đầu xác nhận, Thời Tinh hứng thú bước tới muốn xem thành phẩm.
Nhưng chưa kịp đi đến trước ống kính, cậu chợt thấy có người ngã lăn ngay trước mặt.
Thời Tinh sững lại.
Ngay sau đó, hiện trường loạn thành một đoàn.
"Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!"
"Trời ơi, học sĩ Miller! Ngài sao thế này?"
"Có chuyện gì vậy, sao lại ngất rồi?"
Nhìn đám ngoại giao vây kín thành vòng tròn, Thời Tinh mới chậm rãi phản ứng. Miller đã tức đến mức hôn mê.
Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu: "Đáng đời."