Sáng ngày diễn ra lễ hội. Miller tỉnh lại trong bệnh viện.
Thực ra, ngay tối qua sau khi được đưa vào Bệnh viện Số 1, sau khi được thở oxy và dùng thuốc, ông ta đã tỉnh lại rồi. Nhưng vì bệnh viện cần tiến hành thêm các hạng mục kiểm tra, đồng thời theo dõi lâm sàng, mà trong thời gian ngắn lại ngất liền hai lần, tuổi tác cũng không còn trẻ, trong lòng có chút sợ hãi nên ông ta ngoan ngoãn ở lại.
Đến sáng, tất cả báo cáo kiểm tra sức khỏe được công bố: thân thể không có vấn đề gì lớn, việc ngất xỉu chỉ là do tuổi già và cảm xúc quá mức kích động.
"Thưa ngài, bình thường vẫn nên giữ tâm trạng vui vẻ."
"Huyết áp và mỡ trong máu của ngài vốn luôn hơi cao, theo lời người nhà. Chúng tôi đã kê thêm một số loại dinh dưỡng. Thuốc chức năng thì theo kết quả kiểm tra không cần, còn thuốc điều trị cơ bản ngài còn chứ? Nếu không còn, tôi sẽ kê thêm."
Nghe xong, bác sĩ nhanh chóng gõ trên màn hình toàn tức trước mặt, soạn xong đơn thuốc.
Không lâu sau, thuốc được y tá đưa đến phòng bệnh. Miller bảo người đi theo thu dọn, chuẩn bị xuất viện.
"Ngài học sĩ, ngài không định ở lại theo dõi thêm hai ngày sao?"
Chuyện này cũng khiến người đi theo hoảng sợ, nên lo lắng đưa ra lời khuyên.
Miller kiên quyết lắc đầu: "Ta còn công vụ cần sắp xếp."
Về đến chỗ ở, lễ hội sẽ được tổ chức vào buổi chiều tối. Tất cả các nhà ngoại giao đều vội vàng, hoặc chuẩn bị phát biểu, hoặc đối chiếu quy trình với Bộ Ngoại giao của Đế quốc.
Miller lặng lẽ trở về phòng mình. Chẳng bao lâu sau, các nhà ngoại giao từ những hành tinh khác đến gõ cửa, hỏi ông ta có tham gia lễ hội hay không.
Miller ngồi đọc tài liệu nội các từ hành tinh Thiên Viên gửi tới. Nghe người ta hỏi, ông ta mặt không đổi sắc, chỉ hơi yếu ớt đáp: "Điện hạ Đế quốc vốn chẳng ưa ta, ta cũng vừa mới xuất viện. Tối nay tự đi dạo một chút là được. Với Bộ Ngoại giao Đế quốc thì cứ nói ta bệnh, không dự lễ hội."
Vị ngoại giao nghe vậy liền gật đầu, rồi trở ra.
Người tùy tùng bên cạnh thì tức giận: "Dù sao ngài cũng là đại học sĩ trong nội các, lần này còn là trưởng đoàn ngoại giao, vậy mà hắn chẳng khách sáo lấy một câu, nói xong liền bỏ đi, thật là thất lễ!"
Miller chỉ cười nhạt: "Bây giờ bọn họ chỉ mong ta đừng tham gia thôi."
Ông ta nói quả không sai. Ngoại trừ Thiên Viên, các nhà ngoại giao đến từ những hành tinh khác trong Liên minh đều nghĩ như vậy. Xung đột đã ầm ĩ đến mức này, giờ hai bên vừa mới làm hòa, Miller lại vừa xuất viện, thì vì sức khỏe của ông ta cũng được, vì quan hệ ngoại giao của Liên minh cũng được, tốt nhất là đừng đi lễ hội, khỏi làm chướng mắt người khác, cũng tránh chuốc phiền phức cho bản thân.
Dĩ nhiên, các hành tinh khác nghĩ thế, còn người hành tinh Thiên Viên có muốn Miller xuất hiện hay không thì lại khó nói.
Tình thế đã rõ, ai cũng thấy Đế quốc chẳng còn kiên nhẫn nổi với Jean Miller, thủ tướng cũng đã nổi giận với ông ta mấy lần. Nếu Miller nói không dự lễ hội, e rằng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai muốn hỏi đi hỏi lại để rồi sinh chuyện nữa.
Không đáng.
Trong Liên minh, đã tại vị hơn trăm năm, không ai hiểu rõ những lắt léo vòng vo của chính trường hơn Miller.
Hiểu thì hiểu, nhưng ông ta chẳng hề tức giận.
Bởi vốn dĩ ông ta không định tham dự lễ hội, vì còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Quan hệ ngoại giao đã rơi vào cục diện này, với tư cách trưởng đoàn chuyến thăm Đế quốc, Miller đã nhận được thư khuyên lui ngầm từ nội các. Trên bề mặt, nội các không trực tiếp xử lý, chỉ để ông ta tự nộp đơn từ chức, như vậy cả hai bên đều giữ được thể diện, không đến mức quá khó coi.
Hơn trăm năm nỗ lực, nay phút chốc hóa thành bọt nước, Miller cam lòng sao? Không thể nào.
Nhưng nếu xử lý khéo việc này, cho dù tạm thời không thể trở lại nội các, ông ta vẫn còn cơ hội quay về chính trường hành tinh Thiên Viên. Hơn nữa, thủ tướng đương nhiệm vốn cũng xuất thân từ hành tinh Thiên Viên, cơ hội chắc chắn sẽ còn...
Nghĩ tới đây, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trợ lý đi ra mở, Nguyên soái Will và Thượng tướng Lệ Dục đang đứng đó.
Trợ lý rót trà, rồi biết ý tìm cớ lui đi. Will liền mở màn chắn, trong phòng chỉ còn lại ba người nghe được cuộc trò chuyện.
Nguyên soái Will hỏi: "Nghe nói ngài sẽ không tham gia lễ hội hôm nay?"
Miller nhếch mép cười, đối với người cùng hành tinh thì chẳng cần giả bộ: "Đi thì chỉ thêm lúng túng, chi bằng dứt khoát không đi."
Will gật đầu. Lệ Dục thì chẳng buồn xã giao, chỉ ngồi chờ Miller mở lời.
Uống xong chén trà, Miller đặt xuống bàn, bình thản nói: "Người ta đều nói biển tinh thần của Hoàng đế Đế quốc có vấn đề. Hôm qua trong cung điện, ta còn phát hiện thêm vài chi tiết. Ta thấy..."
Ông ta chậm rãi nói tiếp: "Ngày đầu tiên Diệu·Berman không ra tiếp, đến tận chiều hôm sau mới vội vàng xuất hiện. Không phải vì hắn ta không nằm trong kế hoạch tiếp đón, mà là có vấn đề nên không thể tới."
Will và Lệ Dục cùng ngẩn ra, nhìn nhau một cái.
Miller kết luận: "Có khả năng rất lớn là hắn ta đang trong giai đoạn rối loạn."
Lệ Dục nghi hoặc: "Ngài chắc chứ?"
Miller quả quyết: "Mười phần thì chắc đến chín."
Lệ Dục cẩn thận hỏi lại: "Có chứng cứ cụ thể nào không?"
Miller liếc anh ta, khó chịu: "Không có."
"Chuyện này đâu phải chuyện nhỏ. Những dấu hiệu cậu thấy được, người Đế quốc chẳng lẽ không biết? Trong cung điện chẳng lẽ không dọn sạch trước khi chúng ta tới? Có thể ngửi ra chút manh mối đã là rất giỏi rồi. Muốn xác nhận chắc chắn? Đây không phải địa bàn của Liên minh, ngươi nghĩ gì vậy!"
Bị quở trách không chút nể nang, Lệ Dục mất mặt, mím môi im lặng.
Will ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy ngài dựa vào đâu mà có phán đoán này?"
Thực ra Miller không có bằng chứng trực tiếp. Một nửa suy đoán dựa vào cách Đế quốc sắp xếp ngoại giao trước đây, nửa kia là: "Dạo gần đây nhân viên y tế trong cung điện hoạt động rất dày. Sau khi ta ngất đi được đưa vào phòng khách chữa trị, có rất nhiều y tá của cung điện lập tức có mặt. Trợ lý của ta còn nghe thấy một y tá nhắc đồng nghiệp trong ca trực rằng bên khu cung điện yêu cầu nghiêm ngặt, không được chậm trễ."
Hoàng thất trực hệ của Đế quốc hiện giờ chỉ có ba người, Tất Chu và Thời Tinh thì không có gì bất thường. Người duy nhất hiếm khi lộ diện trước công chúng là Diệu·Berman. Nếu không phải hoàng thất trực hệ có chuyện, thì các y tá sao lại phải trực ban ngay tại cung điện? Dựa vào trực giác chính trị nhiều năm, Miller gần như chắc chắn: biển tinh thần của Berman đã xảy ra chuyện.
Nghe ông phân tích, Will cũng thấy khả năng này rất lớn, nhưng để khẳng định tuyệt đối thì chưa chắc. Có điều, Miller nói đúng một điều: nếu thật sự là vậy, thì đây sẽ là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Với sự cẩn trọng của người Đế quốc, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lộ ra chứng cứ thực tế.
Miller cười lạnh: "Là hay không, thử một lần sẽ biết."
Will và Lệ Dục đưa mắt nhìn sang.
"Hành tinh Thiên Viên chẳng phải muốn biết cấp bậc của Thời Tinh, muốn chia rẽ cậu ta và Berman sao? Vậy thì lần này, làm chung luôn một thể."
Ngừng một lát, Miller tiếp tục: "Ta đã thả một con tinh thú trong Đế Đô. Nếu hắn thật sự đang ở thời kỳ rối loạn, chắc chắn sẽ không thể vận dụng tinh thần lực trên diện rộng..."
Sau khi tiễn Will và Lệ Dục đi, tùy tùng quay vào thay bình trà mới. Trong lúc trò chuyện, Miller không để lộ điều gì, đến khi xong mới lấy khăn giấy chậm rãi lau mồ hôi lạnh rịn trên trán vì quá mức cẩn trọng.
Trợ lý đi theo ông nhiều năm, tuy không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng cũng đoán được đại khái. Hắn lo lắng hỏi: "Ngài thật sự muốn làm vậy sao, ngài chắc chứ?"
"Đương nhiên là không chắc." Miller thẳng thắn đáp.
Nhưng ông ta đã không còn đường lui nào nữa.
Lần ngoại giao này đã thất bại, sau này những buổi đàm phán khác cũng sẽ chẳng còn chỗ cho ông ta. Vậy thì chỉ có thể ra tay từ phía Thời Tinh. Nếu có thể xử lý tốt chuyện người Lam Tinh, ông ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Nếu không...
Ánh mắt Miller chợt trầm xuống, ông ta lại hỏi: "Đồ đã đưa đi chưa?"
Trợ lý gật đầu.
Miller dặn thêm lần nữa: "Nhất định phải cẩn thận, không được để lộ sơ hở nào..."
Khi đêm xuống, lễ hội diễn ra đúng kế hoạch. Miller ngồi ở bàn ngoài trời của một quán cà phê, ngay trên con phố tổ chức sự kiện, nơi dòng người qua lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Không lâu sau, nghe tin Thời Tinh và Berman đã tách ra, ông ta khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh nới lỏng ra.
"Như vậy càng tốt. Vốn dĩ cấp bậc có thể dò ra cũng không cao, có khoảng cách thì càng dễ thử."
Điều này cũng thuận tiện cho người Thiên Viên ra tay cứu giúp từ bên ngoài, nhân cơ hội kéo gần quan hệ.
Dĩ nhiên, phần đó ông ta không thể nhúng tay, cơ hội đã tạo ra rồi, còn Lệ Dục và Will có nắm được hay không, phải xem vào năng lực của họ.
Chờ thêm một lát, Miller vừa định bảo trợ lý báo tin cho bên kia hành động thì từ con phố kế bên bất ngờ vọng lại tiếng ồn ào, khiến ông ta lập tức bật dậy.
Tưởng là dân chúng xảy ra xô xát, sợ con phố sẽ bị phong tỏa, Miller quyết đoán hạ lệnh: "Mau, gửi tin đi, đừng chần chừ nữa."
Trợ lý lập tức làm theo.
Nhưng chưa đầy hai phút sau, hắn nhìn tin phản hồi, mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy hoảng hốt: "Học... học sĩ, hỏng rồi..."
Miller cau mày.
Trợ lý đi theo hoảng hốt báo: "Sau khi cho nó ngửi thấy mùi trong không khí lấy từ trước Cổ Hoàng lăng, nó... nó phát cuồng rồi."
"Giờ nó đang lao nhanh về phía này."
Hắn nuốt nước bọt, nhìn về con phố náo nhiệt gần đó, trong lòng tràn ngập sợ hãi: "Học sĩ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Miller lập tức ngắt lời: "Không được."
Ông ta gắng gượng trấn tĩnh: "Chờ thêm một lát nữa."
Cùng lúc ấy, điều Miller không ngờ là, ngay trước mặt Thời Tinh đã xuất hiện một con tinh thú.
Đầu óc cậu choáng váng, ong ong một trận.
Nhất là khi nghe thấy nó "lên tiếng", cậu suýt thì trợn tròn mắt.
Thời Tinh không biết chuyện gì đang diễn ra, cũng chẳng thể nào lý giải nổi.
Mọi thứ vượt xa khỏi hiểu biết thường ngày của cậu.
Tinh thú... sao lại có thể nói chuyện được?!
Cho dù là dùng năng lượng để trao đổi đi nữa, cũng quá sức quái dị rồi!
Trong lúc cậu còn ngẩn người, tinh thú đã chủ động ra tay. Tinh thần lực của nó ập lên màn chắn của Thời Tinh. Cậu cảm nhận được một luồng áp lực, vốn chưa là gì, nhưng ngay sau đó, đợt thứ hai, thứ ba nối tiếp, khiến cậu bắt đầu thấy khó chống đỡ.
Thời Tinh mơ hồ nhận ra, thứ này dường như không phải công kích, mà giống như... đang thăm dò.
Khó mà nói rõ, nhưng cậu thấy trên gương mặt tinh thú thoáng hiện lên một vẻ biểu cảm, giống như là hài lòng.
Tinh thú bất ngờ ngẩng đầu tru dài.
Âm thanh truyền vào tai nghe thì yên ắng, nhưng thực chất lại mang theo sức mạnh khủng khiếp.
Phí Sở lập tức chắn trước mặt Thời Tinh, giọng nghiêm trọng: "Không ổn, đó là tinh thần lực! Nó đang tìm cái gì đó?"
Phù Thanh phản ứng nhanh hơn: "Nó đang gọi đồng bọn!"
Thời Tinh lại không thấy giống vậy. Dưới thiên phú thứ nhất, cậu nhìn rõ luồng tinh thần lực từ tiếng tru ấy phóng thẳng lên trời.
Bên ngoài tầng khí quyển của Đế quốc vốn có màn chắn năng lượng bảo vệ, nhất là trên không Đế Đô còn được siết chặt quản lý vì có ngoại giao, nên cậu không lo nó phá được. Điều khiến cậu để tâm là nó đang gọi ai? Hay đó là một loại thông điệp?!
"Người Lam Tinh, cấp bậc cao, rất tốt."
Âm thanh ngưng tụ từ năng lượng lại vang lên trong đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Trước khi tinh thú kịp hành động, Phí Sở và Phù Thanh đã đồng loạt lao lên, ra tay trước.
"Đưa Thời Tinh đi tìm Trì Diệu!" Phí Sở quát lớn, tinh thần lực cũng vung ra tấn công.
Nghiêm Trường Nhạc từng trải qua tình cảnh tương tự, cũng lập tức dùng tinh thần lực gào lên: "Có tinh thú xâm nhập phố xá, mau đến đây!"
Hắn kéo Thời Tinh chạy ngược hướng. Giữa cơn chạy trối chết, Thời Tinh vẫn ngẩn ngơ, đầu óc choáng váng.
Con tinh thú này toàn thân đầy thương tích, chắc đã dùng năng lực không gian để ẩn nấp rất lâu, thậm chí còn che giấu được cả khí tức.
Mà vừa rồi khi cậu vận dụng thiên phú, còn phát hiện ra một điểm khác: tinh thần lực của nó có màu sắc cực kỳ giống với con tinh thú cấp 3S mà họ từng tiêu diệt ở biên giới phía Bắc.
Mức độ trùng hợp đến vậy, Thời Tinh chưa từng gặp bao giờ.
Không biết...
Gió rít lồng lộng, tất cả diễn ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơi thở của Thời Tinh gần như bị rút cạn đi khi cậu chạy.
Chẳng biết từ khi nào, con phố đã trống rỗng.
Ngay ở khúc rẽ, một bóng người bất ngờ xuất hiện. Thời Tinh hoảng hốt kêu lên: "Đừng đi lối này, phía trước có----"
Lời còn dang dở, một luồng năng lượng bùng nổ, đôi mắt vàng rực quen thuộc lại hiện ra trước mắt cậu.
Tinh thú đã dùng năng lực dịch chuyển không gian để chắn ngay trước mặt.
Cả hai lập tức khựng lại. Nghiêm Trường Nhạc theo bản năng kéo Thời Tinh ra sau lưng, vội lùi lại hai bước.
Thời Tinh nhìn chằm chằm vào con tinh thú, đôi mày nhíu chặt.
Quả nhiên, nó đã kiệt quệ, trên người còn chi chít những vết thương mới, chắc đều là do Phí Sở và Phù Thanh để lại. Nhưng dù hai người kia chưa kịp chạy đến, màn chắn tinh thần lực của họ đã gần như ngay tức khắc chắn lên trước người Thời Tinh, vô hình tạo thành ranh giới ngăn cách giữa cậu và tinh thú.
"Đi theo ta." Tinh thú cất giọng.
Thời Tinh không kìm được, bật thốt: "Không đời nào!"
Nghiêm Trường Nhạc nghe vậy, sững người quay lại, gương mặt đầy kinh ngạc.
Thời Tinh đưa tay ôm lấy cổ họng, mới bàng hoàng nhận ra nãy giờ cậu cũng không hề lên tiếng, mà đã dùng dao động năng lượng, y hệt tinh thú.
Cậu hoàn toàn không hiểu nổi mình làm cách nào.
Tinh thú đứng yên một lúc, như đang nghiền ngẫm ý nghĩa câu trả lời của cậu. Nhưng khi Thời Tinh ngẩng đầu lên, nó đã lao đến.
Rõ ràng chẳng thể gọi là giao tiếp, con tinh thú chuẩn bị ra tay thật sự.
Thời Tinh lập tức dựng màn chắn, kéo Nghiêm Trường Nhạc định quay đầu chạy. Phí Sở và Phù Thanh chắc chắn cũng đang áp sát, chỉ cần tập trung đội quân, đối phó một con tinh thú trọng thương thế này, họ chưa chắc đã không có phần thắng.
Nhưng chưa kịp chạy, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra: con tinh thú bỗng khựng lại giữa không trung.
Nó không hề tự nguyện, bởi ngay lúc ấy, cơ thể hung hãn của nó vùng vẫy dữ dội.
Tiếp đó, một khung cảnh càng quái dị hơn hiện ra trước mắt Thời Tinh.
Con tinh thú bị một luồng năng lượng bao trùm, gào thét thảm thiết. Nó liên tiếp định dùng năng lực dịch chuyển không gian để trốn thoát, nhưng lần nào cũng bị luồng năng lượng kia chặn đứng. Điều lạ lùng là, trong luồng tinh thần lực ấy, Thời Tinh không hề cảm nhận được chút sát ý nào.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nghiêm Trường Nhạc kêu lên.
Thời Tinh đáp, giọng căng thẳng: "Nó... nó đang mất tinh thần lực?"
Đúng thế. Năng lượng kia không tấn công, mà đang hút lấy, rút cạn. Giống như là...
"Nhĩ Nhã!" Nghiêm Trường Nhạc vỗ trán, buột miệng.
Quả nhiên, ngay theo lời ấy, con tinh thú treo lơ lửng trên không bắt đầu tan rã với tốc độ khủng khiếp. Trong tầm mắt Thời Tinh, thú hạch nứt vỡ, cơ thể nó liền sụp đổ.
"!" Thời Tinh thảng thốt.
"Bịch!" một tiếng động nặng nề vang lên khi tinh thú mất đi nguồn năng lượng, rơi thẳng xuống đất.
Ngay lúc ấy, bóng người mà Thời Tinh thoáng thấy ở khúc rẽ ban nãy trở nên rõ ràng hơn. Dưới ánh đèn đường, một thiếu nữ trẻ tuổi xuất hiện phía sau tinh thú. Mày thưa mắt lạnh, khí chất toát lên vẻ nghiêm nghị.
Tiếng chân dồn dập vang lên phía sau.
Nhĩ Nhã xuất hiện, vẫy tay gọi: "Lâu rồi không gặp. Đúng lúc quá, để Thượng tướng Phí kết liễu đi."
Chưa kịp để Thời Tinh hiểu ra, tinh thần lực của Phí Sở đã từ trên cao chém xuống, gọn gàng bổ đôi con tinh thú như thái thịt.
"......" Thời Tinh ngây người.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, cậu chẳng kịp ngăn lại. Nghĩ kỹ hơn, con tinh thú này vốn xuất hiện đầy bất thường, thân thể lại mang nhiều dấu hiệu kỳ lạ. Cho dù giữ được nó, cậu cũng không chắc hỏi ra được gì, nên dần thấy thoải mái hơn.
"Thời Tinh, Trường Nhạc, hai người không sao chứ?" Phù Thanh dừng lại cạnh họ, vội hỏi.
Nghe Nghiêm Trường Nhạc đáp không việc gì, anh gật đầu.
Phí Sở thì vượt qua hai người, chạy thẳng tới chỗ tinh thú, lại bổ thêm vài nhát tinh thần lực cho chắc chắn. Sau khi xác nhận nó đã chết hẳn, hắn mới nhìn sang Nhĩ Nhã, mỉm cười khách sáo: "Lâu rồi không gặp. May mà hôm nay cô tới, nếu không e là khó kết thúc yên ổn."
Quả thật, với một con tinh thú sở hữu năng lực dịch chuyển không gian, nếu đánh ngay giữa phố xá tấp nập, điều phải lo lắng quá nhiều.
Khi mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát, Thời Tinh bước lên, xác nhận con tinh thú hoàn toàn không thể sống sót, rồi ngẩng đầu.
Đến gần, cậu mới nhìn rõ gương mặt Nhĩ Nhã.
Ngũ quan cô vẫn giữ nét điển hình của người Lam Tinh: mềm mại, hiền hòa, không chút sát khí. Chỉ khác là làn da mang màu nâu đồng, khác hẳn với sự trắng trẻo quen thuộc của người cùng tộc.
Bắt gặp ánh nhìn của Thời Tinh, Nhĩ Nhã giơ tay nhìn màu da mình, mỉm cười giải thích: "Ở ngoài tinh hệ khác, hành tinh đó nắng gắt lắm, phơi nhiều nên da sạm đi. Chờ nó thêm thời gian, nó sẽ tự trở lại thôi."
Thời Tinh gật đầu.
Vì đây là lần gặp mặt đầu tiên, Phí Sở cẩn thận giới thiệu hai người với nhau.
Nhĩ Nhã đưa tay ra: "Nghe danh đã lâu, tôi là Nhĩ Nhã."
Thời Tinh bắt tay, chân thành đáp: "Tôi cũng đã nghe danh chị từ lâu. Tôi là Thời Tinh."
Cậu ngập ngừng rồi hỏi: "Lúc nãy... chị giết tinh thú bằng cách nào vậy?"
Câu hỏi có phần mạo muội, nhưng lại là điều cậu thấy vừa tò mò vừa khó hiểu nhất.
Nhĩ Nhã bật cười: "Là Thượng tướng Phí kết liễu, không phải tôi. Tôi chỉ rút cạn tinh thần lực và hấp thu thú hạch của nó thôi."
Thế cũng đã quá đáng sợ rồi còn gì!
Nếu tinh thú không mất thú hạch và tinh thần lực, Phí Sở cũng chẳng thể dễ dàng chém nó ngọt lịm như thế.
Thấy Thời Tinh còn ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nổi, Nhĩ Nhã càng cười tươi, quay sang hỏi Nghiêm Trường Nhạc và Phí Sở: "Các anh chưa kể cho cậu ấy à?"
Nghiêm Trường Nhạc lúng túng, không biết đáp sao. Phí Sở tính tình thẳng thắn liền nói: "Chuyện của cô mà giải thích thì dài dòng, liên quan nhiều thứ. Chúng tôi lười phí công, để Bệ hạ tự nói thì hơn."
Ngừng một nhịp, hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thời Tinh rồi nói thêm: "Cũng phải thôi, cậu về Đế Đô là mọi việc bận bù đầu, chắc họ chưa có lúc nào kể cho cậu nghe."
Nhĩ Nhã không hề phật ý, chỉ mỉm cười đáp thẳng khi Thời Tinh hỏi: "Đó chính là năng lực hấp thu năng lượng của người Lam Tinh."
Thời Tinh biết điều đó, nhưng vẫn thắc mắc: "Chẳng phải chỉ có chạm vào mới hấp thu được sao?"
Nhĩ Nhã mỉm cười giải thích: "Có lẽ liên quan đến cấp bậc. Tôi chỉ làm được sau khi có năng lực dịch chuyển, trước đó cũng chỉ dựa vào chạm vào để hấp thu."
Cô liếc nhìn Thời Tinh, chắc nịch nói: "Cấp của cậu cao như vậy, chắc chắn cũng có thể. Lần này tôi sẽ ở lại Đế Đô khá lâu, sau đó dạy thử xem cậu có làm được không."
Rồi lại chợt nhớ ra, cô bổ sung: "Nhưng cũng có thể đó là khả năng chỉ xuất hiện sau khi trưởng thành. Tôi bắt đầu dùng tinh thần lực để hấp thu năng lượng khi kỳ trưởng thành gần kết thúc. Vì vậy cũng chưa chắc chắn đâu."
Thời Tinh gật đầu, đưa mắt nhìn con tinh thú đã gục ngã kia, trong lòng vẫn còn run rẩy vì chấn động.
Nếu cậu cũng làm được như thế thì...
Chưa kịp nghĩ tiếp, sắc mặt Nhĩ Nhã bỗng nghiêm lại: "Có thứ gì đó đang tới nữa."
Cô cảm nhận kỹ rồi khẳng định: "Một con tinh thú khác, cấp không cao."
Phí Sở bật chửi: "Mẹ kiếp, còn chưa dứt à?!"
Phù Thanh thì điềm đạm hỏi: "Cũng cùng cấp bậc này sao?"
Chưa đợi Nhĩ Nhã trả lời, Thời Tinh cũng nhận ra, buột miệng nói: "Không phải, yếu hơn nhiều... cấp S? Hay A?"
Nhĩ Nhã cau mày: "Là loại yếu nhất trong cấp S. Lạ thật."
"Con kia chỉ là cấp SS, lại bị thương nặng nên dễ xử lý. Nhưng con mới đến sao lại yếu thế này? Trong thế giới tinh thú, cấp bậc vốn cực kỳ nghiêm ngặt, nếu đã là đồng bọn thì không thể chênh lệch lớn đến vậy."
Phí Sở tức tối mắng: "Một con thì thôi, lại thêm con nữa, lính gác Đế Đô chết hết rồi sao? Về mà không điều tra tận gốc thì lão tử không còn họ Phí nữa..."
Chưa kịp dứt lời, dưới năng lực thiên phú của Thời Tinh, một luồng dao động năng lượng đã hiện ra. Trước khi kẻ kia kịp lộ diện hoàn toàn, cậu đã dựng xong màn chắn.
Màn chắn này không phải để bảo vệ mọi người, mà để trói chặt sinh vật kia.
Chỉ thoáng sau, một con tinh thú khác mang năng lực dịch chuyển không gian xuất hiện trước mặt họ, vừa hiện thân đã ngông nghênh gào rống.
Mọi người đều im lặng.
Một phần vì lại thêm một con tinh thú có năng lực biến dị không gian, chẳng lẽ giờ năng lực này phổ biến đến thế?
Nhưng phần lớn lý do khiến tất cả á khẩu là con tinh thú này yếu đến mức khó tin.
Thời Tinh thử một chút rồi reo lên đầy thích thú: "Ơ, nó không thoát nổi màn chắn của tôi nè~"
Phí Sở thì như gặp ma, chỉ muốn châm điếu thuốc để trấn tĩnh.
Nhĩ Nhã quan sát kỹ, rồi xác nhận: "Khoảng cách cấp bậc giữa nó và cậu quá xa, đúng là không thể phá được trói buộc của cậu."
Cô dặn tiếp: "Cậu mở màn chắn ra, tôi sẽ hút bớt tinh thần lực của nó trước."
Hai người Lam Tinh phối hợp trơn tru. Khi Thời Tinh vừa rút màn chắn, Nhĩ Nhã liền tiếp ứng, phong tỏa lại trong màn chắn của mình. Phí Sở lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng kỳ quái: một con tinh thú kiêu ngạo hùng hổ, chỉ sau vài giây bị hút tinh thần lực đã biến thành yếu ớt bất lực.
Nhưng điều lạ là, Nhĩ Nhã chỉ rút đi một nửa tinh thần lực của nó, rồi thay vì thu lại, cô lại mở rộng tinh thần lực bao trùm cả khu vực.
Vài giây sau, tinh thần lực rút về, Nhĩ Nhã chậm rãi nói: "Đừng trách tôi đa nghi, nhưng hai con phố này dân chạy gần hết rồi, vậy mà ở phố bên cạnh vẫn còn hai kẻ ngồi im. Con tinh thú này xuất hiện bất thường, nên tôi thấy..."
Thời Tinh thoáng ngẩn ra, chưa hiểu.
Nhĩ Nhã cười nhạt, khóe môi cong lên: "Trong số đó có một người vừa đứng dậy. Đoán xem, hắn có đi về phía này không?"
Rồi cô nói thẳng: "Chúng ta thử chơi trò trốn tìm đi."
*
Tên trợ lý của Miller bị gọi tới điều tra, trong lòng cực chẳng đã, dù sợ hãi cũng phải bước tới.
Vừa ghé sát bức tường, thò đầu ra, hắn liền đối diện với đôi mắt vàng rực đầy hung tợn. Gã hét lên một tiếng, ngay lập tức bị tinh thú vồ ngã.
Trước khi ngã xuống, hắn mơ hồ thấy phía sau tinh thú còn có một nhóm người.
Trong khoảnh khắc đầu lìa khỏi thân, hắn nhận ra đó chính là đoàn của Điện hạ Thời Tinh.
Nhưng điều hắn chết cũng không thể hiểu nổi là tại sao tinh thú lại không hề tấn công người Lam Tinh? Rõ ràng nó từng nổi điên khi ngửi thấy khí tức chứa tinh thần lực của Thời Tinh, vậy mà lúc này lại giống như... không nhìn thấy cậu.
Nhưng đó là điều hắn vĩnh viễn không thể hiểu được.
Khi tinh thú bị khống chế lại, Nhĩ Nhã bước đến bên tên tùy tùng, dứt khoát nói: "Hắn đã nhận ra Thời Tinh, là tới đây để thăm dò."
Thấy rõ gương mặt ấy, sắc mặt Thời Tinh cũng lập tức lạnh băng.
Nhĩ Nhã hỏi tiếp: "Có cần thả tinh thú sang con phố kia tìm người nữa không?"
Thời Tinh nhướng mắt: "Tại sao lại không?"
Từ đầu đến cuối, động tĩnh bên này chỉ kéo dài chưa đến mười phút. Cậu không tin kẻ đứng sau chưa kịp thấy kết quả đã nhanh chóng rời đi.
Vài phút sau, trước quán cà phê, Miller chờ mãi chẳng thấy trợ lý trở lại, mà chỉ chờ được một con tinh thú ăn thịt với chiếc miệng còn nhiễu máu.
Đồng tử co rút, ông ta vội quay đầu bỏ chạy. Nhưng mới kịp bước được hai bước, con thú đã nhào tới, hung hãn đè ông ta ngã sấp xuống đất.
-------------
lledungg: Mần nó