Muộn hơn một chút, dưới lớp áo của Thời Tinh vẫn còn hằn lên những dấu vết nghịch ngợm buổi sớm. Ở chỗ Nhĩ Nhã, tình trạng của cậu lại một lần nữa được kiểm chứng.
"Nhịp biến đổi đã bình thường, bên trong cũng yên ổn, chỗ vết thương thì dòng xoáy năng lượng đã ổn định."
"Đúng vậy, xem ra kỳ rối loạn đã kết thúc."
Nhĩ Nhã thở phào, lại khẽ buông hai chữ: "Cuối cùng."
Trong giọng nói chất chứa sự bất lực, giống như một thầy thuốc phải cắn răng chịu đựng khi đối diện với một bệnh nhân khó trị.
Trì Diệu thì chẳng để tâm đến những lời oán trách ngấm ngầm ấy. Chỉ cần không nói thẳng ra, anh liền xem như không biết.
Anh bèn chuyển sang một chuyện khác, nói với Nhĩ Nhã: "Trước đây ta từng nhắc, muốn ngươi dạy Thời Tinh cách dùng sức mạnh của bản thân. Giờ ngươi nghĩ thế nào rồi?"
"Sắp đi qua nửa kỳ trưởng thành, Tổ Cây sẽ nhanh chóng sắp xếp trị liệu sư, một kèm một, để hướng dẫn cho lứa người Lam Tinh mới."
Nhĩ Nhã lại bổ sung thêm một câu, rồi hỏi: "Ý ngài là giục ta, nếu không dạy thì từ chối sớm, khỏi làm lỡ chuyện tìm thầy giỏi cho tiểu Tinh đúng không?"
Trì Diệu điềm nhiên đáp: "Ta chỉ đang nói sự thật. Trước đó ngươi nói sẽ suy nghĩ, nhưng vẫn chưa trả lời ta."
Giọng điệu cả hai quá mức nghiêm trang, từng câu chữ ẩn chứa sự đối chọi.
Nhĩ Nhã nghiêng đầu nhìn Thời Tinh một lúc, rồi bỗng nói: "Tính ta vốn không dễ gần, ngài đã hỏi xem người nhà mình có đồng ý chưa?"
Lần này chưa kịp để Trì Diệu mở miệng, Thời Tinh đã nhanh nhẹn nói trước: "Tất nhiên là em đồng ý rồi, chị Nhĩ Nhã rất lợi hại mà."
Đôi mắt cậu sáng long lanh, bất kể nói gì cũng mang theo sự chân thành: "Em cũng muốn trở thành một trị liệu sư thật giỏi."
Nhĩ Nhã bật cười. "Vậy thì quyết định thế nhé."
"Chỉ là trong thời gian này, có thể sẽ có bệnh nhân đã hẹn trước tìm đến, trong đó cũng có cả người từ Liên minh. Như vậy có vấn đề gì không?"
Trì Diệu đáp gọn: "Không sao, sau này ta sẽ để Hứa Kim phối hợp với ngươi."
Anh dừng lại giây lát, rồi bổ sung: "Nhưng nếu tiến hành trị liệu trong cung điện, ta cần cử một người có tinh thần lực cao đi theo. Phí Sở, được chứ?"
Nhĩ Nhã gật đầu chấp thuận.
Thế là ngày hôm đó, việc Nhĩ Nhã chính thức trở thành thầy của Thời Tinh, dạy cậu cách sử dụng năng lực, đã được định xuống.
Để chắc chắn hơn, trước khi rời đi, Nhĩ Nhã còn truyền thêm vào biển tinh thần của Trì Diệu một lượng tinh thần lực chữa trị dồi dào, rồi dặn dò: "Dù bây giờ trông có vẻ đã kết thúc, nhưng kỳ rối loạn lần này của ngài có chút khác thường. Tất nhiên, tình hình bên ngoài gần đây ta cũng hiểu được... Cho nên, điều quan trọng là hãy tiếp tục theo dõi thêm hai, ba ngày nữa."
Trì Diệu khẽ gật đầu.
Thời Tinh ở bên cạnh cũng nghiêm túc hứa: "Em cũng sẽ luôn chú ý."
Buổi sáng Trì Diệu vừa bàn chuyện này với Nhĩ Nhã, đến chiều trong thư phòng đã nhận được báo cáo kế hoạch dạy kèm một đối một của Tổ Cây.
Khi ấy, Thời Tinh đang ngồi bên cạnh, xử lý một số công vụ trong Đế quốc đơn giản. Những việc này đều do Vệ Uyển chọn sẵn, phù hợp với chương trình mà thầy Đường Mịch sắp xếp để cậu tập luyện. Sau khi xử lý xong sẽ được Đường Mịch duyệt, nếu không có vấn đề thì để tiếp tục theo quy trình. Còn nếu có điểm bất ổn, sẽ chuyển qua Vệ Uyển, và chỉ khi Vệ Uyển cũng thấy chưa ổn thì mới trình lên bàn Trì Diệu.
Dạo này việc mở cửa nguồn tài nguyên y tế, cộng thêm chuyện đối phó với các nhà ngoại giao Liên minh đã chiếm trọn thời gian của Trì Diệu.
Quy trình mà Thời Tinh đang theo đều là do chính cậu đề xuất, chỉ với mục đích giúp Trì Diệu bớt gánh nặng.
Từ khi Thời Tinh cũng bắt đầu tham gia xử lý công vụ, Hứa Kim đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu một bộ bàn ghế trong thư phòng, lựa theo đúng chiều cao, cùng hãng và chất liệu với bộ của Trì Diệu, vừa thoải mái vừa trang trọng.
Cho dù Thời Tinh ít có thời gian ngồi ở đó vì còn nhiều khóa học khác, nhưng sự sắp xếp ấy vẫn chu đáo đến từng chi tiết.
Khi Trì Diệu bước đến bên cạnh, cậu đang cắm cúi xem một bản dự toán chi phí của hoàng thất cho năm tới do Viện trưởng lão trình lên. Chiếc máy tính ảo đặt ngay bên tay, Thời Tinh tính toán đến mức vò đầu bứt tai, hoàn toàn không nhận ra Trì Diệu đã lại gần.
Đợi vài giây, Trì Diệu khẽ đọc ra một con số. Thời Tinh giật mình ngẩng lên, mới phát hiện hắn đứng đó từ bao giờ.
Cậu gục xuống bàn than thở: "Khó quá đi mất, tại sao hoàng thất còn phải biết tính toán sổ sách nữa chứ."
Trì Diệu nhắc: "Em có thể để chương trình tính toán hộ, vốn có loại đó mà."
"Không được," Thời Tinh lập tức phản bác, "từng khoản chi đều phải xem kỹ. Nếu phân loại không hợp lý, chương trình cũng chẳng nhận ra."
Trì Diệu bật cười: "Thế thì hết cách rồi."
Rồi hắn chuyển sang chuyện chính: "Sáng nay ta vừa bàn với Nhĩ Nhã rằng Tổ Cây nên sắp xếp trị liệu sư cho các em, thì chiều nay bảng kế hoạch đã được gửi tới. Ta sắp phải nối mạng với một người phụ trách để hỏi thêm vài việc thường ngày ở Tổ Cây. Em có muốn cùng tham gia không?"
Thời Tinh thở ra một hơi, đáp ngay: "Em quen thuộc Tổ Cây rồi, cùng nghe luôn đi."
Trong cuộc gọi với người phụ trách, bọn họ biết được tình hình gần đây của Tổ Cây đều ổn. Những Lam quả đang thai dưỡng được kiểm tra cho kết quả rất khả quan. Việc chăm sóc và bảo dưỡng Cây Mẹ có đầy đủ hồ sơ ghi chép, còn kèm cả đoạn video sau khi được tỉa dọn. Nhìn cảnh cành lá rung rinh đầy khoan khoái của nó, ai cũng thấy nhân viên đã dốc toàn tâm chăm lo.
Mãi đến cuối cuộc gọi mới đề cập đến chuyện người Lam Tinh bước vào kỳ trưởng thành sẽ được trị liệu sư dạy kèm một đối một. Danh sách đã được lập sẵn.
Thời Tinh nhìn thấy tên mình đối ứng với hai chữ "Văn Hi", trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi cảm khái khó tả.
Dù Nhĩ Nhã có trở thành thầy của cậu hay không, cậu cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận Văn Hi. Cậu không muốn còn dây dưa thêm bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Lục nữa.
Ở đầu dây bên kia, người phụ trách thấy sự hiện diện của Thời Tinh, biết rằng cậu đã bắt đầu tham gia chính sự. Những điều kiện vốn không cần báo cáo, e rằng cậu chưa rõ, liền được giải thích chi tiết:
"Hiện tại, phần lớn người Lam Tinh đã đi gần nửa chặng của kỳ trưởng thành. Sự mở rộng của biển tinh thần sẽ dần chậm lại, sang năm thứ hai chủ yếu là giai đoạn phát triển và lấp đầy của sợi tinh thần lực. Trong thời gian này, để họ biết cách sử dụng năng lực một cách hiệu quả hơn, Tổ Cây sẽ sắp xếp trị liệu sư thích hợp để hướng dẫn."
"Vì các trị liệu sư thường rất bận rộn, nên việc giảng dạy sẽ được thực hiện qua phần mềm chuyên dụng. Trong không gian ảo, nhờ thiết bị đặc biệt, trị liệu sư và người Lam Tinh đều có thể cảm nhận được dao động năng lượng, từ đó đạt hiệu quả giảng dạy tốt hơn, phù hợp hơn với nhu cầu của giai đoạn trưởng thành."
Thời Tinh lại nhận ra một điểm khác, danh sách có chỗ không đúng, số lượng tên cũng không khớp.
"Vậy còn Vu Hoài đâu?"
Vu Mãn, Vu Thải và Vu Hoài là ba Lam quả cùng mọc trên một cành. Người khác có lẽ chẳng nhận ra, nhưng chỉ cần thiếu một người, Thời Tinh lập tức nhìn ra ngay.
Cận thần ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Thời Tinh dần hiểu ra điều gì đó. Cuối cùng, Trì Diệu lên tiếng thay: "Không có trong danh sách, tức là đã xảy ra chuyện rồi."
Người phụ trách mới nói: "Vu Hoài đã mắc bệnh, mất từ ba tháng trước."
Thời Tinh chết lặng, vừa khó lòng chấp nhận, nhưng những năm dài học tập trong Tổ Cây cũng khiến cậu hiểu rõ đây là chuyện bình thường.
Một đợt hơn mười người Lam Tinh, sau kỳ trưởng thành mà còn giữ được một nửa trở thành trị liệu sư, đã là rất nhiều rồi.
Không khí đột nhiên trầm xuống trong chốc lát.
Ngay khi người phụ trách định đổi đề tài, Thời Tinh lại hỏi: "Có tất cả bao nhiêu cái tên bị làm mờ rồi?"
Tên đã bị làm mờ, cũng đồng nghĩa với việc người ấy đã không còn tồn tại.
Người phụ trách liếc nhìn Trì Diệu, thấy Bệ hạ không lên tiếng, bèn đáp: "Cho tới giờ, đã có ba người."
Song nguy hiểm nhất, thường là năm thứ hai của kỳ trưởng thành, cùng khoảng thời gian trước khi vượt qua nó.
Thời Tinh gật đầu tỏ ý đã rõ. Bầu không khí về sau càng thêm đè nén. Sau khi kiểm tra lại danh sách, cậu còn đưa ra vài gợi ý. Gần đây Thời Tinh tiếp xúc với không ít trị liệu sư cấp S, dựa vào tính cách mà điều chỉnh quan hệ thầy trò, liền được người phụ trách công nhận.
Kết thúc liên lạc, Thời Tinh quay về bàn làm việc, tiếp tục xem biểu báo cáo.
Trì Diệu khẽ mím môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tối hôm ấy, sau khi cả hai đã rửa mặt xong, nằm trên giường, Trì Diệu khẽ hỏi: "Có rất buồn không?"
Thời Tinh hơi khựng lại.
Trì Diệu nói thẳng: "Vì người cùng chủng tộc của em qua đời."
Thời Tinh thoáng nhíu mày, cảm xúc phức tạp. Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Trước kia trên Lam Tinh, cũng có nhiều người chết trong kỳ trưởng thành thế này sao?"
Trì Diệu bật cười: "Em hỏi đúng người rồi. Trong Đế quốc, thật sự có học giả đã nghiên cứu chuyện này."
Mọi nghiên cứu liên quan đến Tổ Cây và người Lam Tinh, cuối cùng đều được tập hợp lại trong tay hắn.
Thời Tinh ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy mong chờ. Trì Diệu ghé sát, tựa đầu lên vai cậu, khẽ thì thầm một câu.
"......"
"............"
Cả người Thời Tinh nóng bừng lên. Trì Diệu lại chẳng vội, cứ để cậu có thời gian suy nghĩ, còn tiện tay nghịch ngợm, mân mê vành tai trắng nõn của cậu như một món đồ chơi nhỏ.
Thời Tinh khẽ nhắc: "Điện hạ, kỳ rối loạn của ngài chưa chắc đã qua đâu."
Trì Diệu cười thấp giọng: "Cũng đâu phải yêu cầu gì quá đáng. Ăn không được, chẳng lẽ còn không cho ta nghe một chút âm thanh?"
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, làm Thời Tinh càng thêm nóng ran.
Cắn môi hồi lâu, cậu không dám đối diện ánh mắt hắn, khó nhọc thốt ra: "... Em... em sẽ cố."
"Vậy có thể nói thêm lời dễ nghe chút không, ví dụ như lão..."
"Điện hạ!"
"Thỏ gấp cũng biết cắn người." Trì Diệu ngắm đôi tai đang ửng đỏ, khẽ hít lấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người Thời Tinh, rồi nhắm mắt mỉm cười. Hắn thôi không trêu chọc nữa, quay lại đề tài chính: "Kết luận là sẽ không. Chưa từng nghe người Lam Tinh nhắc đến."
"Đa phần đều nói em trai em gái còn đang trong giai đoạn tăng trưởng năng lực, chưa thể rời Lam Tinh."
"Những người Lam Tinh từng được nhắc tới, vài năm sau đều sẽ theo gia đình ra ngoài, không có nhiều trường hợp biến mất. Hơn nữa, gia đình thường được phân theo nhánh cây. Lam quả mọc trên cùng một cành sẽ thân thiết hơn, cũng là lý do Tổ Cây đặt cho họ cùng một chữ đầu trong tên gọi."
Trì Diệu lại mở mắt, khẽ nói: "Nhưng vẫn có vài điểm chưa thể giải thích."
"Người Lam Tinh trước kia từng có anh chị em, điều đó cho thấy Lam quả không nhất thiết trưởng thành cùng lúc. Nhưng trong Tổ Cây..."
Thời Tinh hiểu ra, liền tiếp lời: "Đều trưởng thành cùng lúc."
Trì Diệu ôm lấy cậu, gật đầu: "Đúng vậy. Nguyên nhân thì vẫn chưa rõ."
"Có hai giả thuyết: một là do giống loài Cây Mẹ khác biệt, hai là năng lượng cung cấp cho Cây Mẹ không đủ. Nhưng Cây Mẹ vốn mọc trên một mạch khoáng, cũng không hề bệnh tật. Nếu còn phải tìm thú hạch hay tinh thạch cao cấp hơn để nuôi dưỡng, e rằng khó thuyết phục được quan viên trong nước."
Thời Tinh gật gù: "Chi phí Đế quốc đã bỏ ra để nuôi dưỡng Cây Mẹ và người Lam Tinh vốn đã rất lớn rồi."
Trì Diệu chỉ cười bất đắc dĩ.
Sau vài câu trò chuyện nữa, bàn tay hắn lại chậm rãi trượt xuống. Thời Tinh không gạt đi, chỉ lí nhí khẽ than: "Điện hạ, đừng... chỗ này nữa... đi lại sẽ khó chịu mất."
Chỉ nghĩ đến lúc bước đi sẽ bị kéo giật, nhớ tới nguyên nhân gây ra, mặt cậu đã nóng bừng, xấu hổ không chịu nổi.
Trì Diệu lại mặt dày, giọng thấp trầm: "Vậy thì em có thể làm ta như vậy."
"......"
Quần áo đã lộn xộn, vạt áo ngủ rơi khỏi người, cậu bị hôn đến mơ màng, cả thân thể như chẳng còn điểm tựa.
Ngón tay dài của Trì Diệu siết chặt lấy cậu, khiến đuôi mắt Thời Tinh đỏ ửng.
Theo bản năng, Thời Tinh lại muốn cắn môi, nhưng một đốt ngón tay đã khẽ tách răng cậu ra. Trì Diệu giọng trầm thấp đầy mặt dày nhắc nhở: "Em hứa rồi, không được kìm tiếng lại."
Đáy mắt Thời Tinh phủ mờ hơi sương.
Sau đó, cậu cũng muốn bắt chước hôn Trì Diệu, nhưng lại bị hắn khẽ ngăn lại. Thay vào đó, đôi môi mềm bị hai ngón tay anh tách ra, rồi ngay lập tức trở thành ví dụ sống động để dạy cậu cách m*t.
Nước bọt bị khuấy động đến mức không giữ nổi, theo tiếng nức nở phản kháng, hỗn loạn mà tràn ra nơi khóe môi.
Sáng hôm sau, khóe môi Thời Tinh đã nứt ra.
Đến bữa trưa, Trì Diệu gắp gì cho cậu cũng bị giận dỗi hất trả lại vào bát.
Đáng tiếc, hôm ấy trên bàn lại chẳng có món tôm gai mà cậu thích.
Ăn cơm xong, Trì Diệu buông hai câu trách đầu bếp không hiểu chuyện, Hứa Kim nghe mà ngớ người chẳng hiểu nổi ý tứ bên trong.
Cuối cùng cũng dỗ được cậu vui trở lại. Trì Diệu vào bếp, lựa từ thùng tinh quả ra hai quả tươi nhất, gọt sạch vỏ rồi xiên bằng tăm tre, chỉ còn thiếu mỗi việc đưa tận đến bên môi Thời Tinh mà thôi.
Tất nhiên, Thời Tinh cũng không chịu để đút nữa, bởi hôm trước đã "bị đút ăn" đến mức để lại bóng ma trong lòng rồi.
Hai ngày sau, Nhĩ Nhã gọi Thời Tinh và Trì Diệu vào phòng cách ly năng lượng, rồi tuyên bố: "Kỳ rối loạn hẳn là đã thật sự chấm dứt, chúng ta có thể bắt đầu bước điều trị tiếp theo rồi."
Thời Tinh: "?"
Nhĩ Nhã nhìn sang Thời Tinh: "Nghe Phí Sở nói, em có thể hấp thu tinh thần lực cuồng bạo của tinh thú?"
Thời Tinh gật đầu.
Cô mỉm cười: "Trước đây ta từng phân tích, trong biển tinh thần của Điện hạ cũng còn sót lại tinh thần lực cuồng bạo của tinh thú. Chỉ là không thể bài trừ, cũng chẳng thể tiêu giải, nên mới để lại vết nứt."
"Khác ở chỗ, tinh thú để lại vết nứt kia cấp bậc rất cao. Không biết khi ấy có phải đã gần đạt đến thú Vương rồi không?"
Ánh mắt cô dừng lại nơi Trì Diệu.
Anh khẳng định: "Đúng, năng lực đã gần đạt tới thú Vương."
Nhĩ Nhã như hòn đá ném xuống mặt hồ: "Giờ cấp bậc của em cũng đã nâng lên, biển tinh thần còn có thể mượn nhờ khế ước để quét sạch. Vậy hãy thử tu bổ vết nứt xem sao."
Đôi mắt Thời Tinh mở to, vừa khó tin, vừa không kìm nổi xúc động.
Nhĩ Nhã mỉm cười: "Nhưng đó là mục tiêu cuối cùng. Trước hết, để tránh em bị tinh thần lực phản vệ làm tổn thương, cần phải quét dọn thương tổn ngầm ở tầng trung của biển tinh thần ngài ấy đã."
"Phần ngoài tầng trung ta còn có thể can thiệp, nhưng đến trung tâm và nội tầng thì ta chỉ có thể dẫn dắt, việc trị liệu sẽ do em tự mình đảm nhận."
"Tinh thần lực của ta không đủ cấp bậc, tinh thần lực chữa trị cũng sẽ không được hấp thu."
Thời Tinh gật đầu, lại không khỏi lo lắng: "Em thật sự có thể vá vết nứt sao?"
Nhĩ Nhã dịu dàng: "Không biết. Nhưng cứ thử đi, nhỡ đâu làm được thì sao, đúng không?"
Bởi Thời Tinh là người Lam Tinh đầu tiên cô từng thấy có thể hấp thu tinh thần lực cuồng bạo.
Đôi mắt cậu sáng rực, gật đầu thật mạnh.
-------------
lledungg: Chương này nó sao sao á