Trọng Sinh Em Gái Quốc Dân

Chương 27

Sáng sớm, Úc Ninh vừa tới đoàn phim, đạo diễn Tiền đang ăn sáng thấy liền ngoắc tay gọi cô đến. Vừa ăn vằn thắn gạch cua, đạo diễn Tiền nói:" Lịch trình xác nhận sẽ thay đổi, nhưng không phải tất cả đều chuyển đến chủ nhật, mà chia thành hai ngày, chủ nhật tuần này và thứ bảy tuần sau "

Ý tứ là chỉ cần về sau chỉ cần sắp xếp thời gian quay phim hợp lý thì hoàn toàn có thể không ảnh hưởng đến thời gian đi học.

Úc Ninh vội vàng cảm ơn.

Đạo diễn Tiền hớn hở cười, chỉ vào Lý Bân đang đặt máy tính xách tay trên đùi ngồi cách đó không xa:" Đừng cảm ơn ta, vẫn là Lý Bân thật không dễ dàng mà thay đổi lịch trình riêng " sau đó quơ quơ đôi đũa trong tay:" Ăn vằn thắn không? Muốn ăn bên này vẫn còn, rất thơm a "

Úc Ninh nói cảm ơn, lắc đầu, cô mỗi ngày đều ăn sáng ở nhà rồi mới ra ngoài.

Đạo diễn Tiền cũng không khách khí nhiều, tiếp tục nói:" Chiều nay quay xong thì quay về nhà thu dọn đồ, ta đặt vé tàu bảy giờ tối cho mọi người, cháu đến lúc đó nhớ đem thông tin và công việc của mình đối chiếu, thuận tiện xem xe của đoàn phim đi như thế nào để thuận tiện đến đón cháu ra bến tàu "

Úc Ninh gật gật đầu, buổi chiều chỉ có một cảnh quay, nếu quay nhanh thì có thể chưa đến 3 giờ là quay xong, thời gian không gấp lắm.

Nói chuyện xong với Úc Ninh, đạo diễn Tiền lại quay ra ăn vắn thắn.

Úc Ninh xa xa nhìn Lý Bân, không biết hiện tại có nên đến đó cảm ơn không, sợ quấy rầy anh ta làm việc.

Mặc dù cùng ở trong một đoàn phim đã lâu, nhưng trừ bỏ lúc quay phim, hai người dường như không có bất cứ trao đổi gì. Hoặc là nói Lý Bân trừ khi bắt buộc, nếu không sẽ không cùng người trong đoàn phim trao đổi. Hầu như tất cả thời gian nghỉ ngơi, anh ta đều mở máy tính xem văn kiện, bảng biểu hoặc video, có khi lại nói chuyện cùng người trợ lý thần bí suốt ngày đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai.

Cũng bởi vì điều này mà trong đoàn phim có không ít người bất mãn, ở sau lưng bàn tán ra vào. Nhưng dù sao Lý Bân cũng là người hứa hẹn đảm đương tỉ suất xem của bộ phim, lại có một vài thông tin bên lề nói hơn phân nửa tiền đầu tư cho đoàn phim đều là do anh ta mang đến.

Do dự một lát, Úc Ninh vẫn quyết định tranh thủ bây giờ chưa quay phim, nhanh chóng đến cảm ơn. Dù sao, việc cảm ơn này sớm tốt hơn muộn, cô cũng không cảm thấy Lý Bân là loại người tác phong bất chính.

Nghĩ như vạy, cô đi đến trước mặt Lý Bân, gọi một tiếng:" Thầy Lý"

Lý Bân ngẩng đầu lên, Úc Ninh sững sờ.

Lý Bân đã hóa trang xong, bởi vì không đeo kính như khi quay phim, mặt mày dường như so với bình thường sắc bén hơn nhiều, cả người tràn ngập một loại mỹ cảm đầy tính xâm lược, cùng với khi không hóa trang làm người ta có cảm giác rất khác nhau.

Thấy Úc Ninh không nói lời nào, Lý Bân lại hạ mí mắt, khép máy tính, lãnh đạm hỏi:" Có chuyện gì không?"

Úc Ninh lúc này mới kịp phản ứng, vội nói:" Chuyện quay ngoại cảnh, cảm ơn thầy "

Lý Bân " ân " một tiếng, ý bảo mình biết rồi.

Tiểu Trần nguyên bản bị bảo đi làm việc, nghe đoạn đối thoại này, hơi có chút tức giận:" Lý ca của chúng tôi bởi vì cô......"

Còn chưa nói xong, đã bị Lục Xiển đi ngay đằng sau đá vào cẳng chân.

" Đừng cản đường " Lục Xiển không kiên nhẫn nói, tiện đà vòng qua Úc Ninh, đi đến ngồi bên cạnh Lý Bân.

Anh ta ngẩng đầu liếc Úc Ninh một cái, rõ ràng là bộ dáng có việc cần bàn với Lý Bân. Úc Ninh đã cảm ơn xong, thức thời chào tạm biệt.

Buổi chiều quay phim coi như thuật lợi, nhưng chính là còn hai cảnh cuối cần quay thì cả phim trường đột nhiên mất điện.

Có một vài diễn viên sau hôm nay có lịch đến vùng núi tỉnh Q quay một chương trình thực tế nên tất cả phân cảnh của họ bắt buộc quay xong trong chiều nay.

Đợi đến khi mượn được hai chiếc máy phát điện, rốt cục khi quay xong cũng đã 5 giờ chiều.

Đại bộ phận thành viên trong đoàn phim đều là người nơi khác, ở ngay trong khách sạn gần phim trường, tùy lúc có thể đi. Nhưng nhà Úc Ninh lại hoàn toàn ngược hướng với trạm tàu cao tốc khu thành nội thành mới.

Tàu cao tốc chỉ còn lại một chuyến cuối, nếu không đến kịp thì chỉ có thể đợi đến 9 giờ sáng hôm sau, cộng thêm hai tiếng đường đi, chắc chắn sẽ không kịp tiến độ quay sáng mai.

Tiền Tụng Ca lo lắng Úc Ninh một mình đêm khuya ngồi xe buýt, trái lo phải nghĩ, đột nhiên quay đầu hỏi Lý Bân đang chuẩn bị rời đi:" Tiểu Lý, xe của cháu còn chỗ không?"

Lý Bân không biểu tình nhìn ông, Tiền Tụng Ca ha ha hai tiếng, giải thích:" Hôm nay muộn quá rồi, đồ đạc của tiểu Ninh lại để ở nhà, có thể không kịp chuyến tàu."

Lý Bân hỏi ngược lại Úc Ninh:" Nhà cô ở đâu?"

Úc Ninh nói địa chỉ.

Lý Bân nghĩ nghĩ, nói:" Có thể, xe tôi vẫn còn chỗ "

Tiền Tụng Ca thở phào nhẹ nhõm, tiến lên vỗ bả vai Lý Bân, cười nói:" tiểu cô nương này liền giao cho cậu, phải có trách nhiệm đấy "

Lý Bân khóe miệng lộ ra một độ cung ôn hòa, nói:" Yên tâm "

----------------

Bởi vì Lý Bân cũng cần về nhà lấy hành lý, hai người liền hẹn 7 rưỡi gặp mặt ở dưới lầu nhà Úc Ninh.

Vội vàng chạy về nhà, mẹ Úc đang ngồi ở sa lon xem Tv.

Nghe nói Úc Ninh bây giờ sẽ đi thành phố khác quay phim, bà lo lắng cả người cũng khẩn trương lên--- phải biết rằng, Úc Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng một mình xa nhà đâu!

Bà nhắc tới nhắc lui như là cần cẩn thận ví tiền và điện thoại, ở khách sạn phải khóa trái cửa phòng, cần chú ý không ăn đồ ăn do người lạ đưa đến... Úc Ninh nhất nhất đáp ứng, nhưng đến khi nghe mẹ nói " phải cảnh giác trên đường bị người ta đánh thuốc mê", " không được tùy tiện nhìn vào mắt người lạ để tránh bị thôi miên" và vân vân, thì cô rốt cục không nhịn được phì cười.

" Mẹ, những thứ này đều do người ta bịa ra để lừa người a!" cô vừa đem bài thi còn chưa làm xong cùng sách giáo khoa cho vào balo vừa nói.

Mẹ Úc nghiêm trang nói:" Ninh Ninh, con đừng chủ quan, bên ngoài người xấu rất nhiều "

Úc Ninh không muốn làm cho mẹ lo lắng, đành phải trịnh trọng bảo đảm bản thân sẽ tuyệt đối chú ý an toàn.

Nghe thấy lời hứa hẹn của Úc Ninh, mẹ Úc cũng yên tâm, cố ý đi nghe tìm hiểu dự báo thời tiết, nghe nói thành phố C hai ngày tới có thể có mưa nhỏ đến mưa vừa, liền mạnh mẽ đem ô nhét vào balo của con gái.

Có lẽ là quá mức lo lắng, mẹ Úc đi đi đi lại trong phòng, một lúc lại ra chỗ Úc Ninh, hỏi cô còn quên thứ gì không.

Ngược lại Úc Ninh lại rất bình tĩnh, tranh thủ thời gian làm bài thi môn hóa, tránh cho khi đi học lại bị điểm kém.

7 giờ 15 phút, sắp thời giờ hẹn, Úc Ninh lưng đeo balo đi đến đầu đường chờ----- xe của Lý Bân quá to nên không thể đi vào con đường chật hẹp này.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, những cột đèn đường cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một chiếc xe MPV màu đen đúng hẹn mà đến.

Tiểu Trần từ chỗ ghế lái nhảy xuông, nhìn balo của Úc Ninh, hỏi:" Có hành lý không? muốn để vào cốp sau không?"

Úc Ninh lắc đầu nói không có, cô cũng chỉ mang theo một bộ mùa hè để đổi.

Tiểu Trần vui mừng, anh ta giúp mở cửa xe ghế sau, nói:" Nhanh lên xe đi, đi cũng phải mất gần 3 tiếng đấy "

Úc Ninh nói " cảm ơn " còn chưa bước vào xe liền thấy cặp chân dài không quy củ gác lên lưng ghế trước, cơ hồ chiếm nửa khoang sau của xe.

Cô thăm dò nhìn lên, người " trợ lý thần bí "của Lý Bân đang ngửa đầu ngủ gà ngủ gật, vành mũ lưỡi trai màu lam khói cơ hồ che cả khuôn mặt.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta bỏ một chân xuống, đẩy vành mũ, sau nghi thấy người tới, liền không có tinh thần mà khoác một tay lên thành ghế, hỏi:" Cô ấy như thế nào lại ở đây?"

Lý Bân quay đầu nhìn thoáng qua Úc Ninh, gật gật đầu nói:" Nhờ xe "

Lục Xiển thở dài:" tớ với cậu đổi chỗ " vượt qua Úc Ninh xuống xe.

Xe của Lý Bân đã được cải tiến, hai hàng ghế trên dưới nguyên bản có thể ngồi được 6 người nay sửa thành hai ghế loại hình xa hoa, rộng rãi, mỗi ghế đều có bàn đọc sách nhỏ đi kèm, cùng với đó là tủ lạnh mini và hai chiếc TV độc lập.

Thấy Úc Ninh đã cài dây an toàn, Lý Bân bảo tiểu Trần xuất phát, sau đo dùng tay chỉ vào chiếc tủ lạnh trước mặt cô, nói:" Đi đến nơi cũng phai mất gần 3 tiếng, chỗ đó có tủ lạnh, nếu khát hoặc đói, cô có thể lấy đồ trong đó."

Úc Ninh gật đầu cảm ơn, Lý Bân hơi vuốt cằm, cũng không nói chuyện nữa.

Chặng đường dài ngột ngạt lại vô vị, có lẽ là do Lý Bân không thích nói nhiều, hoặc là do " trợ lý thần bí " đang nghỉ ngơi, nên trừ bỏ tạp âm bên ngoài truyền vào, trong xe không phát ra một chút âm thanh nào.

Úc Ninh không có việc gì làm, trên điện thoại cũng không có tiểu thuyết, càng không có video, chỉ có thể nhàm chán nhìn nhìn cảnh sắc tối đen lướt qua bên ngoài cửa sổ xe.

Nhìn lại nhìn, Úc Ninh không tự chủ được bị một điểm ánh sáng xanh lam bên ngoài thu hút.

Úc Ninh theo bản năng quay đầu nhìn Lý Bân, phát hiện Lý Bân đang nghịch điện thoại. Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt anh lại phá lệ có vẻ đẹp tĩnh lặng.

Lý Bân đột nhiên ngẩng đầu. Ngược chiều ánh sáng, một đôi mắt vừa đen vừa sáng đang nhìn chằm chằm anh.

Lý Bân nhỏ giọng:" KHông ngủ?"

Không biết có phải do không nhìn rõ mặt không mà Lý Bân thấp giọng nói chuyện lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.

Úc Ninh nhịn cười lắc đầu.

" Vậy...... cô muốn đọc sách không?" Lý Bân hỏi.

****

Úc Ninh ngạc nhiên: tuy rằng xe lái rất vững vàng nhưng trời tối như thế này làm sao đọc được sách "

Bị chủ nhà không ngừng mạnh mẽ "chào hàng " như vậy, Úc Ninh cung kính không bằng tuân mệnh, đáp ứng 1 tiếng.

Lý Bân lập tức tắt di động, vươn tay ấn nút cạnh cửa, vách ngăn được kéo lên, "ba" một tiếng, ánh đèn vàng ấm áp lần nữa bao phủ không gian.

Một Lý Bân đáng yêu quả nhiên chỉ có trong tưởng tượng, trước mặt vẫn là gương mặt lạnh lùng, bộ dáng lãnh đạm. Anh mở cái tủ kê dưới TV, Úc Ninh kinh ngạc phát hiện bên trong lại chứa một giá sách nho nhỏ.

Lý Bân rút một cuốn sách bìa cứng đỏ sậm đặt trên đùi, nghiêng đầu hỏi:" cô muốn đọc sách gì?"

Úc Ninh hai đời cộng lại trừ bỏ sách giáo khoa và kịch bản thì chưa từng đọc qua sách gì khác, cô nghĩ nghĩ, hỏi:" có tiểu thuyết không?"

Lý Bân cau cau mày, cúi thấp đầu, cầm ra một cuốn sách bìa trắng dày bằng nửa cuốn từ điển. Úc Ninh cầm xem, trên bìa có 5 chữ < Thiên sứ, vọng cố hương > (thiên thần, nhớ cố hương)

Úc Ninh kinh ngạc hé hé miệng, không nghĩ tới Lý Bân thế nhưng lại thích đọc loại sách này.

Cô mở ra đọc rồi lại đọc--------------

Được rồi--------------Thật là không hiểu gì.........

Đây là một quyển sách văn học cổ điển. Úc Ninh im lặng khép sách lại. Cô liếc Lý Bân ngồi bên phải, thấy anh thẳng lưng nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, một tay nâng cằm, tay khác giơ cuốn sách, mặt mày giãn ra, nhìn rất chuyên tâm.

Trên bìa sách ghi < Chính trị quân phiệt Đông Tấn >

Quả nhiên đúng là phong cách của Lý Bân.

Úc Ninh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lấy từ trong balo bài thi nhận được khi đến phòng làm việc thầy Tống và cuốn sách giáo khoa môn hóa.

Qua một lúc lâu, Lý Bân cuối cùng cũng thu hồi tinh thần từ trong cuốn sách, anh thay đổi tư thế ngồi, đang chuẩn bị tiếp tục đọc sách, tầm mắt tùy ý đảo qua, lại thấy cô bé ngồi bên cạnh đang gục xuống bàn ngủ gật.

Lại cúi thấp đầu, phát hiện dưới chân lộ ra một tờ A3 màu trắng. Anh nhặt lên, hóa ra là bài thi hóa học, dấu gạch chéo to đùng màu đỏ trên mặt bài thi.

65 điểm......

Lý Bân nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra một vòng cung thật nhỏ, khép sách đặt qua một bên, lại nhẹ nhàng đặt bài thi bên cạnh cánh tay cô gái, tắt đèn.

Qua hồi lâu, Úc Ninh cuối cùng cũng tỉnh, cảm thấy trên trên má ẩm ướt liền vội vàng dùng tay áo lau, mơ màng ngồi dậy.

Có cái gì đó từ sau lưng rơi xuống nền, cô theo bản năng ddwox, là một tấm thảm nhung nhỏ.

là ai đắp cho cô, không cần nói cũng biết.

Úc Ninh lập tức tỉnh táo, nhìn về phía Lý Bân, chỉ thấy đối phương hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi thấp, vẫn không nhúc nhích, cũng là đang ngủ gật.

Đèn cảm ứng trên trần xe đột nhiên sáng lên, vách ngăn bị gõ " cộc cộc ", thanh âm của tiểu Trần chuyền đến:" Lý ca, đã đến nơi "

Lý Bân ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn trái nhìn phải, sau khi ánh mắt lướt qua Lý Bân liền thanh tỉnh.

Thanh âm vang lên có chút khàn khàn hỏi:" đến rồi?" sau đó hạ vách ngăn xuống.

Bên ngoài đang mưa rất to.

Lý Bân hướng Úc Ninh gật đầu, mở cửa xe, nhanh chóng ra sau xe cùng tiểu Trần lấy hành lý.

Úc Ninh yên lặng thu thập xong balo, gập tấm thảm nhung gọn gàng, đặt ở trên chỗ ngồi bên cạnh.

Cô xoay người đứng lên, đang chuẩn bị tinh thần chạy vào khách sạn thì đột nhiên cảm thấy một trận đau bụng quen thuộc.

r
Bình Luận (0)
Comment