Đinh Lăng không phải ai khác mà là tình nhân cũ của Lưu Trì.
Lưu Trì chết sớm, ba mươi tám tuổi nến sinh nhật còn chưa thổi đã nuốt khí, nhưng ai bảo hai người bọn hắn quen biết sớm, hai thằng chechou đã cặp với nhau, nhớ lúc còn học trung học đã lén lén lút lút đánh ba* trên sân thể dục, cứ thế bước đường từng bước, gập ghềnh trắc trở đi qua được hơn hai mươi năm.
*đánh bốp bốp bốp ?!
Lưu Trì không nghĩ tới, tỉnh sau một giấc mộng dài như thế, vừa mở mắt đã muốn kết thân với người yêu cũ.
Hắn nghĩ tới đây trở mình, lại tiếp tục nằm trong cái phòng xép nhỏ hiện tại O này đang thuê, kỳ quái lướt di động của người ta cơ.
Phải nói, thế mà hắn đã chết hết mười năm.
Nhớ lúc trước dù gì hắn cũng là một tiên phong thời thượng, ngày hôm nay chỉ ngồi xe công cộng thôi mà thiếu chút nữa bị phí điện tử dằn vặt chết.
Hắn không nghĩ rõ được, dù hiện tại trên người này không mang tiền mặt thì sao? Cũng may tài xế nhìn O nhỏ đáng thương là hắn, tự móc tiền túi đệm tiền cho hắn, nếu không chỉ sợ hắn còn phải đi trong cái thành phố lớn mênh mông này đến gãy chân.
Nhưng Lưu Trì vẫn rất hưng phấn!
Qua đã nhiều năm như thế, hắn lại có thể đu đưa nhảy đát rồi!
Tuy rằng tiểu O này tay chân nhỏ nhắn, leo hai mươi tầng đã thở dốc gần chớt, thế nhưng cảm giác sống lại thật tốt.
Lưu Trì vui quá lăn luôn xuống gầm giường.
Hắn bò lên vỗ vỗ bụi, ra quyết định.
Dù gì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đi quét mộ cho mình nhỉ.
Không hổ là người đàn ông rắn rỏi sắt đá, chuyện như vậy cũng có thể tự cấp tự túc.