Hà Nội, 15 tháng 3 năm 2020
Trong một con hẻm tối tăm, ẩm ướt, một lão già đang xách một bao tro, đổ xuống đất theo một trình tự kì lạ, miệng thì lẩm bẩm không ngừng: " Gái, sức mạnh, quyền lực, tiền bạc, ta sắp có rồi chỉ một bước nữa thôi".
Nếu có người nào nhìn thấy có khi tưởng lão bị động kinh. Sau 1 tiếng đồng hồ, lão nhìn vào quyển sách để trên bàn với ánh mắt điên dại. "Phạm Văn Thành ta cuối cùng có thể trọng sinh...hà hà hà" lão cầm con dao trên bàn, không chần trừ rạch một đường cơ bản trên cổ tay, mặt lạnh lùng tỏ vẻ không là gì cả. Nhưng chưa được 5 giây đã rống lên như lợn bị chọc tiết.
- Cái Đt m đau vãi l.
Lão ôm tay, quỳ xuống đất đầy đau đớn.Y tự dối lòng:" Được trọng sinh thì đau đớn như thế này đã là cái quần gì".
Thành đứng dậy để nhìn khung cảnh xung quanh, cho là mình sẽ được rời khỏi thế giới nhàm chán này. Nhưng đời không như mơ, khung cảnh lần cuối lão nhìn được lại là dòng chữ "Hàng tặng không bán" được in nhỏ vô cùng ở cuối trang. Thành xanh mặt,nhận ra mình ngịch ngu cmnr.
- Cái Đ* má, đồn như lời.
Rồi ngã lăn quay ra chết.
----------------------ở một diễn biến khác-----------
Một nơi âm u, tối tăm một tên quỷ sứ đang áp giải một linh hồn lên trước mặt lên trước mặt Diêm Vương. Linh hồn bị áp giải, không ai khác ngoài lão Thành tội nghiệp của chúng ta cả.
- Phạm Văn Thành, hưởng thọ 69 tuổi
Nguyên nhân chết: mất máu
Số sinh linh sát hại: 100 tỷ
Việc thiện: từng cứu 50 người khỏi bị đá đè
Kết luận: cho vào cõi súc sinh
Diêm Vương đọc chậm rãi từng số liệu
Vừa nghe đến kết luận,Thành liền hoảng sợ van xin
- Diêm Vương đại ca, làm ơn làm phước tha thằng em chó chết này một mạng..huhu.
Thành quỳ xuống khóc lóc,mặc dù trong lòng không hiểu mình giết nhiều người vậy khi nào.
Đơi chờ được tha thì đột nhiên Diêm Vương nói: "Ngươi diễn làm cái mẹ gì"
Thành ngơ ngác, Diêm Vương nói tiếp
-Ngươi dùng Trọng Sinh Đại Trận, nên tất cả số liệu của ngươi chỉ là giả thôi.
Thành mừng rỡ, thầm nghỉ may mà đại trận là thật.
Thấy biểu hiện của lão, Diêm Vương nhận ra đây không phải là người ông ta đợi.
Diêm Vương ra hiệu hắn đi theo, ông ta vừa đi vừa nói
-Thật không nghĩ đại trận của tên tiểu tử kia lại dùng được, ta tưởng hắn muốn dùng pháp trận này để trọng sinh, ai ngờ lại là một tên vô danh tiểu tốt như ngươi.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị diêm vương ném vào một cách cổng.
Giọng Diêm Vương cất lên, "bí mật này không thể tiết lộ, nên ngươi ngoan ngoãn làm đá đi."
- Cái đ*o gì vậy, ta là main cơ mà!!
P/s: là truyện đầu tay tự đọc mà còn thấy lủng củng :v có nhiều chi tiết như tại sao Thành lại có quyển sách, Tại sao Thành lại tin quyển sách là thật... Nghĩ ra được nhưng lại ko biết thêm vào kiểu gì
Bác nào có kinh nghiệm viết truyện hay đọc giả thấy thiếu sót thì cứ nói em sẽ tiếp thu
XIN CẢM ƠN