Yên Lang Sơn
Trên một con đường mòn, có 2 người kì lạ đang nằm trên mặt đất. Cả hai đang thở hồng hộc, như là chưa từng được thở vậy.
Không ai khác chính là Phạm Văn Thành và tên cướp, sau một hồi vật lộn cả hai quyết định đình chiến.
Thành vừa nằm vừa nói:"Ngươi nói vì bất đắc dĩ mới đi cướp, ta nghĩ với tu vi của ngươi thì cần gì phải cướp bóc."
Tên cướp cười khổ:" Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, với thân phận của mình ta cũng không cần làm chuyện hạ đẳng này, nhưng đời không như mơ ta cược với một tên đệ tử khác ai thua sẽ phải cướp ở con đường vào cấm địa này 3 năm,kết quả ngươi biết rồi đấy".
Thành bất ngờ hỏi:" Vậy không phải bảo đối phương chết đi hay sao? Những người đi qua được cấm địa, ai không phải là người có tu vi thông thiên ngươi đánh sao lại"
Tên cướp nói:" Biết là vậy nhưng cả ta và hắn đều muốn người còn lại chết, ta thừa thì phải chịu thôi."
Nói đến đây tên cướp tháo khăn ra, Thành thấy. Một khuôn mặt bảnh bao như những idol ở Trái Đất vậy.
Tên cướp nói:" Trò chuyện từ nãy tới giờ, mà vẫn chưa biết tên của ngươi, để ta tự giới thiệu ta tên là Lưu Manh"
Thành nghĩ thầm trong đầu:" Tên như thế này thì làm cướp là đúng rồi"
Chỉ nghĩ, chứ không giám nói ra vì hắn biết lúc nãy đánh với mình tên Lưu Manh này không dùng toàn bộ sức mạnh.
Thành cười đáp lại:"Ta tên là Phạm Văn Thành, ngươi có thể gọi ta là Thành"
Lưu Manh ngạc nhiên:" Ngươi là người của Phạm gia, thảo nào bản thân không có tí tu vi nào mà lại có sức phòng ngự mạnh như vậy".
Thành lắc đầu, cùng tìm một cái cớ để có thân phận hợp lí:" Ta không rõ, khi tỉnh lại ta chỉ nhớ có mỗi cái tên còn đâu không nhớ gì khác"
Lưu Manh bán tín bán nghi, đáp:" Vậy sao, nhìn ngươi chắc chưa qua 18 tuổi đúng không, nếu muốn ta có thể đề cử ngươi vào làm đệ tử kí danh của Thanh Huyền Tông."
Thành hỏi Tiểu Lôi:" ta đã sống hơn một nghìn năm, giờ thành người rồi thì tuổi của ta cũng vậy à?"
Tiểu Lôi nói:" Không, ta đã lấy cốt linh lúc ngươi 16 tuổi vì vậy tuổi thật của ngươi chỉ có 16 thôi."
Thành mừng rỡ đồng ý, Lưu Manh nói:" Vậy thì ngươi phải đợi ta 2 tiếng nữa, để ta hoàn thành lời cá cược của mình."
Hai người ngồi nói chuyện, Thành đã biết sơ qua về Thanh Huyền Tông. Môn phái này cái quản 4 Trấn: lần lượt là Yên Lang, Văn Phục, Đồng Thành và Minh Vạn.
Muốn đến được Thanh Huyền Tông, thì phải vào truyền tống trận pháp, được đặt tại 4 Trấn này.
Thành hỏi:" Trấn nào gần chúng ta nhất"
Lưu Manh trả lời:" Yên Lang Trấn, cách chúng ta chắc khoảng 62 km"
Thành giật mình:" cái lề gì thốn, xã thế cơ à"
"Làm gì mà phải giật mình, ta đem ngươi đi 3 tiếng là đến chứ mấy" Lưu Manh kì quái nhìn Thành.
Nói xong, Lưu Manh vác Thành lên vai chợt nhận ra tên này nặng một cách thái quá, thầm nghĩ tên này là đá hay sao mà nặng khủng khiếp.
Ai mà ngờ tên Thành là đá thật cơ chứ, nếu không phải Thành chủ động giảm bớt trọng lực bằng cách hấp thụ chúng, thì tên Lưu Manh này cũng không vác nổi hắn đâu.