Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 104

Trầm Dung Giản nói chuyện với Ân Thiển một lát, tâm trạng bi ai cũng giảm bớt một chút, thế là hắn lại cọ lên mặt Ân Thiển, dán vào trán đối phương, tùy ý hô hấp của Ân Thiển trêu chọc tâm tư của mình: “Mỹ nhân, thức dậy thôi.”

Lông mi Ân Thiển hơi run run, Trầm Dung Giản không chú ý thấy, ngược lại càng được một tấc lấn một thước tỉ mỉ vẽ theo chân mày Ân Thiển: “Hôm qua ta gặp được Long quân tân nhiệm của hải tộc, không giống ngươi chút nào, lạnh lẽo.”

Trầm Dung Giản nói xong ngừng một chút, “Hơn nữa rất ngoài dự liệu của ta, bên cạnh y thế nhưng lại có một…”

“Ngươi đi tìm y gây phiền toái?” Ân Thiển chợt mở bừng mắt ra, ánh mắt trong suốt thấu triệt, nào có dáng vẻ ngủ sâu vừa tỉnh?

Trầm Dung Giản vốn đang nằm sấp trên người Ân Thiển hôn hít tâm sự, lập tức bị dọa suýt ngã xuống giường, vẻ mặt như chuột gặp mèo đó, làm cho mí mắt Ân Thiển liên tục co giật.

“Tỉnh rồi?” Trầm Dung Giản biết Ân Thiển không thích mình lại gần, liền lặng lẽ lùi đến chân giường, dùng áo đen bao kín cả người, đặc biệt là đôi mắt nhìn thì sắc bén, nhưng thực chất lại phong lưu chan chứa tình cảm.

Sắc mặt Ân Thiển vô cùng tái, hắn tựa lên gối đầu cảm nhận thân thể hơi cứng đờ, bèn không cố sức giãy dụa nữa, mà khàn giọng lặp lại câu hỏi với Trầm Dung Giản: “Ngươi đi tìm y gây phiền toái?”

Trầm Dung Giản lặng lẽ bưng nước trà trên bàn qua đưa cho Ân Thiển, nói: “Không có.”

Ân Thiển không tin lắm, lại thêm vết thương trên ngực Trầm Dung Giản, Ân Thiển lập tức run giọng: “Ngươi đừng động vào y…”

Trầm Dung Giản cười, tay Ân Thiển không thể dùng sức, hắn bèn nghiêng người, đưa ly trà tới miệng Ân Thiển, “Ta không có, chỉ trùng hợp gặp thôi.”

Ân Thiển mím môi, cố gắng làm cho cổ họng thoải mái, nhưng hắn vẫn kiên trì tự ngồi dậy.

Trên ly trà còn lưu giữ hơi ấm, vì sợ nước quá lạnh, cho nên Trầm Dung Giản thi một pháp thuật nhỏ làm ấm nó, trong những mặt nhỏ nhặt này, hắn luôn rất dịu dàng thân thiết.

Ân Thiển rũ mắt, không mấy để ý, có lẽ trước kia hắn còn cảm động vì sự quan tâm của Trầm Dung Giản, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

“Vậy vết thương của ngươi là sao?”

Trầm Dung Giản hơi khựng lại: “Không cẩn thận bị trùng cắn.”

Ân Thiển nhíu mày: “Trùng gì mà lợi hại như thế?”

Trầm Dung Giản mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói: “Cổ trùng.”

Ân Thiển sửng sốt, rõ ràng hắn không rõ Ân Quyết có nuôi thứ này hay không.

Trầm Dung Giản biết mình đã qua ải, thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua chỉ cần nghĩ đến Ân Thiển hỏi đến thương thế của mình, tâm trạng của hắn sẽ tốt đến mức muốn bay cao, còn có thể tự lừa mình dối người cho rằng – Ân Thiển vẫn còn quan tâm đến hắn.

Từ trước đến nay không có ai đối xử tốt với hắn như Ân Thiển, Trầm Dung Giản vừa âm thầm trào phúng bản thân một thời không biết tốt xấu, vừa chuyên chú nhìn gương mặt của Ân Thiển.

Ân Thiển nhàn nhạt nói: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn ngươi.” Trầm Dung Giản nhịn không được siết chặt ngón tay, hắn có hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên sau khi hắn vất vả tìm được Ân Thiển mới dám biểu đạt tấm lòng.

Tình cảm của họ đã lắng đọng rất nhiều năm, Ân Thiển không nhắc, Trầm Dung Giản càng không dám lộ ra một chút vọng tưởng mong được tha thứ nào. Cả đời hắn không thể nào tiếp tục xin sự tha thứ của Ân Thiển nữa, nhưng hắn vẫn ngốc nghếch cho rằng Ân Thiển sẽ bắt đầu lại với hắn.

Trầm Dung Giản cười hơi thảm hại: “Nhìn ngươi, ta nhớ ngươi.”

Ân Thiển ngẩn ra, kết quả bất ngờ là vẫn bình tĩnh gật đầu, Trầm Dung Giản còn chưa kịp vui mừng như điên đã nghe Ân Thiển nhàn nhạt nói: “Dù sao sau này cũng không nhìn được nữa.”

Trầm Dung Giản suýt phát cuồng tại chỗ nhào lên cắn rách cái miệng ác độc của Ân Thiển.

Khi Trầm Dung Giản bị kích thích đỏ bừng hai mắt, Ân Thiển đột ngột nói: “Trầm Dung Giản, ngươi phụ ta, ta có thể không tính toán.”

Trầm Dung Giản kinh ngạc mấp máy môi, vừa định nói chuyện…

Ân Thiển đã tiếp: “Nhưng, Ân Quyết, đừng động vào y. Đây là giới hạn cuối cùng của ta, nếu ngươi muốn ta có thể sống lâu một chút, thì đừng động vào y.”

Trầm Dung Giản lập tức sững cả người, không thể động vào y, thì làm sao mới có thể cứu ngươi?!

Trong đầu Trầm Dung Giản trắng xóa, hắn cố bình tĩnh lại, để bản thân không quá mức hoảng hốt: “Sao ta lại… cho dù ngươi không tin ta, lẽ nào ngươi còn không tin vào con tiểu long mà ngươi đã nuôi lớn sao?” Với kinh nghiệm hôm qua của hắn, người đó hoàn toàn không phải là dạng yếu đuối cần Ân Thiển lo lắng.

Ân Thiển cúi đầu không nói.

Trầm Dung Giản thử cúi người bên giường chạm vào ngón tay Ân Thiển, khóe mắt hắn có hơi đỏ: “Ta sẽ không cho ngươi chết, chỉ cần ta còn sống, ta quyết không cho phép!”

Ân Thiển như cười như không nhìn Trầm Dung Giản, trong mắt là phong tình vạn chủng: “Được.”

Trầm Dung Giản cũng nhếch môi theo, cho dù hắn biết bản năng cầu sinh của Ân Thiển đã áp chế tất cả, trừ con rồng nhỏ đó, trong lòng Ân Thiển đã không thể chứa được bất cứ cái gì của hắn nữa.

“Tại sao?” Trầm Dung Giản vẫn muốn hỏi cặn kẽ: “Tại sao ngươi tốt với con rồng đó như vậy? Nếu ngươi cũng có thể đối với ta…”

Ân Thiển cười nhạt ngắt lời: “Ta cũng từng đối tốt với ngươi không phải sao.” Chỉ là ngươi không trân trọng mà thôi, sự lạnh nhạt trong mắt Ân Thiển khiến Trầm Dung Giản không cách nào đối mặt với hắn.

“Thật ra là vì…” Ân Thiển ngừng một chút, hắn phải chỉnh lý tư duy của mình một lượt, sau đó mới thoải mái cười mang theo chút dịu dàng, “Vì y đáng để ta đối xử tốt với y.”

“Ừ.” Trầm Dung Giản gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, nhưng hắn cũng không cách nào nghe tiếp được nữa, nụ cười của Ân Thiển giống như một con dao rạch vào lòng hắn, đau đến mức trước mắt tối đen.

“Không tiễn.”

Trầm Dung Giản đứng lên đi ra ngoài, vừa đẩy cửa chợt hứng phải một cơn gió lạnh, hắn kéo áo chặt hơn, sau đó quay đầu nói với Ân Thiển: “Ta cũng sẽ đối xử với ngươi thật tốt thật tốt.”

Ân Thiển đã nằm xuống, nghiêng mặt đi, không đáp tiếng nào.

Trầm Dung Giản vẫn đợi một lát, rồi mới từ từ đóng cửa.

Tại sao phải đối xử tốt với Ân Quyết sao? Ân Thiển mơ hồ nhớ lại rất lâu về trước, khi lần thứ hai hắn gặp phải sự phản bội của Trầm Dung Giản, hồ trấn hải đã gần khô cạn, mặt biển nổi lên gió lớn, thực vật dưới đáy biển khô héo, tất cả đều đang tuyên bố Đông hải không có pháp bảo trấn áp thì sẽ là một kết cục thế nào.

Hôm đó hắn tràn đầy thê lương, đứng bên hồ trấn hải hai ngày một đêm, suy nghĩ rối loạn, bắt đầu từ sự thân cận của Trầm Dung Giản, đến xa rời rồi chán ghét, lại đến khi người đó đột nhiên hối hận và xin hắn tha thứ, cuối cùng nhân lúc hắn không phòng bị trộm đi pháp bảo trấn hải.

Cái gì mà thật lòng yêu thích, cái gì mà quyết định nắm tay, chẳng qua là lời nói dối bịa ra vì không nỡ bỏ pháp bảo sau khi đã chơi chán hắn rồi.

Lúc đó gương mặt Ân Thiển tái nhợt không cách nào chống đỡ trở về long cung, trở về nơi có tiểu rồng mập Ân Quyết kêu ngao ngao chờ đợi.

Kết quả khi hắn còn cách tẩm điện một đoạn dài, Ân Thiển đột nhiên ngừng lại, hắn không dám tin nhìn tiểu long đang lặng lẽ chờ đợi ở phía trước.

“Sao ngươi lại chạy ra chỗ này? Thị vệ đâu? Cung nữ đâu?” Ân Thiển ngạc nhiên nhìn tiểu long lặng lẽ ngẩng đầu, cố chấp bò vài bước đến bên chân mình.

Ân Quyết lúc này còn chưa học được cách tự do bơi lội trong biển, thân thể mập mạp rõ ràng rất vụng về, da bụng của y rất mềm, vảy cũng chưa cứng cáp, y cứ từng bước từng bước bò ra khỏi tẩm điện, một mình lặng lẽ đi một khoảng cách xa như thế để đợi Ân Thiển.

Không nói bên ngoài tẩm điện có bao nhiêu nguy hiểm chưa biết, tiểu long bình thường được Ân Thiển sủng rất chặt chẽ, ngay cả tản bộ cũng phải lót thảm lông dày dưới đất, sợ mài rách da bụng mềm mại của nó, nhưng bây giờ, không có thảm lông lót cho nó, trên đường đầy cát sỏi và những cục đá nhọn thỉnh thoảng nhô ra. Ân Thiển nhớ rõ tiểu long ghét tản bộ như thế, đi vài bước đã dừng lại cọ cọ làm nũng, nhưng bây giờ, ở đây cách tẩm điện xa đến vậy? Cho dù là Ân Thiển thành niên cũng phải đi mất một lúc…

Vành mắt Ân Thiển đỏ lên, hắn ngồi xuống, tiểu long vội dùng vuốt móc chặt vạt áo hắn, ra vẻ nếu ngài lại không để ý đến ta ta sẽ khóc cho ngài xem.

Ân Thiển cầm cái vuốt của nó nâng lên, quả nhiên, hắn thấy da bụng non nớt của tiểu long gần như đầm đìa máu, nơi bị đá nhọn cọ phải thì còn lòi cả thịt non, cát mịn trộn lẫn vào trong vết máu đã khô, mà cái móng nhỏ nó yêu thích nhất, đã bị cụt phần móng nhọn, nhẹ rướm máu.

Nước mắt Ân Thiển rơi xuống từng giọt, hắn quỳ dưới đất ôm thân thể mập mạp của Ân Quyết, không thể đè nén được nữa mà bật khóc.

“Lục cục.” Tiểu long không động đậy mặc hắn ôm, cứ như trong một thoáng đã trưởng thành rồi.

Sau khi trở về tiểu long sinh bệnh nặng, đáng thương lật da bụng ra nằm trong ổ chăn ấm áp, trên da bụng trắng trắng mềm mềm đầy vết sẹo chồng chéo, Ân Thiển thì dường như đã bước ra khỏi đả kích trước đó, trầm tĩnh hẳn ra.

Mà tiểu long cuối cùng cũng thuận lợi hóa thành nhân hình trong lần bệnh này…

Mỗi lần Ân Thiển nhớ đến Ân Quyết trong lòng đều sẽ chảy qua một làn hơi ấm, vào lúc hắn vô trợ giúp nhất, con tiểu long còn chưa hiểu chuyện đã rất nỗ lực trưởng thành, dùng tốc độ mà hắn kinh ngạc bắt đầu chia sẻ trọng trách trên vai hắn… Ân Thiển mơ mơ hồ hồ ngủ mất, nửa đêm hắn cảm giác được cổ họng khô nẻ, ly trà cũng quên rót thêm nước, thế là hắn chậm rãi chống người dậy muốn ra khỏi phòng rót nước, kết quả sau khi mở cửa, hắn ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.

Chỉ thấy Trầm Dung Giản lặng lẽ đứng trước hoa dược thảo dùng để trị bệnh cho hắn, rạch cổ tay mình, máu đỏ tươi nhỏ xuống bị đóa hoa nhanh chóng hút sạch.

Trầm Dung Giản không che mặt mình, sắc mặt tái nhợt đáng sợ dị thường, môi hắn lại có màu sắc diễm lệ, sau khi thấy Ân Thiển, hắn sửng sốt, không biết làm sao rụt tay về, ngẩn ngơ không biết phải giải thích thế nào với Ân Thiển.

Trên người Ân Thiển có một đồ đằng hình hoa, giống hệt cây hoa trước mặt hắn, cánh hoa đã nở, sáng sớm Trầm Dung Giản sẽ đến chỗ chậu hoa hái một cánh hoa để nấu thành thuốc cho Ân Thiển uống, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nói với Ân Thiển, thật ra đóa hoa này là dùng tinh huyết của hắn nuôi dưỡng.

“Liệu ngươi có cảm thấy… ghê gởm không?” Trầm Dung Giản cúi đầu không động đậy. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment