Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 88

Long Sùng Vũ hoàn toàn không ngờ được, đi suốt cả đêm vậy mà lại bị một lượng tang thi lớn vây lại trên đường quốc lộ đã bị nứt.

Cả mặt đường bị xé thành từng mảnh, khe nứt khổng lồ và những rãnh sâu chồng chéo, xe đã không thể đi, ngoại trừ xe hơi bị ngăn cản thì còn có đội quân tang thi tràn ra từ thành phố, trong bóng đêm, chúng tụ lại kín mít, chúng cũng đang muốn vượt qua rãnh lớn kia, chẳng qua sau khi xe của Long Sùng Vũ xuất hiện, chúng lập tức dời mục tiêu.

Vì Long Sùng Vũ nghe nói con đường ban đầu không đi được, cho nên hắn mới đổi sang đi đường cao tốc kết nối thành phố lớn, ban đầu còn không có nhiều tang thi như thế, ai biết càng đi càng bất thường, số lượng tang thi sao lại còn đông đúc hơn khi đã cách xa thành phố như vậy? Ba bước đụng văng một con, hai bước có một con tang thi không sợ chết nhào lên xe.

Tâm trạng Long Sùng Vũ không tốt, chỉ sợ phía trước xảy ra vấn đề, hắn quyết đoán quay đầu chuẩn bị đi con đường cũ đã bỏ hoang từ lâu.

Ai biết, cũng ngay lúc này, lại một cơn động đất!

Long Sùng Vũ nhanh chóng rút trường đao ra khỏi nóc xe, túm cổ áo thiếu niên ở băng sau mở cửa chạy ra, ngồi trong xe tuy có thể tránh né tang thi, nhưng đối diện với thiên tai thì quá nguy hiểm cũng quá bị động.

Mặt đất không ngừng rung động, may mà vị trí của họ không gần gò đất, không có đất đá lăn tới, chỉ có tang thi điên cuồng bị mùi máu thịt hấp dẫn, dưới chấn động kịch liệt tang thi căn bản không thể nào hành động và đứng thẳng, nhưng chúng vẫn nỗ lực di chuyển về hướng Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ cũng đứng không vững, hắn chỉ có thể vừa giữ thăng bằng vừa vung trường đao trong tay, thiếu niên vẫn hôn mê, Long Sùng Vũ kẹp nó dưới nách, phí không ít sức, cho đến khi dao động mãnh liệt nhất qua đi, hắn mới ném thiếu niên về xe.

Lúc này xe đã bị tròng trành chệnh khỏi vị trí ban đầu, một bánh xe bị lọt xuống rãnh.

Long Sùng Vũ cảm thấy không hay, một mình hắn đi về hướng ngược lại chừng trăm mét, quả nhiên, đường phía sau cũng bị cắt đứt.

Nếu thu xe lại, hắn tự đi qua rồi mang thêm một thiếu niên cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là túi trữ đồ của hắn đã quá đầy, vật nhỏ có thể chứa được, nhưng thể tích của SUV thì không chứa nổi, trừ khi hắn đổ bớt đồ trong túi ra để bỏ xe vào… cách này không tốt, trong túi trữ đồ chứa rất nhiều xăng thu thập trên đường, đem bỏ thì quá lãng phí.

Mùi máu tanh nồng nặc không cách nào xua đi, Long Sùng Vũ giũ máu trên mũi đao, hắn nghĩ phải đợi Ân Quyết ra mới có thể thực hiện biện pháp lưỡng toàn. Hai bên đường quốc lộ là ruộng, so với xe, phạm vi hoạt động của các tang thi nhiều hơn, hơn nữa thời gian qua dần, có lẽ càng có nhiều tang thi đua nhau đến vị trí này.

Tứ chi đứt rời cùng vết cắn xé quái dị, con mắt đỏ tươi, khiến tang thi trong bóng đêm làm người ta phải rợn tóc gáy, Long Sùng Vũ ở bên ngoài cũng cảm thấy không dễ chịu, chỉ đành tránh vào xe lần nữa, xem ra phải đợi đến khi trời sáng, hắn đốt một điếu thuốc, lặng lẽ áp chế sức mạnh không ngừng cuồng bạo trong người.

Thời gian Ân Quyết ra còn sớm hơn dự tính của Long Sùng Vũ, còn chưa đến sáu giờ sáng, tiếng gào của tang thi vang lên không dứt, Long Sùng Vũ chỉ hơi chợp mắt một chút rồi không ngủ được nữa.

Ân Quyết xuất hiện trên ghế phó lái, hoàn toàn không ngờ trước mắt lại là tình hình này, ngược lại con trùng mập trong tay y lập tức dựng thẳng người, kêu chít chít.

Long Sùng Vũ nhìn trùng mập một cái, nhẹ mở cửa sổ ra một khe nhỏ.

Trùng mập lập tức lao ra ngoài.

Ân Quyết sửng sốt, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, mấy tang thi lởn vởn trước xe đã ngã nhào xuống, tốc độ trùng mập nhanh đến mức làm người ta nhìn không rõ, thân hình màu xanh óng vạch từng đường thẳng trong không trung.

Long Sùng Vũ nhíu mày nói: “Tướng ăn của nó quả là tệ.” Vừa nói, hắn vừa lấy một cái bình nhỏ ra khỏi túi trữ đồ, mùi hương cỏ nhàn nhạt tỏa ra, Ân Quyết vừa ngửi là biết, đây là thuốc trừ thối tiêu độc mà lần trước Long Sùng Vũ đã làm.

Ân Quyết: “…”

Đại khái vì mỹ thực trước mắt quá phong phú, trùng mập bắt đầu không lựa chọn, tùy tiện nhắm vào tang thi mình thích nhất để ăn tinh hạch ngưng kết trong đầu nó, cho nên trong mắt bọn Long Sùng Vũ, phần lớn tang thi ngã xuống đều có một đặc trưng rõ ràng, khoang mắt bị xuyên một lỗ.

Trong lúc trùng mập dọn đường cho họ, Long Sùng Vũ kể lại tình trạng trước đó cho Ân Quyết, cuối cùng kết luận: “Có thể chúng ta phải đi bộ một đoạn, còn thiếu niên này…”

Ân Quyết tỏ vẻ đã hiểu: “Kêu nó dậy ăn chút đồ rồi ngủ.”

Chỉ tiêm gluco thì không đủ, trong lúc họ đi bộ phải bỏ xe vào thanh ngọc, nếu giữa đường thiếu niên không chống đỡ được thì phiền lắm.

Thiếu niên bị đánh thức rồi cũng không ồn ào, chỉ là ánh mắt quả thật quá mê mang, Ân Quyết không kịp giải thích nhiều, chỉ có thể thờ ơ nói: “Đói rồi thì lắp đầy bụng đi.”

Long Sùng Vũ cầm lương khô, bánh mì và chân giò hun khói đã chuẩn bị sẵn, thiếu niên quả thật đã đói, đối với nó mà nói, bị bản năng lắp bụng chiếm cứ, toàn bộ những việc khác đều ném sau đầu.

Ánh mắt Ân Quyết vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là khi nhìn thiếu niên nhai nuốt vất vả liền quan tâm đưa cho cậu ta một ly nước, kết quả lực chú ý của thiếu niên bị y hút đi hết, cứ nhìn chằm chằm y – người đàn ông trước mắt, nửa gương mặt mơ hồ trong bóng tối, nhưng lại vô cùng đẹp…

Long Sùng Vũ co giật khóe môi, lạnh nhạt lên tiếng: “Mau ăn.”

Thiếu niên bị dọa, lúc này mới hoàn hồn vội vã ăn bánh mì trong tay.

Ân Quyết lại thi pháp thuật ngủ cho thiếu niên, đúng lúc này trùng mập đã ăn no trở về, thân thể nó mập hơn hẳn một vòng so với lúc đi, màu toàn thân cũng trở nên tươi diễm hơn, giống như măng xanh mới nhú, chẳng qua, khi nó ợ một cái chui lại vào xe, Long Sùng Vũ lại bưng một cái ly giấy qua, bên trong chứa đầy nước thuốc.

“Rửa sạch sẽ trong trong ngoài ngoài cho ta.” Long Sùng Vũ thuận tay lấy đũa kẹp nó, chán ghét ấn vào nước.

Trùng mập: “…”

Ân Quyết: “…”

Sắc trời đã bắt đầu sáng, nhân cách ban ngày của Long Sùng Vũ tỉnh giấc, hắn thích đồ sạch sẽ, hơi có bệnh sạch sẽ, đặc biệt là gần đây tang thi liên tục xuất hiện trước mắt, hắn đã theo bản năng sinh ra một loại chán ghét tâm lý, kết quả bây giờ, hắn còn không thể đợi một con trùng mập thích ăn thịt rữa kêu chít chít lau chân đánh răng, đã cảm thấy cả người đều không tốt, tối hôm qua sao hắn lại đồng ý cho Ân Quyết nuôi cái thứ này chứ?

Trùng mập ủy khuất thì ủy khuất, nhưng cho dù có linh tính thì cũng chỉ là một con trùng, vì thế sau khi tẩy sạch thì lại chui vào lòng bàn tay chủ nhân, lòng bàn tay chủ nhân mềm mại ấm áp, nó lại hồi phục nguyên khí như cũ.

Trên đường tang thi nghiêng ngả đầy đất, không thể không nói lực sát thương của trùng mập vẫn rất mạnh, Ân Quyết thu xe vào thanh ngọc, hai người liền thuận đường đi tới. Cho dù họ biểu hiện rất bình thản, nhưng thật ra trong lòng ít nhiều vẫn nôn nóng, cho nên tốc độ di chuyển của họ cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có thể đuổi kịp tốc độ lớn nhất của xe chạy.

Khi đến một vị trí khá cao, Ân Quyết đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút.”

“Sao rồi?” Tốc độ của Long Sùng Vũ còn nhanh hơn Ân Quyết một chút, nghe tiếng lập tức đi ngược về: “Có phải khó chịu ở đâu không?”

Ân Quyết lắc đầu, chóp mũi nhẹ hít: “Ta cảm thấy trong không khí có vị tanh biển.” Thân là hải tộc, trời sinh đã mẫn cảm và hiếu kỳ với biển cả: “Lượng muối rất nồng cũng rất nặng, giống như có thứ gì đó lên bờ.”

Tuy Long Sùng Vũ cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng hắn không nghi ngờ suy đoán của Ân Quyết, ngược lại còn rất an ủi khi Ân Quyết nguyện ý nói ra: “Liệu có liên quan đến động đất không? Nếu đáy biển cũng bị ảnh hưởng, sóng lớn cuốn thứ gì lên bờ cũng có khả năng.”

Ân Quyết nhíu mày nói: “Quá xa, ta không cảm giác ra, như vậy đã là cực hạn rồi.” Dù sao vị trí của họ bây giờ còn cách biển khá xa.

Long Sùng Vũ cằm tay y, dịu giọng an ủi: “Không sao, có tôi bên cậu.”

Có vẻ Ân Quyết cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, y chỉ là đang thấp thỏm bất an, nhiều năm qua, sự vật đổi dời, có lẽ Đông hải sẽ không dễ tiếp nhận y, cho dù Thị Lang đại nhân và Mặc Tích vẫn luôn nỗ lực vì việc đó, nhưng y vẫn đang do dự… cũng tốt… ít nhất còn có Long Sùng Vũ.

Bọn họ đi bộ rồi đi xe, đợi khi xe chỉ còn cách huyện Lâm Sơn mấy chục km, cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng của nhân viên cứu trợ đang trên đường về.

Vì đã đánh tiếng với Tạ Tín trước, cho nên việc trao đổi thiếu niên cũng rất thuận lợi, Long Sùng Vũ lo lắng ông cụ bà cụ, họ không lần chần bao lâu đã vội khởi hành ngay, trước khi đi một nhân viên cứu trợ trong đó còn nói với họ: “Nhà trong huyện bị sụp không ít, xe không vào được, đi bộ cũng không thông, phía trước đã có đội ngũ mở đường, trên đường hai người phải cẩn thận đá rơi.”

Long Sùng Vũ cảm ơn, Lâm Sơn gần núi, cũng khá phiền phức! Hắn vội truy hỏi: “Tình trạng trong huyện có nghiêm trọng không?”

Nhân viên cứu trợ ngừng một chút, khóe mắt hơi đỏ lên: “Nghe nói… không tốt lắm.”

Long Sùng Vũ đã có tâm lý chuẩn bị từ trước, trên đường hắn vô ý quay đầu, đã thấy chân mày Ân Quyết nhíu chặt, hơn nữa trong mắt còn lóe qua cảm xúc phức tạp mà hắn chưa từng thấy, Long Sùng Vũ chỉ có thể áp chế chua xót nói: “Chỉ cần người còn sống là được, cùng lắm thì bắt đầu từ đầu.”

Ân Quyết gật đầu, y suy nghĩ rồi nói: “Ta còn cho rằng ít nhất có thể ở căn nhà đó mấy chục năm.” Cho dù y là quái vật trường sinh bất lão, cũng sẽ có lúc mệt mỏi, không thể về Đông hải, vậy ít nhất nên có một nơi dung thân thuộc về mình, tiếc rằng cuối cùng vẫn thất vọng.

Long Sùng Vũ sờ tóc Ân Quyết. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment