Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 105

Dạ Mặc Nhiễm gương mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi nhìn nàng, Kha Địch Ân đứng gần đó không nhịn được liền lên tiếng “Dạ, cậu không biết mấy ngày nay Dư Vi phải sống như thế nào đâu, cho dù cô ấy nói dối cậu là cô ấy đang ở trường học cậu cũng không cần đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy…thật sự rất yêu cậu”.

Dạ Mặc Nhiễm dời tầm mắt từ trên người Dư Vi đang khóc nức nở chuyển qua người đại diện Kha Địch Ân, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như một thanh lợi kiếm “Anh hiện tại muốn dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi? Là ngươi đại diện của tôi…hay là…bạn của Dư Vi?”.

Dạ Mặc Nhiễm tạm đừng vài giây khi nói, làm cho tim của Kha Địch Ân đập nhanh vài nhịp, gương mặc cũng trở nên cứng ngắt mất tự nhiên “Dạ, đã năm năm từ lúc tôi và cậu bắt đầu làm việc chung với nhau, chẳng lẽ quãng thời gian qua chúng ta chỉ có quan hệ công tác thôi sao? Cậu và Dư Vi đều là…bạn của tôi, tôi đương nhiên muốn hai người luôn được hạnh phúc rồi”.

Nghe xong câu nói của Kha Địch Ân cậu lại bắt đầu nhìn về phía Dư Vi “Dư Vi, chuyện đã qua chúng ta hãy cho nó qua đi, chúng ta chia tay đi, với cảm tình hai năm của chúng ta, tôi hy vọng chúng ta có cái kết thúc tốt”.

Dư Vi lắc đầu “Em không muốn…em không muốn…em không muốn chúng ta chia tay…anh tha thứ cho em có được không…sau này em sẽ nghe lời…sẽ không nói dối gạt anh nữa…Nhiễm, tình cảm hai năm của chúng ta chẳng lẽ liền như vậy thì kết thúc sao…thời điểm hiện tại đã loạn thành như vậy chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau…vậy chứng minh giữa chúng ta vẫn còn có duyên phận a~…Nhiễm, anh cho em thêm một cơ hội nữa có được không…em xin anh…”

Lí Băng Băng không muốn thấy bạn của mình chật vật như vậy, cô biết Dạ Mặc Nhiễm sẽ không tiếp tục cùng Dư Vi một chỗ, chuẩn bị kéo Dư Vi ra khỏi người Dạ Mặc Nhiễm “Dư Vi, cô đừng như vậy, bình tĩnh một chút rồi từ từ nói chuyện”.

Dư Vi đẩy tay Lí Băng Băng ra, nhìn Lí Băng Băng lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm tựa như hiểu được gì đó “Hai người…Nhiễm, có phải anh vì cô ấy mới muốn chia tay với em không? Em biết cùng nhau vượt qua hoạn nạn rất dễ nảy sinh tình cảm, nhưng mà Nhiễm, em cũng có thể ở cùng anh a~, sau này em sẽ ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh nữa, anh đừng rời khỏi em được không…”

Lí Băng Băng nhíu mày “Dư Vi cô nói bậy bạ gì đó, cô xem tôi là loại người gì, tôi chẳng qua là không muốn nhìn thấy cô như vậy thôi, đừng đem lí do chia tay của cô đổ lên đầu tôi”.

Dư Vi vừa khóc vừa lắc đầu “Tôi biết…tôi vẫn luôn biết…Băng Băng cô vẫn luôn thích Nhiễm, từ lần đàu tiên nhìn thấy anh ấy cô đã thích anh ấy, tôi không phải muốn trách cô…tôi…chỉ là muốn xin Nhiễm cho tôi một cơ hội”.

“Không liên quan đến cô ấy, Dư Vi đừng làm loạn nữa, có một số việc nếu đã làm thì cô cũng nên biết sẽ có ngày hôm nay, trong lòng tôi cho đến bây giờ cô vẫn luôn là một cô gái ôn nhu, cô đừng làm tôi mất đi phần cảm nhận tốt đẹp đó về cô”.

Dạ Mặc Nhiễm đẩy Dư Vi ra, Dư Vi lập tức tiến lên ôm cậu từ phía sau lưng “Không…Nhiễm…em không thể không có anh…em yêu anh…cho em thêm một cơ hội được không…cầu xin anh…Nhiễm”

“Nhưng tôi không yêu cô”.

Dạ Mặc Nhiễm đem tầm mắt hướng về phía Phương Cẩm, thanh âm cũng giống như ánh mắt lưu luyến lại ôm nhu “Tôi không tin tình yêu, cho nên tôi không hiểu rốt cục cái gì mới là yêu, nếu yêu chính là luôn muốn được cùng người đó một chỗ, thì bây giờ tôi đã tìm được người mà tôi luôn luôn muốn được ở cùng nhau. Có lẽ cho đến bây giờ tôi vẫn giống như trước đây không hiểu cái gì là yêu, tôi cũng không muốn dùng từ người yêu để hình dung sự tồn tại của người đó, người yêu nếu không có còn có thể đi tìm, nếu như người đó không còn tồn tại nữa, tôi còn sống…cũng không còn ý nghĩa nữa”.

Nhìn thấy con người luôn luôn bình tĩnh giống như tượng điêu khắc bằng băng này nơi đấy mắt lộ ra gợn sóng, Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nở nụ cười, giống như hoa sen nở rộ xinh đẹp đến làm người xem phải lóa mắt. Dư Vi buông hai tay thật không thể tin nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Anh gạt em…đúng không? Anh đang giận em nên mới nói như vậy, đúng không?”.

Dạ Mặc Nhiễm muốn kéo tay Dư Vi ra, nhưng Dư Vi càng ra sức nắm chặt hơn “Là ai…người đó là ai…là Lí Băng Băng sao? Sao lại như vậy…sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta bao lâu nay nói thay đổi liền thay đổi sao? Nhiễm…sao lại như vậy…sao anh có thể đối xử với em như vây…”.

Dạ Mặc Nhiễm ánh mắt càng lạnh lùng hơn, Lí Băng Băng vừa định mở miệng nói chuyện với Dư Vi liền nhìn thấy gường mặt của Dạ Mặc Nhiễm liền biết cậu đang nổi giận. Kha Địch Ân vội vàng đỡ lấy Dư Vi đang sắp đứng không vững “Dạ, cậu thật quá đáng, cậu rõ ràng biết Dư Vi yêu cậu như thế nào mà, sao cậu còn làm tổn thương cô ấy như vậy? Người kia là ai? Là cô gái này sao?”.

Lí Băng Băng tức giận trừng mắt liếc Kha Địch Ân cùng Dư Vi không nói thêm nữa đi qua một bên ngồi xuống. Dạ Mặc Nhiễm nhìn Kha Địch Ân châm chọc hừ lạnh một tiếng “Tôi quá đáng? Còn các người thì sao? Ngoan ngoãn đồng ý chia tay chẳng phải là tốt lắm sao? Vì sao lại muốn làm cho ồn ào lên như vậy, là tôi không muốn nói mà thôi, chẳng lẽ nếu tôi không nhắc một chút cho các người tỉnh ra thì các người liền quên vì sao mình lại ở đây phải không? Yêu tôi? Lên giường với người khác, có con với người khác là yêu tôi sao? Các người sai lầm rồi, tôi không phải người đa nghi, ngay từ đầu tôi cũng chưa từng nghi ngờ. Còn hiện tại đây là lần đầu tiên tôi…động tâm”.

Gương mặt Dư Vi nháy mắt trắng bệch môi không kềm chế được mà run run, Kha Địch Ân cũng không ngờ là Dạ Mặc Nhiễm sẽ biết chuyện này, bọn họ lần này ra ngoài là muốn đến vùng ngoại ô ít người chú ý để bỏ đứa bé này, không nghĩ tới sẽ gặp chuyện này. Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn Dư Vi cùng Kha Địch Ân, rõ ràng hai người bọn họ mới là kẻ đã phản bội trước

_____Gạch_____

Oa ha ha ha…. vậy mà được luôn ba chương… nếu tối nay Hồ có thể edit thêm một chương nữa thì m.n nhất định phải hôn Hồ thật nhiều nga~~~*cười to*

Trí nhớ con cá vàng: Thể loại con gái gì trơ trẽn hết sức vậy trời? Còn quay sang chỉ trích người ta như mình là nạn nhân ấy, cái này gọi là bánh bèo lên mốc luôn rồi, không xài được *lắc đầu ngao ngán*
Bình Luận (0)
Comment