Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 114

Vừa vào nhà, Lâm thị cũng mặc kệ khí lạnh trên người mình, phân phó nhóm hài tử đi ra, rồi nhanh chóng đi tới phòng bếp — Tại lão phòng bên kia, một chút cũng không ăn, lúc này, mọi người đều đói, lại tiếp tục chậm trễ nữa, đã tới mùng một đầu năm.

Trần Yến cùng Trần Ngư muốn giúp đỡ, Trần Hải cùng vô giúp vui, Trần Đông Sinh lại càng không thể một người bắt chéo chân hưởng thụ, kết quả tất cả phòng bếp đều là người, lại chất đầy tiếng cười.

“Này mới giống quá niên,” ngâm ấm tay nhỏ ở trong nước ấm, Trần Ngư vẻ mặt hạnh phúc cảm thán.

“Đúng vậy, bên lão phòng kia quá ồn, thực khủng bố!” Trần Hải phụ hoạ, tiến đến bên cạnh Trần Ngư lộ ra tươi cười ấm áp.

“Về sau ta ít đi là tốt rồi,” Trần Yến vốn đã không nguyện ý đi, chỉ là cha mẹ yêu cầu, nàng cũng không có biện pháp… Không có ở bên kia ăn cơm, trong lòng nàng lại nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng dào dạt không khí vui mừng.

Nghe thấy đối thoại của nhóm hài tử, Lâm thị nhìn Trần Đông Sinh một cái, hạ thấp giọng nặng nề nói: “Về sau quá niên quá tiết, ngươi muốn đi, ngươi cứ đi đi, ta không ngăn, nhưng… Ta cùng nhóm hài tử sẽ không đi, đi, cũng là chọc người ta thấy phiền… Cũng giống như đi chịu ủy khuất!”

Hôm nay, cũng là nàng tức giận, mặc kệ ngày gì cũng cùng Hồ thị trải qua, lại không nghĩ đến cũng là một trận khôi hài, hiện tại nghĩ nghĩ, cùng bọn họ nhiệt tình chính là làm cho mình tức giận, vẫn là Ngư Nhi nói rất đúng, bị chó chó cắn một ngụm, cuối cùng cũng không thể cắn chó chó một ngụm, vẫn là không thân một chút mới tốt.

“Ta biết, về sau quà tặng trong ngày lễ của ta đừng thiếu, tặng dày chút, rồi đừng qua bên kia,” Trần Đông Sinh lúc này không khó xử, mà là trực tiếp ủng hộ.

Lâm thị vừa nghe, khóe miệng giơ lên tươi cười ôn nhu, biết hắn là đau lòng mình.

Tuy rằng cơm tất niên là tại lão phòng bên kia ăn, nhưng Lâm thị không đánh giá cao Hồ thị, cho nên đồ trong nhà cũng rất nhiều. Dựa vào nàng khéo tay, chỉ chốc lát sau, đã làm ra một bàn thức ăn ngon, làm cho Trần Ngư bọn họ nước miếng chảy ròng….

Nhà nông dân, không có cái gì tập tục đón giao thừa, chỉ cần mệt mỏi, thì sớm sớm đi ngủ.

Một đếm yên tĩnh.

Ngày hôm sau là mùng một đầu năm, ra cửa hết sức nhiều, trong nhà cũng chuẩn bị một vài thức ăn. Tối hôm qua Trần gia tranh cãi ầm ĩ tự nhiên có người nghe được, nhưng là mùng một đầu năm, ai cũng không nguyện ý nhắc tới, cho nên chuyện này vẫn làm như chưa từng phát sinh, mọi người đều quên.

Mùng hai Tết, là ngày cấm kỵ, ai cũng không thể tới nhà thân thích, ngay cả nhà hàng xóm cũng không được, cái này là ngày làm việc trong nhà của người đã chết, cho nên người lớn trẻ nhỏ đều lưu ở trong nhà, miễn cho xung đụng vào mọi người.

Mùng ba tháng giêng, bắt đầu chúc Tết. Trần Ngư bọn họ tự nhiên không nguyện ý đi lão phòng, dù sao đi cũng không có tiền mừng tuổi, cái này là Trần Yến lén lút nói thầm, Trần Ngư nghe được, cho nên nàng càng không nguyện ý đi làm bia đỡ đạn. Cuối cùng, cái bia đỡ đạn này tự nhiên là Trần Đông Sinh đạt được. Hắn cầm một ít đồ đi lão phòng bên kia, trở về sắc mặt rất khó coi, khẳng định là bị mắng, nhưng ai cũng không hỏi.

Mùng bốn Têt, cả nhà Trần Đông Sinh lại tới nhà mẹ đẻ Lâm thị, chúc tết cho hai cậu bọn nhỏ. Một chuyến này, bọn chúng thu hoạch không tồi, ông ngoại bà ngoại thêm hai người cậu, tiền mừng tuổi nhận được không ít, đem mấy đứa bé vui vẻ ầm ĩ. Lâm thị thấy bọn chúng vui vẻ, thì để bọn chúng tự bảo quản, trong nhà cũng không thiếu chút tiền như vậy.

Mùng sáu Tết, lúc Trần Ngư còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đã bị Trần Yến lôi ra từ trong chăn ấm áp….

“Tỷ, muội rất buồn ngủ, tỷ lôi kéo muội dậy làm gì?” Mấy ngày này tuy rằng nói là Tết, nhưng đều thức dậy rất sớm, thực không dễ dàng hôm nay rảnh rỗi, vì cái gì còn muốn kéo nàng rời giường đâu?

“Cậu, mợ đã sắp tới, muôi lại nằm ngủ đi, thực không dễ nhìn,” Trần Yến thấy nàng mơ mơ màng màng, khóe miệng thoáng hiện một nét ý cười khó hiểu.

Trần Ngư bị túm không còn cách nào, chỉ có thể đầu hàng. “Được rồi, được rồi, muội thức dậy vẫn không được sao?” Ai, oa nhi cổ đại, thực là mệnh khổ a.

“Tỷ, làm gì phải mặc đẹp như vậy a?” Thấy áo khoác màu hồng nhạt trước năm mới bị Trần Yến lấy ra, còn đưa cho mình khăn trùm đầu, quấn hai mảnh màu xanh nhạt mang thêm cái đai lụa nhỏ, càng thêm làm nổi bật Ngư Nhi thanh tú khả ái, nhưng trang điểm như vậy, không khỏi quá long trọng một chút, cho dù đi chúc Tết nhà cậu, cũng không thấy bọn họ trang điểm cho mình xinh đẹp như vậy.

“Nha đầu ngốc, quên hôm nay là cái ngày gì?” Trần Yến thấy nàng còn ngây ngốc hỏi mình, thì duỗi tay chọc trán nàng hờn dỗi hỏi.

“Cái ngày gì?” Ngư Nhi nghi ngờ không hiểu.

“Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của muội, muội quên sao?” Trần Yến thấy nàng vẫn là mơ mơ màng màng giống như không tỉnh ngủ vậy, thì nhịn không được quở trách nói: “Những năm qua vừa mới qua đêm ba mươi, đã thấy muội bẻ ngón tay đếm từng ngày, năm nay thế nhưng nhắc cũng không nhắc tới, cư nhiên đã quên, mệt nương sớm thức dậy làm mì trường thọ cho muội, còn ba ba kêu ta tới gọi muội dậy…,”

“Ha ha…,” nghe thấy Trần Yến quở trách, Trần Ngư chẳng những không có uất ức, trái lại cười lên ha hả, che bụng mình cười nói: “Tỷ, ta lừa gạt tỷ, sinh nhật của mình làm sao lại quên, ta chọc tỷ thôi!” Nói xong, nàng không chờ Trần Yến phát hoả, chạy nhanh như làn khói ra ngoài.

“Trần Ngư, muội là cái nha đầu hư hỏng,” Trần Yến tức giận dậm chân một cái, mắng một tiếng mới đuổi theo ra ngoài.

“A, cứu mệnh a, nương, cứu mệnh a,” Trần Ngư một bên cùng Trần Yến vui đùa ầm ĩ, một bên tâm lý nhẹ nhàng thở ra. Nàng còn thực không biết sinh nhật Trần Ngư là vào mùng sáu tháng giêng, cho nên sợ người Trần gia hoài nghi, đã cố ý cùng Trần Yến vui đùa ầm ĩ, làm cho bọn họ quên mất mình không bình thường.

“Đây là có chuyện gì?” Đôi tay xoa trên quần áo cũ, Lâm thị ra nhìn hai tỷ muội điên cuồng ầm ĩ, Ngư Nhi còn một bên thét chói tai một bên cười, liền vội vàng ngăn lại nói: “Dừng lại, Yến nhi, không được đuổi theo muội muội, lại cười nữa, đau sốc hông thì không tốt, đều ngừng lại cho ta!”

“Hô hô…,” Trần Ngư dừng lại thở phì phò, dùng nắm tay nhỏ đập lồng ngực của mình, hơn nửa ngày mới hòa hoãn xuống, mà Trần Yến cũng cùng nàng không sai biệt lắm, một bên thở phì phò, một bên tức giận trừng nàng….

“Xem các con, điên a, lúc này đang giữa mùa đông, một hồi nóng, một hồi lạnh, sẽ bị cảm lạnh,” Lâm thị nhìn các nàng trán tràn đầy mồ hôi, thì nhíu mày giáo huấn.

“Nương, nương nhìn xem cái nha đầu điên này, thế nhưng chọc ta, ra vẻ quên mất sinh nhật của mình, nương nói nàng có ghê tởm đáng giận hay không?” Trần Yến hòa hoãn xuống sau đó nổi giận đùng đùng cáo trạng.

“Con cũng không phải không biết nha đầu này gian xảo hết sức, xứng đáng mắc lừa!” Lâm thị vừa nghe, dở khóc dở cười, cũng lười phải an ủi Trần Yến. Nàng biết hai tỷ muội này cảm tình tốt, sẽ không vì điểm nhỏ này ầm ĩ ra hiềm khích.

“Khanh khách…,” Trần Ngư thấy Lâm thị giúp nàng, thì kiêu ngạo cười, Trần Yến tức giận vung quyền tỏ vẻ mình đang phẫn nộ.

Trần Ngư sinh nhật trôi qua hết sức náo nhiệt, người tới cũng rất nhiều, có hai nhà cậu, mợ cùng với hài tử của bọn họ, còn có oa nhi nhà Lương thị cùng bốn oa nhi nhà Trần Thuận Tử (đứa nhỏ nhất quá nhỏ, cho nên không tới), thêm hai oa nhi của Đại phòng Trần gia nữa (Trần Dũng thành thân, tự nhiên sẽ không tới).
Bình Luận (0)
Comment