Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 117

“Ngư Nhi, này là thế nào?” Trần Yến vừa nghe được tiếng khóc của Ngư Nhi, thì lập tức đứng lên lao tới. Từ sau khi Ngư Nhi sáu tuổi, nàng cơ hồ chưa từng thấy Ngư Nhi khóc qua, cho nên một lần này nàng khóc đáng thương như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì. “Ngư Nhi, nói cho tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ làm chủ cho muội, là ai khi dễ muội, phải không?”

Khi dễ trong miệng Trần Yến, là nhóm hài tử bướng bỉnh, đánh Trần Ngư, nàng một chút cũng không đoán được sự tình là nghiêm trọng như vậy.

“Thiết, một con nhóc, còn tỏ ra khác người,” Trương thị nhìn Trần Ngư ôm Chu thị kêu khóc, thì nhịn không được lên tiếng châm chọc.

Sau khi Trần Dũng ra, căm tức nhìn Trương thị một cái xong, thì đi đến bên cạnh Trần Ngư, nhìn nàng dỗ dành nói: “Ngư Nhi ngoan, nói cho Dũng ca ca, ai khi dễ muội, đợi lát nữa Dũng ca ca mang mấy người ca ca cùng nhau đi đập hắn, báo thù cho Ngư Nhi!”

Trần Ngư tuy rằng rất muốn nói, nhưng Trương thị cùng Hồ thị đều ở đây, này không có chuyện sẽ biến thành có chuyện, nhưng lại tưởng tượng, mình hắt canh cá nóng bỏng lên cả người Vu Tiểu Cường, lúc này y phục mùa hè mỏng, lúc này, đại khái người biết rất nhiều, cho nên cũng không giấu, khóc nức nở nói: “Dũng ca ca, Vu Tiểu Cường khi dễ muội!”

“Gia hỏa này, thực muốn ăn đòn, xem ta không thu thập hắn,” Trần Dũng vừa nghe là Vu Tiểu Cường, thì hận nghiến răng ngứa.

Ban đầu, Trương thị lén lút dạy nhi tử mình, muốn bọn hắn đi khi dễ Trần Yến Trần Ngư, kết quả bị Trần Dũng bắt được, hung hăng giáo huấn một trận, nói lần sau còn dám khi dễ các nàng, thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác. So huynh đệ, không nhiều bằng nhà hắn, dáng người, cũng là bọn hắn lớn hơn, lần này, Trương thị không dám, sợ nhi tử mình bị thiệt thòi, cũng chỉ động mở mồm.

Nhưng là Vu Tiểu Cường không giống nhau, dù sao Trần Dũng bọn hắn phải xuống biển, số lần gặp được cũng ít, nên hắn ta vẫn thường xuyên khi dễ Trần Ngư, hắn đã sớm muốn thu thập hắn ta một chút.

“Ngư Nhi, hắn tại sao khi dễ muội? Có phải là nơi nào bị thương hay không?” Trần Yến thấy thế, càng quan tâm, đem nàng từ trong lòng Chu thị kéo ra, khẩn trương kiểm tra.

“Không… Không có,” Trần Ngư khóc được quá lợi hại, nghẹn ngào một chút sau đó mới tỉ mỉ nói: “Ta mang canh cá cho tiểu Lai Quý ăn (nhi tử của Phùng thị), muốn gọi tỷ tỷ về nhà ăn cơm, kết quả gặp được Vu Tiểu Cường, hắn nói muốn ta làm bà nương hắn, còn nói cái gì ăn thịt, uống rượu, cùng hắn về nhà…,”

Trần Ngư vừa nói tới đây, tất cả người Trần gia sắc mặt đều biến, bao gồm Trần Yến trong đó. Bọn họ đều hiểu rất rõ trong này là cái ý tứ gì, ánh mắt nhìn Ngư Nhi càng là lo lắng, sợ Ngư Nhi thực ăn cái mệt gì.

“Ta không đồng ý, hắn muốn ôm ta, ta bị dọa hỏng, đem canh cá cùng với cả cái giỏ đều ném trên người hắn, sau đó đầu cũng không quay lại chạy tới nhà Đại bá mẫu nơi này,” Trần Ngư trật tự rõ ràng nói chuyện rành mạch, cũng đem tâm mọi người đang treo cao để xuống. “Tẩu tẩu, canh cá không có, tiểu Lai Quý không được ăn,”

“Ngươi hài tử này, còn nhớ tiểu Lai Quý, ngươi là muốn dọa chết tẩu tẩu ngươi là ta sao?” Phùng thị vừa nghe, tâm xoắn xuýt mới để xuống, nghe được lời nói hiểu chuyện của nàng, tâm lý níu chặt, toàn thân run rẩy, căn bản không dám nghĩ nếu Ngư Nhi không có tô canh cá cho tiểu Lai Quý, thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Phải biết rằng, Trần gia đã ra một cái Trần Yến, lại thêm một cái Trần Ngư, Tam thẩm kia còn có thể thừa nhận nổi sao?

“Cái tiểu súc sanh đáng chết này, dưới ban ngày ban mặt, thế nhưng làm chuyện không bằng súc sinh như vậy,” Dẫn đầu lo lắng bất bình, thế nhưng lại là Hồ thị, chỉ thấy nàng tức giận đến hai gò má trắng nõn biến thành đỏ rực, thân thể run rẩy hô: “A Dũng, cháu mang tiểu tử trong nhà đi đem tên súc sinh này đập một chút cho ta, Yến nhi, cháu nhanh tới trong đất kêu cha mẹ cháu trở về, nương a Dũng, con đưa Ngư Nhi về, đem tiểu tử kia bắt tới nhà Ngư Nhi đi, ngày hôm nay không thu thập hắn thực tốt một chút, hắn sẽ cho là Trần gia chúng ta không có người.” (QA: Hồ thị bắt đầu biến tốt nha các nàng!!!)

“Đúng vậy, người Vu gia cũng quá kiêu ngạo, thế nhưng khi dễ đến trên đầu người Trần gia, thực cho là Trần gia không có ai sao?” Trương thị cũng cùng phụ hoạ, lòng đầy căm phẫn.

Phản ứng của hai người này, không bị mọi người nghĩ nhiều, nhưng bị Trần Ngư xem ở trong mắt, nàng có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy các nàng cũng không phải ghê tởm như vậy, chỉ là bởi vì nhà nghèo, bảo hộ những gì mình nên bảo hộ, cho nên mới có tính toán như vậy như vậy.

Có sự việc này, Chu thị cũng không dám để cho Trần Yến một người chạy tới trong đất. Nàng để cho Trần Lâm đi cùng Trần Yến, chính mình cùng Phùng thị đưa Trần Ngư trở về, sau đó Trần Dũng mang tiểu tử Trần gia, lồng lộng hùng dũng hướng nhà Vu Tiểu Cường chạy đi….

Lúc này Trần Yến cùng Trần Lâm hốt ha hốt hoảng chạy vào trong đất, cùng Lâm thị Trần Đông Sinh nói đại khái tình huống, chỉ thấy Lâm thị “A!” Hét lên một tiếng, ngay cả giày cũng mặc kệ, đã chạy hướng về nhà, Trần Đông Sinh cũng vậy, đầy mặt phẫn nộ, dặn dò Trần Lâm bảo hộ tốt Trần Yến, cũng cất bước lập tức chạy….

Sau khi về đến nhà, tim Trần Ngư nhảy “Bang bang” lúc này mới hơi chút an ổn, Phùng thị đưa tới nước sạch cho Trần Ngư rửa mặt, ôm nàng không ngừng an ủi: “Không có chuyện gì, đừng sợ, chờ Dũng ca ca muội trở về, nhất định dạy cho hắn một trận!”

“Thực là vô pháp vô thiên,” Chu thị càng nghĩ càng tức giận, trong miệng mắng nói: “Cái Mã thị này, mắng dạy nhi tử, thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng có thể làm ra, còn thực là không biết xấu hổ!”

“A mẫu, Mã thị này há lại là người tốt, nói không chừng nàng lo lắng nhi tử cưới không được tức phụ, đặc biệt dạy đây,” Phùng thị chỉ ra chân tướng.

“Ngư Nhi, Ngư Nhi,” Lâm thị nghiêng ngả lảo đảo chạy về tới, trong miệng thê lương gọi, thanh âm kia, làm lòng người tan nát, nghe cũng nhịn không được muốn khóc. “Ngư Nhi, Ngư Nhi ngoan của nương,” nàng vừa vào cửa, thấy Trần Ngư được Phùng thị ôm, lập tức tiến lên ôm, hồng hốc mắt ngừng thở gọi: “Ngư Nhi, đều là nương sai, nương không nên để một mình con ở nhà,”

“Nương, Ngư Nhi không có việc gì, người đừng lo lắng, Ngư Nhi thực không việc gì,” thấy vẻ mặt dữ tợn điên cuồng kia của Lâm thị, Trần Ngư sợ nàng kinh hách quá độ, sẽ xảy ra cái tai vạ gì, thì nhanh chóng an ủi.

“Tam đệ muội, ngươi yên tâm, Ngư Nhi không bị thiệt thòi, ngươi đừng nghĩ lung tung, ha!” Chu thị hiểu rõ tâm tình Lâm thị, cùng an ủi nói.

Nếu Trần Ngư lại xảy ra chuyện gì, cuộc đời này, sẽ thực sự bị hủy.

“Ngư Nhi, Ngư Nhi…,” Lâm thị toàn thân run rẩy, trong miệng vẫn nỉ non, gắt gao ôm lấy Trần Ngư, sợ mình sẽ mất đi nữ nhi này, giống như chỉ có ôm như vậy, nàng mới có thể an tâm.

Trần Ngư nhìn Lâm thị như thế, trong lòng hối hận không thôi, sớm biết đã không muốn ầm ĩ lớn như vậy, chưa đem cả nhà Vu Tiểu Cường hù sợ, trái lại đem nương dọa hỏng, thực là mất nhiều hơn được a!

Vu Tiểu Cường này vừa kêu to, đã có người chú ý đến, hơn nữa mấy vị huynh đệ Trần gia hướng Vu gia chạy, sự tình tự nhiên cũng bị người biết. Mọi người nghị luận nhao nhao, đều cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, ngay cả thôn trưởng cũng bị kinh động.

Mà Lý thị bọn họ được đến tin tức, cũng chạy tới nhà Trần Đông Sinh.

“Thực là tên súc sinh, trong ngày thường trộm đạo được còn không tính, thậm chí ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng làm ra, quả nhiên là cảm thấy người Trần gia  ta dễ khi dễ sao?” Lý thị tính tình vốn đã thẳng thắn, này vừa bắt đầu mắng, đã không thu lại được. “Hôm nay a, không giáo huấn hắn một phen thực tốt, còn thực đem Trần gia chúng ta cho là mèo bệnh, về sau, còn có một tay đâu.”
Bình Luận (0)
Comment