Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 132

Mà nhà Lý thị có hai khuê nữ, Lâm thị nghĩ đến Lý thị tốt, liền chọn một cuộn vải dệt hơi kém một ít cây cỏ màu xanh thêu xen lẫn hoa mai màu đỏ thêu. Tuy rằng là vải dệt, nhưng nguyên liệu là trải qua dệt nhuộm tỉ mỉ, là nhà người bình thường dùng không nổi, cho nên Lâm thị cũng không cảm thấy mình làm như vậy là không tốt.

Tặng cho Lương thị, là một bộ màu hồng đào, cho Ngọc nhi, một bộ màu thơm mát, chờ sau khi phân phối xong, Lâm thị nhìn cả phòng vải vóc, đau đầu.

“Nương, cái này cho bà ngoại, cái này cho cữu nương,” Trần Ngư chọn một cuộn màu trà cho bà ngoại Chu thị, lại đem màu bạc thơm mát còn lại lấy ra tặng cho hai người mợ, về phần khác, cũng không có, nếu tặng nhiều, nhà cậu ngay cả cháu gái cũng có, làm sao đủ mà tặng chứ.

“Vẫn là Ngư Nhi ngoan,” Lâm thị cực kỳ vui mừng, biết nữ nhi này là khắp nơi vì mình suy nghĩ.

Lâm thị bụng lớn, ra cửa không tiện, mà Trần Yến lại đính hôn, tự nhiên không thể ra ngoài, công việc tặng vải, liền rơi xuống trên người Trần Ngư. Nàng đổi y phục, gõ xuống đầu hoa trên đầu, ôm vải vóc cùng bánh quế hoa, bánh ngọt, quả khô vân vân tiểu thư Nhiếp gia tặng đi lão phòng bên kia.

Hiện tại phương thức chung sống với lão phòng bên này, có chút quỷ dị. Nói như thế nào đây, lúc này Trương thị cùng Chu thị vẫn không nói chuyện, nhưng hai nhà có ăn, luôn sẽ tặng một ít, ngay cả Hồ thị cũng vậy. Mà Lâm thị cùng Hồ thị Trương thị cũng không nói chuyện, nhưng có ăn uống, hai nhà đều sẽ tặng, nói là cho hài tử, kỳ thật trong lòng người lớn hiểu rõ.

Ngư Nhi thấy tuy rằng quỷ dị, nhưng phương thức chung sống như vậy cũng không tồi, xa cách một chút mới cảm thấy thân, không phải sao?

“Đại bá mẫu, tẩu tẩu…,” Xách nhiều đồ như vậy, cho dù xem như Trần Ngư quen làm việc cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa mới đến cửa lão phòng, đã bắt đầu gọi.

“Ngư Nhi,” Phùng Vân nhi cùng mọi người ở trong phòng làm việc thêu thùa, sau khi nghe được thanh âm Ngư Nhi, lập tức đi ra. “Ngư Nhi, muội làm cái gì đây, cầm nhiều đồ tới như vậy?”

Lời nói của Phùng Vân nhi vừa mới dứt, Hồ thị Trương thị các nàng đã ra tới. Các nàng cũng không phải bởi vì lời nói của Phùng Vân nhi mới ra, là nghe được thanh âm của Ngư Nhi mới ra, chỉ là không nhanh như Phùng Vân nhi.

“Nãi nãi, Nhị bá mẫu,” Trần Ngư lễ phép kêu, nàng là tiểu bối, không thể không lễ phép, càng huống chi người ta lúc trước từng bảo vệ mình, bây giờ đối với mình cũng rất tốt. “Nương kêu cháu tới tặng đồ, vừa lúc mọi người đều ở đây, miễn cho cháu chạy tới chạy lui, mệt chết cánh tay, bắp chân nhỏ này,”

“Nha đầu này, nơi nào tới xảo quyệt như vậy,” Trương thị bị chọc cười, nhịn không được trêu chọc nói.

“Cái này, là Nhị bá mẫu,” Nàng đem vải dệt nương đã cắt tốt cầm ra, đưa cho Trương thị, sau đó đem bánh ngọt gói tốt cũng cầm ra, cùng nhau đưa tới.

“Này… Này nguyên liệu gì? Tại sao lại đẹp mắt như vậy?” Trương thị vừa thấy vải dệt trong tay Ngư Nhi, cũng không dám tiếp, này chính là các nàng cả đời cũng chưa tứng gặp qua.

“Ngư Nhi, những thứ này là từ đâu mà có?” Phùng Vân nhi cũng bị trấn trụ, buồn bực hỏi.

“Cái này là cho nãi nãi,” Ngư Nhi không trả lời, thời điểm đưa ra mà đỏ tươi cao quý hoa lệ cho Hồ thị, vẻ mặt Hồ thị cũng trở nên thay đổi. “Cái này là cho Đại bá mẫu cùng tẩu tử,” Sau khi nhất nhất phân phối xong, nàng lại đem bánh ngọt quả khô phân phát một ít, sau đó cười hì hì nói: “Rốt cục nhẹ nhàng, mệt chết ta.”

“Ngư Nhi, này nơi nào có? Có phải là Bạch gia tặng cho tỷ tỷ cháu làm sính lễ?” Hồ thị hiện tại xem như tỉnh táo rất nhiều, tuy rằng cùng nhà Trần Đông Sinh các nàng cũng không thân thiết, nhưng đối với Ngư Nhi xem như hòa ái.

“Đúng vậy, cái này chúng ta không thể nhận,” Phùng Vân nhi nói xong liền muốn đem đồ đặt trên người Ngư Nhi, nhưng bị Trần Ngư ngăn lại.

“Nãi nãi, Nhị bá mẫu, tẩu tử, Bạch gia cho tỷ tỷ sính lễ, nương không chút nào động, những thứ này, là hôm nay cháu cứu một vị tiểu thư nhà giàu, nàng vì cảm kích cháu nên tặng,” Trần Ngư không có giấu diếm, đại sự như vậy, qua mấy ngày chắc chắn sẽ truyền ra, cho nên nàng ăn ngay nói thật.

“Cứu? Làm sao cứu?” Hồ thị nhíu mày nghiêm túc hỏi.

Trần Ngư kể lại tình huống một lần, sau đó cười khổ mà nói: “Tiểu thư kia tôn quý, mấy nha đầu kia chặn gã sai vặt không chịu để cho bọn hắn đi xuống cứu người, miễn cho hủy thanh danh tiểu thư, cho nên ta đã đi xuống, may mà người trên bến tàu lớn đều bị chặn, cho nên tiểu thư kia không có chuyện gì, cũng cầm những đồ này cảm tạ cháu, cháu còn lưu năm cuộn cho tỷ tỷ làm đồ cưới, khanh khách…,”

“Cháu hài tử này, tại sao lại lớn gan như vậy chứ?” Trương thị vừa nghe, mồ hôi lạnh đều xuất hiện.

“Đúng vậy, nếu cháu xảy ra chuyện gì, cha mẹ cháu phải làm thế nào?” Hồ thị cũng giật nảy mình, từ sau khi Ngư Nhi bị Vu Tiểu Cường khi dễ, quan niệm của nàng cũng thay đổi không ít, sau đó thấy Trần Ngư khắp nơi bảo vệ người Trần gia, không cho phép người ta nói nửa câu người Trần gia không phải, lòng nàng cũng thay đổi.

“Ngư Nhi, muội lưu lại năm cuộn cho Yến nhi, lại tặng chúng ta những thứ này, vậy chính muội thì sao?” Phùng Vân nhi nghĩ đến chuyện chủ yếu nhất, nôn nóng hỏi.

“Tẩu tử, ta còn nhỏ, tẩu gấp cái gì chứ? Nương ta nói làm cho ta một bộ quần áo, nhưng nàng bụng to, tỷ tỷ phải thêu áo cưới, chỉ có thể để tẩu làm cho ta,” Trần Ngư lôi kéo tay áo nàng, rất có cảm giác làm nũng vô lại, làm cho Phùng Vân nhi là dở khóc dở cười.

Nói cười một hồi xong, Ngư Nhi liền trở về, nàng còn có việc cần hoàn thành. Mà thời điểm Phùng Vân nhi ôm vải dệt còn có thức ăn trở về, mấy phụ nhân trong thôn kia đều ở đây, sau khi thấy tơ lụa diễm lệ xinh đẹp kia, đều hâm mộ ghê gớm, khen ngợi Lâm thị hào phóng, đổi thành các nàng, khẳng định cất giấu.

Một cuộn vải, luôn có chút nặng, Trần Đông Sinh phụ trách ôm đưa đến ngoài cửa, do Trần Ngư đem vào trong.

“Tiểu thẩm thẩm,” Trần Ngư cố hết sức gọi, Lý thị từ bên trong ra, vừa thấy cố hết sức kia của Trần Ngư, lập tức tiếp lấy đồ qua lải nhải nói: “Tại sao lại cầm nhiều đồ như vậy, mệt chết đi, trước uống ngụm nước,”

“Rầm rầm” uống một chén, Trần Ngư mở ra vải dệt được đặc biệt gói Lâm thị, cười tít mắt nói: “Tiểu thẩm thẩm, đẹp mắt không?”

“Vải dệt này thực đẹp mắt, nguyên liệu cũng tốt, nơi nào có vậy?” Lý thị kinh hỉ tò mò hỏi.

“Nương cháu muốn cháu đưa tới cho thẩm còn có Mai tỷ tỷ làm y phục,” Trần Ngư cười tít mắt trả lời.

“Này là làm sao lại cho?” Lý thị vừa nghe, hai tay lập tức rụt về, lắc đầu kích động cự tuyệt. Vải như vậy, một lượng bạc cũng mua không được, nàng không dám muốn.

“Tiểu thẩm thẩm, đây là người ta tặng cháu, nương làm chủ để mọi người đều làm xiêm y mới, cho nên thẩm đừng từ chối, bằng không trở về, nương sẽ đánh cháu,” lại bắt đầu nũng nịu, nhõng nhẽo, ai.

Lý thị nói không lại Trần Ngư, nhưng là hỏi nguyên nhân có những vải vóc này, sợ động tới sính lễ của Trần Yến. Sau khi biết được Trần Ngư lỗ mãng hành động, cũng nói nàng mấy câu, nhưng ngữ khí là quan tâm.

Đi nhà Lương thị, Lương thị cũng là luân phiên chối từ, cho dù biết chuyện Ngư Nhi cứu người, cũng không muốn, những đồ này với nhà các nàng mà nói, quá quý trọng, cũng lãng phí vải dệt.

Về sau, vẫn là Trần Ngư nói bỏ không được, giữ lại cho Ngọc nhi làm đồ cưới, Lương thị cũng miễn cưỡng khó xử nhận lấy.
Bình Luận (0)
Comment