Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 148

Trần chưởng quỹ là tay không mà về, Hoàng thị kinh ngạc không thôi, chờ sau khi nàng nghe Trần chưởng quỹ nói xong, trong miệng “Chậc chậc” ngạc nhiên nói: “Nha đầu này, không đơn giản a!”

“Đúng là không đơn giản, lúc trước thời điểm thấy nàng trồng khoai tây, thì cảm thấy nha đầu này khó lường, không nghĩ cho tới bây giờ nàng càng lợi hại, nghĩ lưu lại mấy chục ngàn cân khoai tây cứu người trong thôn,” Trần chưởng quỹ trong lòng cảm thán không thôi, đột nhiên đề tài vừa chuyển, ngó Hoàng thị hỏi: “Nàng nói để nàng ấy làm con dâu nhà ta, được không?”

“Cái gì?” Hoàng thị sửng sốt một chút, sau khi suy nghĩ cẩn thận, dở khóc dở cười nói: “Việc này, chàng cùng nhi tử nói đi, nếu hắn bằng lòng, ta là không có ý kiến gì!” Đối với Trần Ngư, nàng vẫn là thích, nha đầu này, khéo léo. Nếu thực sự gả vào nhà bọn họ, vậy sinh ý Đắc Nguyệt Lâu, còn không phải liên tục vươn cao sao, cũng không cần trả bạc mua, thực tốt.

“Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, cần hỏi hắn sao? Tiểu Ngư Nhi nếu nguyện ý gả cho hắn, là phúc khí của hắn,” Trần chưởng quỹ than thở một câu, cảm thấy khả thi, liền dặn dò Hoàng thị nói: “Nàng chọn một ngày hoàng đạo, phân phó bà mối đi một chút, kết hợp xem bát tự, xem được hay không!” (QA: Ta thấy tội nghiệp bạn con trái Trần chưởng quỹ quá, không có quyền lên tiếng gì hết!^^)

“Được,” Hoàng thị ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại đang oán thầm: hừm, còn biết kết hợp xem bát tự, ta còn cho rằng ngươi là cái gì cũng không cố kị chứ.

Đồng chí Trần Ngư bi thống, lại bị người nhìn vào chòng chọc. Đổi thành suy nghĩ của đồng chí Trần Ngư, chính là không muốn lớn lên, lớn lên, một đống lớn phiền toái.

Giờ phút này Trần Ngư căn bản không dự liệu được trong lòng Trần chưởng quỹ có ý tưởng như, trái lại vẫn đang bận rộn công việc trong đất nhà mình….

Sự tình, quả nhiên giống như Trần Đông Sinh dự liệu, sau khi mưa to, thời tiết bắt đầu nóng lên, liên tục mấy ngày một giọt mưa cũng không rơi, đất đai bị ngâm ở trong nước nhiều ngày rất nhanh bốc hơi nước lên, chậm rãi bắt đầu có vết nứt, khô hạn, hình thành ngọn nguồn, nhà nhà bắt đầu chứa nước, trong xóm có mấy giếng nước cơ bản không có nước… Tình thế, càng lúc càng ác liệt.

“Nương, nương đang nghĩ cái gì?” Trần Ngư nhìn Lâm thị cau mày ôm Trần Đào hơn nửa ngày cũng không phát ra thanh âm, thì buồn bực gọi hỏi.

Lâm thị quay đầu nhìn Trần Ngư một cái, thở dài một tiếng sau đó hơi u oán nói: “Thời tiết này, làm người phát sầu!”

“Nhà ta có nước, có đồ ăn, nương sầu cái gì chứ?” Trần Ngư vừa đùa nghịch Trần Đào, vừa cười nói. Kỳ thật, trong lòng nàng vẫn rất vui mừng, mình không cổ vũ nuôi gà vịt ngỗng gia súc vân vân, nếu nuôi, lần này, thực là vốn gốc cũng không thu được. Mặc kệ ngươi phòng hộ thế nào, ngọn nguồn ôn dịch, sợ nhất chính là cái này, nghĩ nghĩ nàng liền nghĩ lại mà sợ.

“Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật mười lăm tuổi của tỷ con…,” Trong lời nói, có nồng đậm mất mác, làm cho Trần Ngư tâm lý cả kinh. Đúng a, Trần Yến mười lăm tuổi, thành nhân, nên thành thân. Nhưng là, bây giờ quang cảnh như vậy, cho dù muốn tổ chức lễ thành thân cho Trần Yến lộng náo nhiệt một chút cũng không được, nhà nhà đều sầu, hơn nữ ngày này, vốn cuối năm là chọn lựa tốt, nhưng hiện tại còn không biết sẽ xảy ra cái tai vạ gì, gọi người sầu.

Ai, chuyện như vậy, làm nương sẽ nghĩ nhiều, nàng cái làm muội muội này, thực đúng là không cần nghĩ nhiều như vậy.

“Ngư Nhi, ta nghe Yến nhi tỷ nói thôn khác đều bắt đầu khô hạn, nước sông đều bắt đầu ít, vì cái gì nước trong đập chứa nước mà muội làm cho người ta đào đều không ít chứ?” Nhiếp Tình giống như một đứa trẻ hiếu kỳ vậy, đuổi theo Trần Ngư hỏi. Có thời điểm, nàng cảm thấy mình xem chút thi từ ca phú kia một chút điểm dùng cũng không có, trừ phong hoa tuyết nguyệt, một chút cũng ăn không đủ no.

Đổi thành Ngư Nhi nói, đó là không ốm mà rên, tự tìm phiền não, sống ở trong tưởng tượng của mình, nếu thành hiện thực, một bữa cơm cũng ăn không đủ no. Trước, nàng cảm thấy Ngư Nhi không biết đánh đàn ăn mặc tao nhã, nhưng ở trong làng chài lâu, xem mỗi một sự kiện phát sinh, nghĩ lấy bản lĩnh của mình, thực một chuyện cũng không giải quyết được.

Nghĩ đến, cái này chính là nguyên nhân Ngư Nhi xem thường mình đi.

“Nơi này của chúng ta nhiều núi, nước mưa rơi xuống sau đó đều giữ trong lòng đất, ngươi không có cách nào lấy ra được, cũng chỉ có thể xây dựa vào núi, để chúng nó chậm rãi chảy ra…,” Những việc này, nàng kỳ thật không biết, chỉ là tại kiếp trước, cũng từng phát sinh khô hạn, thôn xóm khác đều không có nước, chỉ có thôn các nàng có cái giếng nước cổ trăm năm không cạn, mỗi ngày đều tích trữ nhiều nước như vậy, không ít cũng không nhiều, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi lão nhân trong thôn.

Lão nhân trong thôn nói cho nàng, cái này là trí tuệ của tổ tiên. Xây dựa vào núi, tìm kiếm nguồn nước trong núi, mặc kệ ngươi mấy trăm năm, nước này cũng sẽ không khô kiệt.

“Ngư Nhi, ngươi tại sao biết được nhiều như vậy?” Nhiếp Tình cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, vì cái gì chính mình xem nhiều sách như vậy, lại không hiểu nhiều bằng Trần Ngư chứ?

“Tôm có đường của tôm, cua có đường của cua, không phải cả đời xông về phía trước, mà là cả đời hoành hành ngang ngược, con đường của chúng ta không giống nhau, nghĩ cũng không giống nhau, tỷ cũng đừng hâm mộ ta, nương ta nhưng hâm mộ một thân đoan trang tao nhã kia của tỷ, muốn bức ta thành giống như tỷ,” Trần Ngư cười trêu chọc nói.

“Khanh khách…,” Nhiếp Tình bị nàng chọc cười, che miệng nói: “Vậy được, ta cùng Lâm thẩm nói một tiếng, ta dạy muội,”

“Thiết, chỉ cần tỷ không sợ bị ta dạy thành giống như khỉ hoang, ta là không sao cả,” nàng mới không sợ, bộ dáng kia của Nhiếp Tình, nàng ấy tuyệt đối làm không tới chuyện gì, chỉ không biết Nhiếp Tình có hứng thú học bộ dáng này của mình này hay không. Hắc hắc, nàng ngó Nhiếp Tình ở lại chỗ này cũng không muốn đi, ngay cả nhắc tới cũng chưa có nhắc tới, sắc mặt còn hồng nhuận lên, này làm người ta không khỏi có chút thích thú.

Nhưng là, nàng cũng rõ ràng, Nhiếp Tình không thích hợp cả đời ở lại chỗ này, bất quá ở chỗ này học được một vài thứ, mà không ai có thể dạy được cho nàng.

Ngay tại thời điểm Ngư Nhi nghĩ Nhiếp Tình khi nào thì rời đi, Dư thúc tới, hắn muốn đón Nhiếp Tình về kinh, cũng nói lão gia Nhiếp gia đã biết được bên này có tình hình hạn hán, phái người tới hộ tống tỷ muội Nhiếp Tình về kinh.

Người Trần gia tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn vội vàng thu thập một ít đồ, Ngư Nhi còn làm một ít thức ăn ngon, để nàng ở trên đường về, để người ta giúp hâm nóng, có thể lấp đầy bụng.

“Ô ô… Ngư Nhi, ta nếu ăn không quen đồ trong kinh thành, nên xử lý thế nào a!?” Nhiếp Tình ôm Ngư Nhi, khóc làm nũng nói.

Trần Ngư vỗ lưng nàng, một làn khói hắc tuyến trên trán: Đại tiểu thư, ngươi là lớn lên ở kinh thành, cùng ta nói cái này, không ngại mình lập dị.

“Đừng cùng ta giả đáng thương, về sau khi nào muốn tới thì tới, hiện ở chỗ này cũng không thích hợp cho tỷ lưu lại, vạn nhất thực xảy ra đại sự, tỷ không thích ứng được!” Cho nên, nàng mới không có không đành lòng, không thể hại người ta. “Sau khi trở về, phải cẩn thận nhiều hơn, không nên có tâm hại người, không thể không có tâm phòng bị người, biết không? Thời điểm nên kiên cường, nên phát ra tức giận của mình, tỷ tốt xấu gì cũng là nữ nhi dòng chính, chỉ cần cha mẹ tỷ làm chỗ dựa vững chắc cho tỷ, tỷ mặc kệ người ta nói thê nào, đừng bị người ta khi dễ là được!”

“Ta biết,” Nhiếp Tình gật gật đầu, biết trước mình ngay cả một phần ba Ngư Nhi cũng không theo kịp. Đúng a, nàng có cha mẹ bảo hộ, sợ cái gì chứ? Vì cái gì lúc trước mình luon sợ hãi rụt rè, không dám cùng người ta đấu, cùng người ta tranh chứ? Là bởi vì thanh danh sao?

Những giả dối đó, giữ lại có tác dụng gì đâu?
Bình Luận (0)
Comment