Ca ca ngốc, ta cùng người ta chung sống cả một đời, không phải cùng cha mẹ hắn, huynh nghĩ quá ngây thơ. Trần Ngư oán thầm xong, liền từ trong góc đi ra — nàng là vai chính, nếu không ra nói rõ ràng, sự tình này, thực là không xong rồi.
Thời điểm Trần Ngư vào trong, người mỗi nhà phái tới đều đang nghị luận nhao nhao, người này nói thiếu gia nhà hắn tốt, người kia nói công tử nhà mình tốt, loạn một đoàn, chỉ có lão Chu thị an tĩnh xem, một câu cũng chưa nói.
“Ngư Nhi,” Lâm thị vừa thấy nàng, lập tức nôn nóng gọi, đi đến bên cạnh nàng hỏi: “Việc này xử lý thế nào a!?”
Ngư Nhi nhìn bọn họ một cái, thấp giọng hỏi: “Nương, có thể từ chối không?” Nàng là thực không nghĩ đính hôn.
Lâm thị ngó đám người như hổ rình mồi kia, lắc đầu nói: “Có chút khó…,” hôm nay không tìm cái tử sửu dần mão tới, những người này, sẽ không từ bỏ ý đồ.
Xem ra, hôm nay không đem chuyện chung thân định xuống, là thực không được. Còn không chờ Ngư Nhi nghĩ lại, mấy bà mối kia vừa thấy Trần Ngư, đã lập tức vây quanh, xuất ra bản lĩnh của mình, bắt đầu ba hoa chích chòe nói….
“Trần cô nương, Lâu thiếu gia rất ngưỡng mộ ngươi, muốn nạp ngươi làm di nương, đây chính là phần đầu, về sau đeo vàng đội bạc, cuộc đời này, ngươi là được hưởng phúc, nếu sinh nhi tử, về sau nâng làm phu nhân, đó là thực sự được hưởng phúc bất tận!” Bà mối trang điểm mặc đồ đỏ cài châm xanh vừa nói, vừa biểu tình khoa trương, làm cho Ngư Nhi yên lặng rút lui mấy bước.
Chỉ là, bốn phía đều là người, nàng có thể chạy đi đâu đây?
“Trần cô nương, Vương gia chính là đồng ý dùng lễ của chính thất phu nhân, tuy rằng là nạp thiếp, nhưng cho mặt mũi đủ lớn, đây chính là người ta muốn cũng không chiếm được,” lại một bà mối nhìn dọa người, đầy mặt tươi cười, một tầng phấn trên mặt rơi xuống dưới, Ngư Nhi nhìn thấy ngay cả khẩu vị cơm chiều đều không có.
“Ngư Nhi cô nương,” vẫn là người nhà Trần chưởng quỹ phái tới có chút ánh mắt, lôi kéo tay Trần Ngư nói: “Ngươi cùng nhà Trần chưởng quỹ là quan hệ gì, ta không nói trước, vợ chồng Trần chưởng quỹ này đều là người thành thật, nhà hắn chỉ có một con trai bảo bối, ngươi nếu gả tới, cuộc sống sau này cũng không cần quan tâm, hết thảy Đắc Nguyệt Lâu này, còn không phải là của ngươi sao!”
“A a, Đại nương, ngươi trước hết buông tay,” ngươi nhiệt tình dọa chết người a.
“Ngư Nhi, mẫy chỗ kia làm di nương, làm thiếp, làm sao được tự tại như ở trong thôn,” người trong thôn cơ hồ cũng bắt đầu gia nhập, lôi kéo Ngư Nhi nói: “Hơn nữa, ngươi gả gần, chiếu cố cha mẹ cũng thuận tiện, nhà ngươi còn có hai người đệ đệ, ngươi nói đúng không?”
“Ai nói làm di nương không tốt, có bản lĩnh, nhà ngươi cũng ra nhìn xem, đó là ngươi có thể nói sao?” Bà mối kia mở trừng hai mắt, thân thể to lớn hướng lên phía trước một bước, có thể dọa chạy một đám người.
Cùng đám người kia so với, Ngư Nhi là cực kì nhỏ.
“Đúng vậy, thiếp cũng là hưởng phúc, nhà ngươi tặng không, người ta cũng không muốn,” Hai bà mối bắt đầu liên thủ đuổi đi mấy chướng ngại, nghĩ cuối cùng bọn họ sẽ phân thắng thua.
“Khuê nữ tốt đẹp nhà ta, mới sẽ không làm thiếp cho người ta,” thôn nhân cũng bắt đầu phản bác.
Thế là, ngươi một câu, ta một câu, náo nhiệt khiến người bịt lỗ tai, đáng thương Ngư Nhi bị vây vào giữa, chịu đủ tàn phá.
“Ngậm miệng…,” thật sự chịu không nổi, Ngư Nhi kêu to một tiếng, thẳng đến khi tất cả mọi người đều ngừng lại, sững sờ nhìn mình, liền thở dài một tiếng, rất muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng nàng sợ hãi mình sau khi mở miệng cự tuyệt, sẽ gặp được càng nhiều nước miếng, đành phải nuốt nuốt nước miếng của mình, từ giữa đám bà mối chuyển ra, đứng tại trên bậc sân, ném ra một câu nói: “Ai muốn cầu hôn, ngày mai tự mình tới… Chỉ cần làm ta vừa lòng, ta sẽ đáp ứng!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Ngư Nhi bán thuốc gì, ngay cả lão Chu thị cũng bị mời đi, ai cũng không kịp cùng Trần Ngư nói quá một câu.
“Ngư Nhi,” Trần Yến ở trong phòng nghe lo lắng, tại sau khi biết tất cả mọi người đều đi mới ra, nhìn nàng đầy mặt lo lắng.
“Ta không có chuyện gì,” biết nàng không yên lòng, Ngư Nhi cười khổ một tiếng nói: “Nương, tại sao lại tới nhiều người như vậy a!?”
Lâm thị cũng là vẻ mặt khó hiểu. “Ta cũng không biết, bắt đầu là nhà Trần chưởng quỹ, sau là bà ngoại con, về sau nữa, thì chậm rãi nhiều lên, sau cùng, lời gì cũng chưa nói được, mọi người ngươi một câu, ta một câu, ầm ĩ đến mức ta cũng không biết muốn nói cái gì.” Ai, nữ nhi không gả ra được phải lo lắng, gả ra được, cũng phải lo lắng.
Sinh trai dưỡng gái, lo lắng chín mươi chín, còn thực là không có nói sai.
“Ai, đau đầu!” Trần Ngư vô lực nâng trán, đầu óc loạn một mảnh.
“Tam đệ muội, sự tình như thế nào?” Chu thị cùng Trương thị nhận được tin tức, cùng Lý thị các nàng một đám chạy tới đây.
“Còn chưa định,” Lâm thị biết bọn họ là quan tâm Ngư Nhi, thì khó xử nói: “Ngư Nhi muốn bọn họ ngày mai tự mình tới, ai, chuyện này ầm ĩ…,”
“Tại sao trong thôn ta cũng có người cùng lẫn vào?” Lý thị tò mò hỏi.
“Ân,” Lâm thị có chút không thoải mái gật đầu.
“Những người này, thực là không có lương tâm, nói thật dễ nghe, chính là nhìn trúng gian phòng, lương thực nhà ngươi,” Lương thị nói chuyện rất trực tiếp, không dễ nghe, nhưng đều là sự thật.
“Ngư Nhi, cháu cần suy nghĩ thực tốt, đây chính là chuyện cả đời, không thể nói giỡn, biết không?” Lý thị nhìn Trần Ngư yên lặng không nói, có lòng tốt nhắc nhở.
“Cháu biết, chỉ là…,” Nếu là một nhà, nàng còn có thể cùng người ta thương lượng, những mấy nhà kia, nàng xử lý thế nào?
“Nhà Trần chưởng quỹ vẫn là không tồi, biết gốc biết ngọn, các ngươi còn có sinh ý lui tới,” Chu thị nghĩ một chút sau đó thoáng đề ra một chút.
“Nói cũng đúng, Vương gia kia, ta phi, cái gì ngoạn ý, cũng dám tới,” Trương thị là vẻ mặt phẫn nộ, sau đó nghi ngờ hỏi: “Lâu gia này, là ai a!?”
“Đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua, ở nơi nào đến a!?” Mấy người đều buồn bực gật đầu, không hiểu rõ được lai lịch của người ta.
“Lâu gia này là từ bên ngoài đến, mọi người không biết cũng không sai,” Lâm thị không đem chuyện Ngư Nhi cùng Lâu công tử nói ra, chỉ là thản nhiên nói tránh đi. “Có lẽ là người ta khuếch đại Ngư Nhi, mới cùng vô giúp vui.”
“Vẫn là Ngư Nhi tốt, nhiều như vậy, Ngư Nhi, ngươi cần lựa chọn cho tốt, biết không?” Vừa nói đến đây, Chu thị lại cười.
Ngư Nhi ngay cả lời nói đều lười phải trả lời, trực tiếp nói đói bụng.
Ngày hôm sau, người nhà Ngư Nhi sớm thức dậy, nhưng ai cũng không sớm bằng Ngư Nhi, nàng đã sớm đi tới trong đất, chờ đến thời điểm người mỗi nhà tới, nàng chỉ nói với Trần Đông Sinh một câu: để mấy vị đi mua một thứ đồ, cảm thấy đồ này là xứng với nàng!
Trần Đông Sinh đầy mặt nghi ngờ, nhưng nghĩ hôn sự của Ngư Nhi chỉ có thể tự nàng quyết định, thì gật gật đầu trở về. Đám người chờ đợi Ngư Nhi tới nghe lời Trần Đông Sinh mang về tới, người người đều mắt trợn tròn.
“Hừ,” Lâu Phượng Minh căn bản lười phải cùng đám người kia nói chuyện, sau khi nhận được nhiệm vụ, thì trực tiếp dẫn người đi. Hắn là cảm thấy Trần Ngư thủ nghệ không tồi, về sau gả cho mình, cũng là một ưu đãi, cho nên mới tới một chuyến này. Nhưng, ngạo khí trong khung xương, làm cho hắn cảm thấy rất nén giận, Trần Ngư này cư nhiên ra vẻ, được nể mặt mà không muốn, thật sự là quá phận.