“Ngư Nhi, tỷ xuất giá, ta cùng tỷ phu cầu học, trong nhà chỉ còn lại muội chiếu cố cha mẹ cùng hai người đệ đệ, ca ca…,” Trần Hải muốn nói chút lời nói cảm khái gì đó, bị Trần Ngư trợn trắng con mắt không vui đánh gãy.
“Đừng nói chua xót như vậy, chiếu cố cha mẹ cùng đệ đệ là việc của ta, ta cam tâm tình nguyện, huynh nếu thực sự cảm tạ ta, thì khảo cái trạng nguyên trở về, thuận tiện cho cha mẹ vẻ vang, cho người Trần gia chân chính ngẩng đầu làm người!” Trần Ngư cảm thấy Trần Hải tâm tính bất định, có chút kiêu ngạo, nếu mình không cho hắn một chút áp lực, nói không chừng trong lòng sẽ nơi lỏng.
Trần Hải là mong đợi của mấy người lớn Trần gia, nếu hắn không thi đậu, áp lực của Trần Đào cùng Trần Ba sẽ càng lớn, cũng sẽ làm cho Lâm thị thất vọng, nàng đối với nhi tử này, ký thác hi vọng là kềm chế ở trong lòng.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ!” Trần Hải vừa nghe, lập tức ngẩng đầu cam đoan, trong đáy mắt tràn đầy nghiêm túc.
“Ca, trong nhà huynh cứ yên tâm, chiếu cố tốt chính mình, đừng để cha mẹ lo lắng, biết không?” Trần Ngư ngữ khí có chút ngưng trọng, đột nhiên cảm giác đươc, lớn lên thực không phải một chuyện tốt.
Lớn lên, có nghĩa là tách ra. Trần Yến xuất giá, muốn thường xuyên trở về, là không thể. Mà Trần Hải từ khi bắt đầu đi học, thì rất ít về nhà, về sau cho dù không có thi đậu, nhưng cưới vợ, cũng có cuộc sống của mình, thi đậu, thì càng không thể thường xuyên trở về… Tâm lý nghĩ như thế, mất mác liền càng nhiều.
Lại là một năm, Trần Ngư mười hai tuổi. Chu Thanh ra ngoài vẫn chưa trở về, tin tức không có, làm cho Chu Tuyết rất là lo lắng, thường thường đứng tại cửa Trần gia nhìn xung quanh, Trần Ngư là có lòng không đủ lực. Nàng không thể làm cho Chu Tuyết để xuống lo lắng, bởi vì trong lòng nàng cũng rất lo lắng, trong lòng đối với Chu Thanh có chút tức giận.
Cho dù xông xáo ra ngoài, cũng phải gửi cái tin tức, bằng không thực sự xảy ra chuyện gì, mình liền thảm. Không phải lưng đeo thanh danh khắc phu thì sẽ cô độc cả một đời, ai, Chu Thanh… Chúng ta là ai đang đày đọa ai a!?
Ngay tại thời điểm Trần Ngư tâm lý xoắn xuýt, lão phòng Trần gia xảy ra một chuyện lớn.
Hôm đó, Trần Ngư cùng Chu Tuyết mang đôi song bào thai ở trong sân chơi, bọn hắn biểu tình muôn màu muôn vẻ, chọc Trần Ngư cười nước mắt đều ra, Lâm thị ở bên cạnh bận rộn thì bất đắc dĩ nhìn Trần Ngư nói: “Con còn cười, xem bọn hắn bị con dọa…,”
“Hì hì, thực là khả ái muốn chết, tỷ tỷ yêu chết các đệ,” Trần Ngư vừa nói, vừa đem hai tiểu tử nhìn mình phát ngốc vân vê ở trong ngực hung hăng hôn một cái, ngay cả Chu Tuyết cũng nhịn không được cười.
“Ngư Nhi tỷ, tỷ xem bọn hắn…,” Đôi sinh đôi bị nhiệt tình của Ngư Nhi dọa đến muốn khóc không khóc được chọc Chu Tuyết cũng nhịn không được cùng vui vẻ, trên mặt tươi cười tràn đầy vui vẻ chân thành, cùng nhát gan ban đầu khác biệt rất lớn.
Ở chỗ này, mỗi người đều thực lòng thương nàng, có thể nói Trần Ngư có, nàng cũng có, cái gì ăn ngon uống ngon, mọi người đều chiếu cố nàng, làm cho nàng cảm thụ được thân tình mình vẫn khát vọng, đối với người Trần gia rất là ỷ lại.
“Nương, ca ca cùng tỷ phu ra ngoài xong, để cho tỷ tỷ tới nhà ta đi!?” Trần Ngư nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm thị nói.
Lâm thị vừa nghe, cau mày nghĩ một chút sau đó lắc lắc đầu nói: “Không được, tỷ phu con ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại bà bà của tỷ con, nàng một người cũng rất cô đơn, để tỷ tỷ con giúp đỡ nhiều một chút, nàng thực thương tỷ con, so với nương còn cẩn thận hơn.” Nói về bà bà của nữ nhi, Lâm thị cũng là chan chứa vui mừng.
Vốn cảm thấy nữ nhi của mình là gả cao, định sẽ phải chịu một ít làm khó dễ, không nghĩ đến nương Bạch Du Nhạc là Lư thị đối với Yến nhi là thực lòng thương yêu, ngay cả nàng người làm nương này xem, cũng cảm thấy tự thẹn không bằng, cũng càng vì Yến nhi cao hứng, từng trải qua khó khăn, rốt cục có được hạnh phúc của mình.
“A a, bà bà Bạch gia này cũng chơi thật vui,” nghĩ đến Lư thị, Trần Ngư cũng cảm thấy vui mừng, người ôn nhu lại không tức giận như vậy, là thực lòng thương Trần Yến, này không phải vàng thật bạc trắng có thể mua được.
Có một loại duyên phận rất kỳ quái, kêu mắt duyên. Người cùng người có mắt duyên, mới có duyên phận. Lư thị cùng Trần Yến, chính là có mắt duyên lần đầu tiên gặp mặt, mới có duyên phận bà tức (mẹ chồng nàng dâu) sau này, tình cảm giống như mẹ con.
“Nói bậy cái gì, không lớn không nhỏ,” Lâm thị lườm nàng một cái, xoa xoa tay nói: “Ta đi chuẩn bị cơm chiều, trông Đào nhi cùng Ba nhi, cha con sắp trở lại,”
“Ốc, dạ!” Trần Ngư hướng Chu Tuyết le lưỡi, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói.
Chu Tuyết nén cười đến mặt đều hồng, ôm Trần Ba cười không thành tiếng, trong lòng lại đang cầu nguyện: Đại ca, huynh nhất định phải bình an trở về. Tẩu tử thực tốt, đối với ta cũng tốt, huynh mau chút trở về….
Sau khi nếm qua bữa cơm chiều, Trần Đông Sinh cùng Trần Ngư lại đùa nghịch đôi sinh đôi một phen, làm cho hai tiểu gia hỏa trở mặt khóc lớn, bị Lâm thị quở trách một chút. Vui đùa ầm ĩ xong, mỗi người đều về phòng của mình, đều đi ngủ.
Đến nửa đêm, cả thôn xóm đều đang an tĩnh, đột nhiên, cửa lớn nhà Trần Ngư bị đập “Bang bang”, bên ngoài vang lên tiếng la khóc, dọa đến mọi người trong phòng đều giật mình, đều tỉnh.
“Ai đang gõ cửa, giống như đang khóc?” Lâm thị nghiêng người nghe một hồi, buồn bực hỏi.
“Nương, là Dũng ca ca,” Thời điểm Trần Ngư nghe đến tiếng đập cửa, liền mặc quần áo tử tế đi ra, đứng tại ngưỡng cửa Lâm thị trả lời, sau đó chạy đi mở cửa.
“Lão phòng bên kia xảy ra chuyện?” Lâm thị vừa nghe, cùng Trần Đông Sinh trăm miệng một lời kêu cùng nhau, hai người lập tức mặc áo lên….
Trần Ngư mở cửa, Trần Dũng lảo đảo xông vào, thấy Trần Ngư sau đó nén lệ nức nở nói: “Ông nội xảy ra chuyện, bị người chém giết…,”
“Cái gì?” Trần Đông Sinh đang đi ra vừa nghe được, lập tức gấp gáp, về phòng cầm bạc ôm vào trong lòng mình, nhìn Lâm thị nói: “Ta đi trước nhìn xem, nàng trông hài tử cho tốt,”
“Ân,” Lâm thị gật gật đầu, biết mình đi cũng vô dụng, chỉ có thể dặn dò hắn nói: “Cẩn thận một chút,”
“Được,” Trần Đông Sinh cùng Trần Dũng xoay người muốn đi, nhưng bị Trần Ngư ngăn lại, “Ta cũng đi nhìn xem,”
Trần Đông Sinh không phản đối, mang Trần Ngư cùng Trần Dũng cùng nhau đi, Lâm thị hai mắt khẩn trương nhìn bóng lưng bọn họ biến mất ở trong màn đêm, sau đó đóng cửa, tâm lý bất ổn, căn bản không dám ngủ. Chu Tuyết cũng bị đánh thức, đứng tại ngưỡng cửa xem, thấy Lâm thị bước vào có chút trầm trọng, liền tiến lên đỡ nàng nói: “Thím, ngươi không sao chứ!?”
“Ta không sao,” Lâm thị kéo nàng dựa vào một hồi sau đó nói: “Tuyết Nhi, cháu cùng thím vào phòng đi, buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ,”
“Ân!” Chu Tuyết không phản đối, nàng dìu Lâm thị vào phòng, sau đó đóng cửa….
Chờ đến khi Trần Đông Sinh đến, lão phòng bên kia lộn xộn. Hài tử khóc, phụ nhân kêu, Hồ thị gào khóc, một mảnh hỗn độn.
Trần lão đầu giờ phút này nằm ở trên mặt đất, miệng vết thương trên lồng ngực, máu chảy không ngừng, làm cho người xem hoảng sợ, đã hôn mê, Hồ thị khóc đến nước mắt nước mũi, sắc mặt trắng bệch, là bị thực dọa đến.
Trần Ngư thấy miệng vết thương Trần lão đầu không ở trái tim, tâm lý buông lỏng, liền tiến lên xem xét một chút, thấy Trần lão đầu còn có một chút hơi thở, thì giữ chặt Hồ thị nói: “Nãi nãi, bà trước hết đừng khóc, ông nội còn cứu được…,”