Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 166

Trần Thủy nhà Trương thị là mười chín tuổi, tìm cô nương mười lăm tuổi, vừa mới thành niên, cũng là thẹn thùng giỏi giang, làm cho Trương thị cũng cao hứng trong lòng. Mấy tên tiểu tử này định thân, không khí vui mừng trong Trần gia không phải bàn cãi.

Dựa theo ý tứ của Trần Ngư là ba đôi cùng nhau tổ chức, không khí náo nhiệt lại vui mừng. Nhưng là người cổ đại mê tín, ngày lành không dễ chọn, tốt với người này, lại xung với người kia, cũng chỉ đành tổ chức riêng.

Lúc trước thời điểm Phùng Vân Nhi vào cửa, cũng ủy khuất nàng, cho nên Chu thị cùng hai người khác nói, chuyện chung thân giản lược, nàng sẽ chia nhà cho mỗi hộ mười lượng bạc, làm cho mỗi nhà tự xây phòng sống qua ngày.

Về phần Trương thị, lần đầu tiên làm bà bà, liền nghĩ tổ chức lớn, cho nên mỗi nhà đều có tính toán, Trần Ngư căn bản lười phải quản này đó, nàng hiện tại vì cửa hàng của mình đau đầu hết sức….

Năm gian cửa hàng rốt cục chuẩn bị cho tốt. Trần Ngư đem cửa hàng toàn bộ đả thông, nhìn rộng rãi sáng ngời. Một bên, là bán điểm tâm sáng, một bên, là bán chút rau xào, cơm, là vì để cho người dừng chân nghỉ tạm.

“Ngư Nhi, ” Trần chưởng quỹ vội vàng mà tới, đi đến ngoài cửa cửa hàng lớn tiếng kêu.

“Cha nuôi, thế nào?” Trần Ngư đang xem xét công tác kết thúc sau cùng, nghĩ chờ ngày kia khai trương.

“Có người tìm ngươi, đang ở chỗ của ta đó,” Trần chưởng quỹ đầy mặt không khí vui mừng nói.

“Là ai?” Trần Ngư đầu óc chưa kịp phản ứng, có chút nghi ngờ.

“Là người râu rậm kia, ngươi không nhớ rõ?”

“Râu rậm thúc thúc?” Trần Ngư sửng sốt, đầu óc quả thật có chút thích ứng kịp. Từ sau khi râu rậm phái người đưa lễ đến Trần gia chúc mừng đôi sinh đôi đầy tháng, nàng liền không nghe được tin tức của râu rậm, còn cho rằng hắn đã không ở bên này, tâm lý có chút thất lạc, nhưng là biết người tụ người tan, là dựa vào duyên phận, cho nên cũng không lộ ra.

Không nghĩ đến tại thời điểm mình thất vọng, hắn lại trở về, điều này làm cho Trần Ngư rất là vui vẻ, hắc hắc, râu rậm, có nghĩa là bạc a, nàng thế nào có thể không cao hứng chứ.

Tại trong Đắc Nguyệt Lâu, Trần Ngư nhìn thấy râu rậm hơn một năm không gặp, phát hiện hắn cùng trước kia một dạng, một chút cũng không thay đổi. “Râu rậm thúc thúc, ngươi có phải là quên mất Ngư Nhi rồi không? Tại sao như vậy lâu đều không tới chứ?”

Râu rậm thấy nàng, vui vẻ đến mị mị cười nói: “Tiểu nha đầu, tuy rằng ta không tới Bắc Ngư trấn, nhưng là chuyện về ngươi, ta nhưng là biết rõ ràng một hai! Tuổi còn nhỏ, bản lĩnh không nhỏ, cứu người một nhân, a a… Thu được phần thuởng, có cao hứng hay không?”

“Phần thuởng?” Trần Ngư đối với râu rậm vì cái gì lại biết tin tức của nàng rất là hiếu kỳ, nhưng là đối với người thiếu bạc như nàng tới nói, càng lưu ý tới phần thuởng mạc danh kỳ diệu xuất hiện — có phần thuởng, có nghĩa là có bạc, nàng phải hỏi rõ ràng mới được. “Cái gì phần thuởng? Râu rậm thúc thúc, ngươi là cùng ta đùa giỡn hay sao?”

Nếu là có phần thuởng, nhà nàng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông nội cũng sẽ không bị người ám sát.

Râu rậm thấy Trần Ngư vẻ mặt buồn bực, liền hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi không nhận được phần thuởng? Triều đình công bố phần thuởng, không đến trong tay của ngươi?”

“Triều đình?” Trần Ngư líu lưỡi, “Thế nào lại cùng triều đình có liên hệ chứ?” Nàng chính là nghĩ sống cuộc sống nhà nông đơn thuần, cho nên không dám làm lớn, chỉ có thể kiếm chút bạc nhỏ qua ngày. Cứu thôn dân, hoàn toàn là trùng hợp, lại không nghĩ đến sẽ nhận được phần thuởng của triều đình, càng không nghĩ đến sẽ bị người ăn luôn, này thực buồn cười.

“Phụ thân của Tình tỷ tỷ người bẩm rõ với Hoàng thượng, khen ngợi Trần gia ngươi làm việc thiện, Hoàng thượng tự mình hạ thánh chỉ, ban thuởng ngươi một trăm mẫu ruộng tốt, một trăm lượng bạc…,” Râu rậm nói rõ tình huống, lại bị Trần Ngư kích động đánh gãy.

“Cái gì? Một trăm mẫu ruộng tốt, một trăm lượng bạc?” Trần Ngư kích động, cầm lấy cổ tay áo râu rậm lớn tiếng chất vấn: “Là ai, là ai nuốt bạc cùng đất vườn của ta?”

Thấy bộ dáng Trần Ngư phát điên, râu rậm triệt để không lời. Tiểu nha đầu này tới cùng có phát hiện trọng điểm sự tình ở nơi nào hay không? Thế nhưng chỉ lưu ý chút đất vườn cùng bạc kia của nàng, thực là không tiền đồ.

Râu rậm thúc thúc, nhà ta nghèo, cho nên có chút không phóng khoáng là bình thường tích! (Trần Ngư trong lòng nói)

Trần Ngư phát điên xong còn muốn hỏi, lại đối với vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của râu rậm, lờ mờ một chút, sau đó cả kinh kêu lên: “Ngươi quen biết Tình tỷ tỷ?” Nàng vẫn nói hắn làm sao biết chuyện của mình, hóa ra là cùng Tình tỷ tỷ quen biết. Từ sau khi Tình tỷ tỷ rời đi, bọn hắn vẫn còn liên hệ thư từ qua lại, biết chuyện của lẫn nhau là cơ bản nhất, lại không nghĩ đến râu rậm thế nhưng cùng nàng quen biết, có chút kỳ quái.

“Lời thừa,” Râu rậm bị vẻ mặt bừng tỉnh của nàng làm cho dở khóc dở cười, duỗi tay gõ đầu nàng một chút, tức giận nói: “Ngươi vẫn chưa từng nghĩ qua, vì sao Tình tỷ tỷ ngươi sẽ đến ở nhà ngươi sao?”

“Đau,” Trần Ngư xoa xoa đầu, có chút chần chờ nói: “Không phải bởi vì ta cứu nàng sao?” Khi nào thì, sự tình trở nên phức tạp như vậy chứ?

“Bình thường thông minh như vậy, thời điểm này lại ngốc. Ngươi tuy rằng cứu Tình nhi, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân nhà giàu, làm sao sẽ không hề phòng bị tới ở nhà ngươi gia, còn ở nhà ngươi quá niên chứ? Ngươi vẫn chưa từng nghĩ tới trong đó có không thích hợp sao?” Vẫn cảm thấy nàng thông minh, không nghĩ đến vẫn là mơ hồ hồ đồ, là chính mình xem trọng nàng.

Đối với vẻ mặt đùa cợt kia của râu rậm, Trần Ngư triệt để tỉnh táo, duỗi ngón tay hắn chất vấn: “Là ngươi để Tình tỷ tỷ ở nhà ta?”

“Tình nhi gọi ta cậu, là cậu ruột!” Râu rậm thừa dịp thời điểm Trần Ngư phẫn nộ, lại bỏ lại một quả bom tấn.

“Ta quản ngươi là cậu hay không, ngươi làm sao có thể như vậy chứ? Thế nhưng không quản không hỏi đem… Di? Cậu? Cậu ruột?” Bùm bùm lốp bốp trong miệng kêu gào, thời điểm phát hiện đến lời nói của mình có chút không thích hợp, Trần Ngư đột nhiên phản ứng kịp, lại một lần nữa hướng râu rậm la thất thanh.

“Đúng, là cậu ruột! Nếu là không hiểu rõ nhà ngươi, chỉ bằng ngươi cứu Tình nhi, là không thể để nàng toàn tâm tin cậy vào ở nhà ngươi,” Râu rậm đem thân phận của mình nói lại một lần, “Ta họ Lục, là đệ đệ ruột của mẹ ruột Tình nhi. Ngươi cứu nàng, là nhân duyên trùng hợp, nàng ở nhà ngươi, là ta an bài, hiểu rõ chưa?”

“Râu rậm thúc thúc, ngươi vì sao không nói sớm?” Nàng đã nói thôi, Nhiếp Tình tới có chút đúng lúc, làm cho người ta không thể không ngờ vực vô căn cứ, chỉ là nàng không có nghĩ đến còn có tầng quan hệ này, cho nên liền ngây ngốc tiếp thu Nhiếp Tình lấy cớ. “Còn có, ngươi tại sao biến mất lâu như vậy? Có phải là Tình tỷ tỷ xảy ra chuyện gì hay không? Thân thể nàng sao rồi, tốt hơn chút nào không?”

“Ngừng ngừng ngừng…,” Bị một vấn đề tiếp một vấn đề của Trần Ngư hỏi đầu đều nổ, râu rậm không thể không kêu ngừng, chờ sau khi nàng ngậm miệng vô tội nhìn mình, hắn mới bật cười nói: “Ta là bởi vì mấy chuyến hàng hóa này đều không thuận đường bên này, cho nên mới không tới… Về phần thân thể của Tình nhi, này may mà có ngươi, nàng hiện tại nhảy nhảy nhót nhót cũng không có việc gì, nhưng làm nương nàng cao hứng hỏng rồi, nói có cơ hội, nhất định muốn giáp mặt cám ơn ngươi!”

Cái này, là hắn lúc trước không ngờ tới, chỉ là cảm thấy Nhiếp Tình cùng Ngư Nhi cùng một chỗ, có lẽ sẽ vui vẻ một chút, cũng sẽ học được một chút khôn vặt của Trần Ngư, lại không nghĩ đến đem ưu sầu trong lòng muội muội giải quyết, cái này là chuyện vui ngoài ý muốn.
Bình Luận (0)
Comment