Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 172

Việc này là đại sự, có thể qua được không, nàng cũng không biết, giấu diếm, cũng không phải chuyện tốt, nói trước, đến lúc đó không được, cùng nhau nghĩ biện pháp, sự tình vẫn có thể qua được.

Chỉ chốc lát sau, Trần chưởng quỹ liền mang tới tin tức không tốt.

“Quan lớn trong nha môn này họ Vương, ta tìm hiểu một chút, hắn là biểu thúc của Vương Nguyên Bảo, Vương gia còn từng trợ giúp hắn, cho nên lúc này hắn là cắn chết cũng không thả người, nói muốn tra rõ, chuyện này, tương đối khó giải quyết!” Trần chưởng quỹ vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Lại là Vương gia, hừ, công khai đấu không lại, liền tới ngấm ngầm, cũng không sợ tuyệt tự, ” Trần Ngư vừa nghe, tâm lý cáu giận vô cùng, liền nói ra lời không sạch sẽ, đem Bạch Du Nhạc cùng Trần chưởng quỹ giật nảy mình — nha đầu này, còn không phải người bình thường có thể chọc.

“Vương gia này tại bến tàu lớn tác oai tác phúc thành quen, ngươi chẳng những chắn tài lộ của bọn hắn, còn làm cho bọn hắn không có đường có thể lui, bọn hắn có thể không ra tay độc ác sao?” Bạch Du Nhạc lại có chút hiểu rõ đạo lý trong này, cảm thấy nếu đổi thành chính mình, có lẽ làm càng tuyệt tình hơn. Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Ngư Nhi vì báo thù, không gì đáng trách, chỉ là sai ở việc không dùng một lần hạ gục Vương gia, mới khiến cho Vương gia có phản kích như vậy, nếu là làm không tốt, Ngư Nhi tổn thất xem ra không chỉ một chút chút. Phải biết, cửa hàng điểm tâm sớm này của Trần gia tại bến tàu lớn xem như có chút danh khí, nếu như bị đánh trở về, tổn thất bạc sẽ không phải số ít.

Nền móng của Trần gia mỏng, tổn thất một lần sẽ tương đương với tổn thất lớn, muốn khôi phục, thật có chút khó. Vương gia này từ đó về sau, khẳng định sẽ phòng bị Trần gia, mặc kệ Ngư Nhi có động tác gì, người ta quấy rối, Ngư Nhi cái gì cũng không làm được, đây mới là đáng sợ nhất.

“Hiện tại không có biện pháp, đi trước nhìn xem, cùng lắm ta bỏ cửa hàng, không làm sinh ý này, nhưng không thể để cho Đại bá mẫu ta bọn họ xảy ra chuyện,” tiền tài không không tính là gì, nhưng là mệnh người chung quy phải bảo trụ. Nếu đại nhân kia thực sự là hôn quan, nói không chừng sẽ lên mặt giải quyết bá mẫu, đến lúc đó thế nào cũng thật sự phải thúc thủ trói chân (bó tay bó chân).

“Ngư Nhi, một bước lui, từng bước lui (có một lần bị lùi bước thì sẽ có nhiều lần nữa bị lùi bước)!” Bạch Du Nhạc không có bởi vì lời nói của nàng mà cao hứng, trái lại lo lắng nàng lưu ý thân tình mà bị người ta bắt lấy nhược điểm. Hắn tuy rằng thưởng thức đại khí của Trần Ngư, nhưng là trên thương trường, thua một lần, sẽ rất khó đứng lên.

“Ta biết,” cái đạo lý này, nàng so với ai khác đều hiểu, chỉ là không nghĩ đến chính mình sẽ ngã ở chỗ này. Sống kiếp này, nàng làm sinh ý chưa cùng quan phủ dính dáng quan hệ gì với nhau, cho nên quên mất hắc ám của quan phủ, quan thương (quan phủ + thương nhân) cấu kết ti tiện, mới không có phòng bị chuyện như vậy….

Vương gia này vì muốn đem chuyện nháo lớn, cố ý phái người âm thầm tuyên truyền, cho nên người biết tin tức đặc biệt nhiều, cửa nha môn đã đầy ắp người.

Trần Ngư cùng Bạch Du Nhạc bọn hắn đều chen vào trong, thấy Chu thị quỳ trên đại đường bọn họ đều run lẩy bẩy, thực giống như bị dọa không nhẹ, tâm lý càng là lo lắng.

Quả nhiên, thời điểm đại nhân ra vẻ đạo mạo kia chất vấn Chu thị, Chu thị bình thường răng bén lưỡi nhọn, từng bó từng bó đạo lý nơi nào còn dám trả lời, ấp a ấp úng đều sắp bị đại nhân kia nói thành cam chịu hạ độc, điều này làm cho Trần Ngư rất là nôn nóng, vừa kích động, nàng liền đứng ra.

“Ai dám cắn loạn bản đại nhân thẩm án?” Vương đại nhân kia vẻ mặt âm trầm phẫn nộ quát.

Trần Ngư tiến lên bất mãn quỳ xuống, ở trong lòng đem nam nhân khiến mình uốn gối này mắng gần chết, nhưng trên mặt một mảnh trầm tĩnh, giòn thanh nói: “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nữ là chưởng quầy cửa hàng điểm tâm sớm Trần gia, cho nên tự động tới thỉnh tội!”

“Nha đầu này, tội gì chứ?” Ngăn không được nàng, Bạch Du Nhạc vừa chán nản vừa tức giận.

“Nàng vẫn là cái tính tình kia, ngươi muốn ngăn cũng không ngăn được,” Trong mắt Trần chưởng quỹ là tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại là cực kỳ bội phục. Một cái oa nhi mười hai tuổi, so bất kỳ ai đều dám làm dám chịu hơn, phần dũng khí này, ngay cả hắn cũng không có.

“Ngươi là Trần Ngư?” Vương đại nhân kia đã sớm từ trong miệng cháu mình nghe nói tới tên của nàng, lập tức lớn tiếng chất vấn.

“Vâng!” Thao. Mẹ. Ngươi. (ta đoán là câu chửi bậy), ngươi có bản lĩnh rống càng lớn tiếng một chút, ta không giết chết ngươi, ta liền thực xin lỗi cặp chân hôm nay. Không trách Ngư Nhi oán hận như vậy, mấy năm qua, nàng làm cái gì đều thuận lợi trôi chảy, nếu là cửa hàng thực sự xảy ra chuyện, nàng không có gì để nói. Nhưng lúc này là biết rõ quan thương cấu kết, nàng có thể không tức giận sao?

“Trong điếm của ngươi hạ độc hại người, chưởng quầy ngươi cùng người giúp đỡ đã thừa nhận tất cả, ngươi còn có cái gì để nói?” Người kia thấy Trần Ngư vẻ mặt nhận tội, lập tức đắc ý, cảm thấy một cái nữ oa mười hai tuổi, nơi nào sẽ có lợi hại như cháu nói chứ, khóe miệng liền lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Phải biết, cửa hàng điểm tâm sớm này của Trần gia nhưng không đơn giản, ngay cả hắn ăn đều cảm thấy mỹ vị, nếu có thể được đến một nửa cửa hàng này, hắn cho dù không làm quan, cuộc đời này cũng có thể sống.

“Câu nói này của Đại nhân, tiểu nữ cũng có chút không hiểu rõ, bá mẫu nhà ta ngay cả lời nói cũng chưa từng nói, làm sao là thừa nhận?” Trần Ngư thấy tham quan kia khóe miệng mỉm cười, biết hắn là xem thường mình, tâm lý là cực kỳ khinh thường, nhưng biểu tình trên mặt cũng mờ mịt không hiểu.”Vụ thẩm án này, chẳng lẽ không cần người trúng độc ra mặt, đại nhân liền kết luận chuyện này nhất đinh là cửa hàng Trần gia gây nên sao?”

Bọn hắn đã thương nghị tốt, chỉ là người ta không biết, Vương đại nhân này, quả nhiên là đem tất cả mọi người đều xem như đần độn.

“To gan,” Sư gia ở một bên thấy đại nhân bị hỏi khó, lập tức hung hãn kêu lên, quở trách nói: “Đại nhân thẩm án, cần nha đầu ngươi dạy?”

Trần Ngư không để ý tới sư gia kia, biết tiểu quỷ khó chơi, cho nên hai mắt thẳng tắp nhìn Vương đại nhân kia, chờ đợi hắn trả lời.

Bạch Du Nhạc này cũng là người hiểu biết, tuy rằng biết sự tình không thích hợp, nhưng đè ép không lại được quan phủ, thấy Trần Ngư trực tiếp chỉ ra, liền cười lạnh một tiếng lui về phía sau một bước, trong đám người hô lên, hét lớn: “Trong lúc này người bị độc cũng không kiện, đại nhân còn thẩm vụ án cái gì a!?”

Người, bản tính chính là bát quái, bằng không hôm nay cũng sẽ không tụ tập ở chỗ này. Gặp trong đám người có người quát lên, người bên cạnh cũng cùng ồn ào, bọn hắn đều tại cửa hàng Trần gia ăn một chút, biết bọn họ là người tốt, lượng đồ ăn nhiều, cho nên căn bản không tin cái việc trúng độc gì đó, liền cùng chất vấn.

“Đúng vậy, đại nhân hỏi như vậy, người ta không thừa nhận, có thể hỏi ra cái kết quả gì?”

“Đại nhân có phải là muốn vu oan giá hoạ hay không a!?” Bạch Du Nhạc lần nữa lên tiếng.

“Ssự tình này thấy thế nào cũng không thích hợp, có phải là có cái gì cổ quái hay không a!?” Có người tâm sáng, lập tức cảm giác được có phần không đúng, liền lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, nhìn xem, thế nào lại giông như nhằm vào cửa hàng Trần gia vậy, có phải là chọc người nào rồi hay không?” Người nơi này đều biết Vương đại nhân này là cái mặt hàng gì, trong lòng suy nghĩ, liền hiểu rõ.

Lúc này người là càng tụ càng nhiều, tiếng nghị luận là càng nói càng vang, đem Vương đại nhân đang dương ương đắc ý kia tức giận hộc máu, trong lòng quở trách Vương Nguyên Bảo gây cản trở, kêu người tới xem náo nhiệt cái gì, kết quả đem chính mình tính toán vào trong.

Nếu không phải có nhiều người như vậy, hắn định đoạt, trực tiếp phán, người ta còn có cái lời gì có thể nói. Hiện tại này vừa náo, hắn vẫn không thể không chiếu theo chương trình mà phá án, nói không chừng, sẽ còn xảy ra tai vạ khác, cũng chỉ đành hơi nhíu mày hung hăng vỗ mộc án một cái, làm cho mọi người im lặng, sau đó phái người đi đem người trúng độc kia nâng vào nha môn….
Bình Luận (0)
Comment