“Ngày mai, mọi người vẫn cùng ăn bữa cơm, các con tìm người đem viện nhỏ vây một chút, mỗi nhà tự làm cái bếp lò, đồ vật trong phòng bếp mỗi nhà cũng phân chia, không đồ ăn ăn, đi phía hậu viện lấy ăn trước, vườn rau này cũng phân thành bốn phần, vừa vặn mỗi nhà một phần, các con tự mình xem rồi xử lý, lúc chuẩn bị thì nói cùng nương các con một tiếng…,” Trần lão đầu sau khi nói xong, cả người nhìn thấy già nua rất nhiều, sau đó khom người, chậm rãi đi tiến gian phòng….
Tất cả mọi người đều đang âm thầm cao hứng, chỉ có hai người không có lộ ra tươi cười. Một người là Hồ thị, một người là Trần Ngư.
Hồ thị là bởi vì muốn mình phân bạc, trong lòng đau lòng, sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ. Mà Trần Ngư thấy Trần lão đầu kia bộ dáng cô đơn, trong lòng có chút đồng tình với ông, nhưng là không mở miệng nói cái gì, chỉ là gắt gao nắm tay Lâm thị, biết nàng giờ phút này tâm tình rất kích động, khống chế không nổi lời nói, phỏng chứng muốn khóc.
Nói ở riêng, nói thì đơn giản, nhưng còn phải mời người tới làm chứng. Trong thôn xóm này, lớn nhất không ai ngoài thôn trưởng, cho nên ngày hôm sau, chỉ mời thôn trưởng tới.
Thấy chữ trên văn kiện ở riêng, Trần Ngư mới hiểu được, mình hiện tại đang ở trong thôn xóm gọi là Nam làng chài.
Cuối cùng sau ba ngày, rốt cục đem nhà chia xong. Trong ba ngày này, Trần Đông Sinh mời người trong thôn giúp đỡ đắp bếp lò, nhờ người vây tường, cổng cũng mở ra một cái khác.
Đây là chuyện Trần Ngư đề nghị, nàng không muốn cùng bọn họ có nhiều dây dưa, cũng sợ Lâm thị lại thương tâm, cho nên đã ở riêng, thì tự mình mở ra, cậy là tốt nhất.
Kỳ thật, nhà lão Tam này sống thế nào, bọn hắn đều không xen vào, cũng biết nhà lão Tam gia là nghèo nhất trong ba nhà. Tuy rằng bạc giống nhau, nhưng là có thuyền có thể bán cá, còn lương thực nhà lão Tam phải đợi thêm rất lâu… Cho nên, ai đều không để ý hành động nhà lão Tam.
Lần đầu tiên tự mình nấu cơm sau khi ở riêng, Trần Ngư ngửa đầu nhìn Lâm thị, mềm dẻo non nớt hỏi: “Nương, chúng ta hôm nay nấu cái gì ăn?” Xuyên qua tới nhiều ngày như vậy, nàng căn bản chưa từng được ăn no, chủ yếu là đi bên ngoài kiếm dã thực (thức ăn hoang dã) mới miễn cưỡng không để bụng đói phải khó chịu, cho nên giờ mới hỏi như vậy xong, hai mắt sáng trong sáng trong, trong mắt để lộ ra rất nhiều mong chờ.
Nhìn thấy một đôi mắt như vậy, Lâm thị thật sự cự tuyệt không được, đã cắn chặt răng nói: “Thời điểm mời thôn trưởng chủ trì ở riêng, còn lưu một chút thịt, ông nội cho phép chia, chúng ta được ba bốn lạng, buổi tối nương đem xào, lại nấu thêm chút cháo, chưng chút bánh tiểu mạch…,”
“Oa nga, quá tuyệt vời, rốt cục có thể ăn no!” Loli quá khác người, Trần Ngư cảm thấy mình càng lúc càng thích ứng tính cách sáu tuổi này.
“A a, nha đầu tham ăn!” Lâm thị nhìn nàng cười, chút không bỏ được vừa rồi cũng biến mất, duỗi tay quát đánh đánh mũi của nàng, cười trêu nói.
“Nương, không thể quẹt mũi,” Trần Ngư bảo vệ mũi mình, ngọt ngào ngây thơ nói: “Mũi bị đánh quát sập, Ngư nhi sẽ không xinh đẹp!”
“Hài tử này…,” Lâm thị kinh ngạc nhìn nàng, kết quả bị tiếng cười khác làm cho cũng cười. Lúc này cả nhà đều ở đây, bị lời nói cùng vẻ mặt phô trương của Trần Ngư chọc cười, cả phòng đầy tiếng cười….
“Ngư nhi, muội cầm cái gì?” Sắp dọn cơm, mọi người đều đang bận rộn cầm đũa, bưng thức ăn, chỉ có Trần Ngư chạy tới hậu lại chạy về đến, trong lòng còn giấu một cái ống trúc nhỏ, liền khiến Trần Hải chú ý.
“Không nói cho huynh!” Trần Ngư làm mặt quỷ, sau đó xoay người vào phòng bếp….
“Ngư nhi, đây là cái gì vậy?” Trên bàn bày gì đó, tản mát ra một loại hương vị khác thường, làm cho mỗi người đều nghi ngờ không thôi.
“Giống như là ốc cay,” Trần Yến đổ ra một chút xong, chần chờ nói.
“Này có thể ăn sao?” Lâm thị tương đối nhát gan, chậm chạp hỏi.