Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 47

“Nương làm sao biết,” Lâm thị quệt quệt mồ hôi trán, cười nói: “Vừa rồi một trận bận rộn, thu được thì ném trong bình, hiện tại người nhiều như vậy, con để nương đổ ra đếm đếm sao?” Thấy nữ nhi có thời điểm thông minh lanh lợi, có thời điểm lại hồ đồ, Lâm thị là không nhịn được cười muốn cười.

“Ách!” Trần Ngư bị Lâm thị trêu chọc hồng mặt, cảm thấy mình thực náo ra chuyện cười.

“A nha, Ngư nhi mặt hồng đấy!” Trần Yến ở một bên xem trêu chọc nói.

“Tỷ tỷ, tỷ xấu lắm,” Tuyệt kỹ không thể thiếu của ngụy loli, ngạo kiều, giả ngây thơ, làm nũng.

“Đang nói cái gì đây, vui vẻ như vậy?” Trần Đông Sinh vừa đi tới đã thấy mẹ con ba người đang vừa cười vừa nói, liền đến gần tò mò hỏi.

“Đông Sinh, tiểu Hải, sao rồi, đều đã bán xong rồi sao?” Lâm thị không còn tâm tình vui đùa ầm ĩ như vừa rồi, nghiêm túc hỏi.

“Nương, chúng ta chẳng những đem va-ni cao bán xong rồi, cả ốc muối cùng cua muối chúng ta mang tới râu rậm thúc thúc cũng đều mua, còn muốn phụ thân ngày mai đưa nhiều thêm một chút qua…,” Trần Hải mệt mỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng là đầy mặt đều là ý cười, hai mắt càng là sáng lên, như sao trên bầu trời, nhìn phá lệ hấp dẫn người khác.

“Cái gì? Kia không phải muốn tặng cho hắn sao? Thế nào biến thành mua?” Lâm thị kinh hô một tiếng, có chút không dám tin tưởng.

Trần Đông Sinh ôm Trần Ngư lên, cười giải thích nói: “Vốn bản râu rậm cũng không để ý, về sau Tiểu Hải nói để cho hắn nếm thử, hương vị khá ngon, vừa vặn  trên thuyền có hỏa kế đang uống rượu, liền hiếu kỳ nếm thử một chút, nói ăn quá ngon, phù hợp nhắm rượu… Mấy người kia vào Nam ra Bắc cái gì không gặp qua, tính tình cũng hào sảng, bắt đầu cổ động râu rậm lại mua thêm một chút tới, bọn hắn ngày hôm sau thì rời cảng, cho nên muốn ta ngày mai đưa tới đây…,”

“Thực sự? Vậy mau lên, chúng ta nhanh về nhà, lại ra biển lượm thêm chút ốc biển, con cua, bằng không trong nhà làm không nhiều,” Lâm thị khẩn trương lải nhải lảm nhảm, làm cho đám người Trần Ngư “Phốc xích” cười một tiếng.

“Nương, người rơi vào trong hố tiền đi?” Trần Yến đi đến bên cạnh nàng ôm cánh tay nàng cười duyên nói: “Buổi sáng thủy triều a, nương để chúng con bơi đi lượm ốc biển a!?”

“Úc, thủy triều a,” Lâm thị giật mình nghĩ đến, sắc mặt đỏ lên, rất là ngại ngùng.

“Ha ha… Nương thẹn thùng!” Trần Ngư nghĩ đến bộ dáng của mình mới vừa rồi bị Trần Yến trêu chọc, nhịn không được cười ra tiếng.

“A a…,” Mấy người còn lại, nhịn không được, cũng cười.

Lâm thị dậm chân một cái, có chút hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Đông Sinh, sau đó xoay người không để lý tới bọn họ. Lâm thị như thế, có vẻ có mấy phân phong tình….

Bởi vì buổi sáng thủy triều, cho dù trở về cũng không thể làm cái gì, cho nên nghe Trần Ngư đề nghị, đều tiếp tục lưu lại, đem đồ vật này nọ gửi tại trong điếm của người khác, trả hai văn tiền trông, sau đó người một nhà đi dạo phố mua đồ.

“Nương, y phục trên người nương đều cũ, chúng ta đi mua chút vải làm y phục!?” Trần Ngư nhìn y phục trên người Lâm thị đánh rất nhiều mụn vá, nhịn không được nói.

“Này…,” Lâm thị ngó ngó tiệm vải cách phía trước không xa, do dự một chút sau đó cắn chặt răng nói: “Cho các con cắt một bộ, y phục trên người nương còn có thể mặc… Lại cắt cho ông nội nãi nãi các con một bộ…,”

“Vẫn là cắt cho các con, cha mẹ nơi đó… Thôi,” Sống yên tĩnh mấy ngày, Trần Đông Sinh không nghĩ lại náo loạn ra cái gì thiêu thân nữa, liền lắc đầu cự tuyệt ý tốt của Lâm thị.

“Nhưng là…,” Lâm thị có chút chần chờ, dù sao hiếu đạo vẫn đứng đầu.

“Nương, chúng ta đi, mua y phục đi,” Trần Ngư lôi kéo tay Lâm thị đi phía trước, ở trong lòng nói thầm: Mua vải làm y phục cho Hồ thị, kia không phải là tìm chết sao.
Bình Luận (0)
Comment