Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

Chương 22.2

Liễu An Lam nắm chặt tay, hi vọng lần này nàng sẽ được như ý muốn. Và quả thật nàng đã được như ý muốn. Đại công chúa hỏi tiếp:” Người ngươi thích là người nào, ta đây nguyện ý để ngươi lựa chọn phu quân tương lai, xem như là phần thưởng cho màn biểu diễn ban nãy của ngươi đi”

LÀM CÀN!!! Đây  là suy nghĩ dầu tiên trong đầu màm mọi người nghĩ đến!

Chuyện hôn nhân đại sự hát có thể là chuyện đùa, nhất là những chuyện liên quan đến hoàng tộc thì không phải là giỡn. Bây giờ đại công chúa cho Liễu An Lam được chọn phu quân như ý muốn, lại có thể tùy tiện nói ra bất cứ người nào ở đây. Dù nàng chọn ai đều là niềm hạnh phúc của người đó, nhưng tính theo vai vế và cấp bậc lễ nghĩa thì đây đúng là chuyện tày trời.

Hoàng Thượng nheo mắt lại, đôi mắt sâu không thấy đáy, dù là ông cưng chiều nàng cũng không thể để cho nàng làm mây làm gió được. Bỗng ho một tiếng rồi quở trách:

“Thất Thất, không thể vô lễ như thế”

Nhưng dù sao trong lời quở trách đó có bao nhiêu phân là nhường nhịn. Đại công chúa lạnh lùng kiêu căng giờ lại cúi đầu không nói kiểu như có tâm sự gì đấy. Yên tĩnh hồi lâu đến khi không khí im lặng à những người xung quanh không còn đủ kiên nhẫn nữa. Nàng ngẩng đầu lên nói:

“Ta tuyên bố, hủy bỏ buổi tiệc hôm nay”

“Ngươi nói nói gì, Thất Thất, ngươi điên rồi” – Hoàng Hậu đứng bật dậy tức giận nhìn nàng. Đây là bữa tiệc chào đón nàng cũng là bữa tiệc cho các quan đại thần ở đây, Không biết bao nhiêu là song gió ngầm, nói hủy liền hủy, dù có thế nào cũng không thể vô phápp vô thiên như thế.

Những người ở dưới không thể nhìn ra đại công chúa rốt cuộc là người như thế nào, bọn họ suy nghĩ một hồi bỗng cảm thấy lo lắng thay, mất tích sau bao nhiêu năm trở về giờ lại gây ân oán với nhiều người, thực lực không có, giờ nếu làm mất tình yêu thương của hoàng hậu và hoàng thượng thì chẳng khác gì nàng tự tuyệt đường sống cho bản thân rồi để bản thân rơi vào hang cọp.

Song Phi Yến thì có suy nghĩ khác, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc tiểu Mặc trong thời kì căng thẳng này, nhẹ nhàng ghé vào tai tiểu Mặc hỏi một câu không hề liên quan  đến thế cục hiện giờ: “Tiểu Mặc, ngươi lạnh không?”

Tiểu Mặc ngẩn người, khuôn mặt vẫn vô tư không lo thế sự gì bỗng nhiên thay đổi, ôm nàng càng chặt hơn rồi trả lời: “Lạnh”

Đây là câu trả lời thật lòng nhất của hắn từ khi hắn lớn lên cho đến giờ.

“Ta biết làm bánh sủi cảo rất ngon, nhân thịt và đậu, lát nữa về phủ ta làm cho đệ ăn”

Tiểu Mặc ngơ ngác hỏi: “Bà vú nói bánh sủi cảo chỉ được ăn trong các dịp lễ thôi”

Song Phi Yến ghé cười ôm bóng dáng nhỏ ấm áp nói: “Khi lễ, đệ có vui không”

Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, ngày lễ đương nhiên là hắn vui, khi đó hắn có thể tự do ra vào, tự do ăn uống còn có thể tự do đi tìm người mà hắn đang tìm nữa. Mỗi năm có hai ngày thế, hai ngày ngày là hai ngày mà hắn được làm chính hắn nhiều nhất.

Song Phi Yến nói tiếp: “Vậy ta sẽ làm cho đệ vui suốt năm, không nhất thiết đến ngày lễ mới vui, hiểu không?”

Tiểu Mặc trầm ngâm một chút, như có cái gì đó chạm vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ rúc vào vai nàng, gật đầu lia lại như sợ rằng nàng sẽ thất hứa. Nàng biết nó đang khóc, một tiểu hoàng tử đang khóc với giọt nước mắt vốn có của mình.

Song Phi Yến mỉm cười nhẹ, vẫn còn dễ dàng thuần phục.

Một màn này lọt vào tầm mắt của nhiều người, bỗng nhiên họ cảm thấy, bản thân họ lại không thể hiểu được những con người tại đây.

Đại công chúa hình như cũng để ý đến bên này, nàng ít một hơi lạnh quay qua bảo:

“Vậy thư mẫu hậu và phụ hoàng, đây rõ rang là yến tiệc của con, lại có những người mượn cớ này để làm những việc không nên làm, lấy việc công là của tư, theo như người nói đây có phải là của con nữa không?”

Hai người bỗng ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì đại công chúa nói thêm:” Nếu yến tiệc của con, những người này đến vì con mà con còn không làm được những gì con muốn làm thì con nên ở-- đây—làm—gì?”

Câu cuối là kéo dài để cho hai người biết, mình đang phạm lỗi gì.

Hoàng thượng nhìn nàng không biết là vui hay giận, sâu không thấy đáy, nhiều người khi nghe nàng nói cũng hít một hơi thật sâu không dám thở. Đại công chúa nói cũng có phần có lí, nhưng những biểu hiện của nàng mà hoàng thượng và hoàng hậu chỉ có cáu gắt một ít rồi còn lại là nhường nhịn từ đầu đến cuối, thì sự sủng ái dành cho nàng không hề nhỏ nha…

“Tiếp tục đi”- Hoàng thượng cất lời khiến những người xung quanh không ngờ.

Nụ cười của Song Phi Yến càng sâu, nàng biết rằng,, vị Đại Công Chúa này, sự phụ nàng, phụ mẫu nàng và ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu đều nhường nàng một bậc thì không phải người đơn giản. Nàng dù có chút ghen tị nhưng nàng chỉ làm việc của nàng,, báo thù xong xuôi nàng sẽ lập tức rời đi, nước sông không phạm nước giếng, hoàng gia uy quyền hết thảy nàng không cần.

Liễu An Lam trong lòng vui mừng khôn tả nhưng vẫn duy trì nụ cười ôn nhu: “Đại Công chúa….thần nghĩ viêc này không nên!” Nói xong Liễu An Lam còn giả vời lo lắng rồi nhìn trước nhìn sau rất cẩn thận. Mọi người đều nghĩ nàng rất là tuân thủ cung quy, lại thêm một tầng kính nể nàng.

Song Phi Yến lại không chịu ngồi yên, lên tiếng phụ họa, như thể đây là tính cách mà nàng tạo ra.

“Đại công chúa đã cho thig ngươi cứ nhận, khó khăn lắm công chúa mới đấu tranh vì ngươi, ngươi còn không biết ơn mà lại từ chối, chẳng khác gì làm mất mặt đại công chúa” – Song Phi Yến nói chin là ép nàng. Nhưng Liễu An Lam cứ nghĩ, nàng ta nói như thế vì chèn ép nàng nhưng có ai ngờ đâu chính là tạo cho nàng cái cơ hội. Lần này, nàng thích…

Nghĩ liền làm, Liễu An Lam giật mình lo lắng quỳ xuống nói như một lời khẩn cầu: “Vậy thần xin mong đại công chúa có thể thành đôi cho thần và tam hoàng tử”

“Không được” – Nghe đến đây, vừa dứt câu, Thần Vu Phong im lặng nãy giờ liền lên tiếng. Thân hình cường tráng mang áo bào quyền quý đi ra giữa biết bao nhiêu người.

Liễu An Lam và Thần Vu Phong có mối quan hệ với nhau ai cũng biết, Liễu An Lam  cầu than với Tam Hoàng tử là điều ai cũng nghĩ đến. Nhưng Thần Vu Phong, người đã dẫm đạp Liễu Tiệp Dư, người đã thề non hẹn biện với nàng lại từ chối một cách bất ngờ thì đây là điều người ta không tưởng.

Thần Du Lãng quay sang nói với với Thần Tâm Quân:” Huynh nói xem, tam ca có phải là bị điên rồi  không?”

Thượng Quan Trọng Liên không để ý đến chuyện xung quanh cho lắm.ánh mắt chỉ tập trung vào người Song Phi Yến va Tiểu Mặc, thấy hai khuôn mặt vẫn không quan tâm thế cục, nhưng nói câu nào câu nấy lại đâm trúng cốt lõi tim đen của người khác,thấy nàng cười hắn cũng cười theo, nụ cười ngày càng sâu. Mọi chuyện dần trở nên thú vị rồi đây!!!

(Kết thúc chương 22)
Bình Luận (0)
Comment