Editor: Linh
Trong nội điện hoàn toàn yên tĩnh.
Phùng Liên Dung đứng ở sau lưng Triệu Hữu Đường, tay không tự chủ nắm chặt lại.
Nàng vẫn thật không nghĩ tới rễ cây hình rồng đó lại xuất từ tay Trần quý nhân. Nhớ năm đó nàng mới vào cung, ở trong ấn tượng của nàng, cũng chỉ là một tiểu cô nương trẻ tuổi, rốt cuộc là vì sao mà Trần Tố Hoa lại muốn mưu hại nàng như vậy!
Là vì Triệu Hữu Đường sủng ái?
Là bởi vì chính mình độc chiếm phần sủng ái nàng, cho nên mới dẫn tới nàng hận thù mình?
Phùng Liên Dung nhẹ thở ra một hơi.
Vậy Phương Yên thì sao?
Rốt cục, nàng có tham dư vào chuyện này hay không?
Nhất thời, tất cả mọi người đưa mắt đến trên người Trần Tố Hoa.
Trần Tố Hoa bỗng nhiên cười lên.
Nàng ta nhìn Phương Yên cười, nhìn Phùng Liên Dung lại cười, cuối cùng thản nhiên nói: "Chỉ là ta ghen tị Phùng quý phi mới trù hoạch kế sách này, ai nghĩ tới Hoàng thượng anh minh, bị Hoàng thượng tra ra." Nàng ta chậm rãi hướng Phương Yên dập đầu một cái, "Ta hướng nương nương xin lỗi, lừa gạt nương nương."
Lời này đưa Phương Yên ra bên ngoài.
Ánh mắt Triệu Hữu Đường lóe lên: "Tội lớn bậc này, Trẫm dù giết cả gia tộc ngươi cũng không đủ."
Thân mình Trần Tố Hoa run lên, nhưng nàng ta lập tức khôi phục thần sắc, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, năm đó vào cung, tuy nói do không hài lòng hôn sự, đối trong cung cũng có chút hướng tới. Có thể làm Quý nhân, thấy hắn, nàng cuối cùng vẫn thích hắn, đã từng mong mỏi một ngày hắn sẽ đột nhiên ưu ái bản thân, sẽ sủng hạnh mình.
Ai biết, tất cả đều là ảo tưởng, dù là xinh đẹp như Tô Cầm, đến cuối cùng cũng không thể vào mắt của hắn.
Nhưng tất cả những thứ này, được ai ban tặng?
Hôm nay, nàng ta chết, nếu lại liên lụy Phương Yên, trong cung còn ai có thể đối phó Phùng Liên Dung đây?
Nàng ta mới không ngu như vậy!
Trần Tố Hoa nói: "Thiếp thân nói là lời thật, Hoàng thượng nhân từ cả nước đều biết, thiếp thân nguyện vì chuyện này chuộc tội!"
Nếu là cược, tự nhiên sẽ có khả năng thua.
Dù sao tóm lại là chết, ở trong cung chết già với chết trẻ như vậy, còn không biết cái nào tốt hơn đâu.
Nàng ta cười khanh khách, nhìn về phía Phùng Liên Dung: "Phùng quý phi, mạng của ngài tốt thật đấy, thiếp thân rất hâm mộ ngài, lần này hãm hại ngài cũng là vì ghe tị, ai bảo Phùng quý phi ngài được Hoàng thượng sủng ái như vậy chứ. Cho dù không có rễ cây hình rồng đó, tương lai con của ngài cũng chưa chắc lại không nhặt phải cái khác. Trong cung này, sớm muộn gì cũng là thiên hạ của ngài..."
Lời này là đang cảnh báo Phương Yên.
Phương Yên mím môi sít sao.
Những lời này giống như mũi dao đâm thẳng vào tim nàng ta.
Triệu Hữu Đường cau mày nói: "Dẫn nàng ta đi, tỉ mỉ thẩm vấn!"
Chuyện này vẫn chưa xong.
Mặt Phương Yên lại trắng bệch.
Trần Tố Hoa bị kéo đi rồi vẫn còn quay lại nhìn Phùng Liên Dung, Phùng Liên Dung bị nàng ta nhìn kinh hãi.
Giống như nàng là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Nhưng, cũng chỉ là do phần sủng ái kia.
Năm đó nàng cũng không được đến, tuy rằng từng hâm mộ người khác, tuy rằng từng chờ đợi, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn hại người.
Trần Tố Hoa, đây là tội gì đâu?
Phùng Liên Dung trong lòng không dễ chịu.
Triệu Hữu Đường nhìn chằm chằm Phương Yên nói: "Thân là Hoàng hậu còn làm ra loại chuyện này, thật sự là không ra thể thống gì!"
Phương Yên giải thích: "Thiếp thân là bị lừa, Trần quý nhân nói có thể tìm được rễ cây hình rồng, còn có một lá thư cáo mật, thiếp thân tự nhiên sẽ tin. Nếu chỗ của Phùng quý phi không có, thiếp thân tự nhiên cũng sẽ không thể oan uổng nàng, thiếp làm sai chỗ nào chứ?"
"Có phải bị lừa hay không còn không biết đâu!" Triệu Hữu Đường nói, "Kể từ hôm nay ngươi chớ lại ra khỏi Khôn Ninh cung!"
Phương Yên vừa nghe, cả người đều ủ rũ.
Ngay cả Phùng Liên Dung cũng giật mình, vội hỏi, "Hoàng thượng, không phải vừa rồi Trần quý nhân cũng nói không phải..."
Triệu Hữu Đường cắt đứt lời nàng: "Ý Trẫm đã quyết, nàng chớ nhiều lời." Sai người kéo Phương Yên xuống.
Phương Yên lúc này khí lực toàn thân mất sạch, nàng ta không nghĩ tới Triệu Hữu Đường sẽ tuyệt tình như vậy. Rõ ràng vừa rồi Trẫn Tố Hoa đều đã thừa nhận, việc này tất cả đều là chủ ý của một mình nàng, sao hắn lại vẫn muốn nhốt mình chứ?
Nói đến cùng, nàng ta cũng là người bị hại mà!
Lúc nàng ta bị đỡ ra ngoài, hung tợn trừng Phùng Liên Dung một cái.
Vẫn là do nàng, nàng ta đường đường là một Hoàng hậu, nhưng bất luận thế nào cũng không thể đụng đến một quý phi như nàng!
Triệu Hữu Đường thấy thế, ghét bỏ nghiêng đầu đi.
Phương Yên chẳng sợ thật sự là bị lừa, nguyên nhân cũng rất rõ ràng, bởi vì nàng rất nóng lòng muốn đối phó Phùng Liên Dung, cho nên mới làm theo Trần Tố Hoa. Một khi nghe được mật báo gì, ngay cả đầu cũng không dùng, một lòng muốn định tội cho Phùng Liên Dung.
Người như nàng, sao có thể tiếp tục làm Hoàng hậu?
Làm, vẫn cứ chỉ biết một lòng coi Phùng Liên Dung là kẻ địch, trong ánh mắt không nhìn tới bất kỳ cái gì khác!
Nhưng Hoàng hậu Cảnh quốc, thê tử của hắn, làm sao có thể là một người như vậy?
Vào khắc này Triệu Hữu Đường làm ra quyết định.
Phùng Liên Dung tự nhiên không biết suy nghĩ của hắn, nghĩ đến chuyện phía trước, nói: "Hóa ra chuyện này Hoàng thượng đã sớm biết, nhưng là lại giấu thiếp thân."
Triệu Hữu Đường ngồi xuống nói: "Hiện thời nàng cũng đã biết, bên ngoài tìm đến cửa, dù có chết trước mặt nàng, nàng cũng không thể tìm thái y cho các nàng. Những người này lòng dạ đen tối, chỉ có nàng ngốc, người nào cũng tin."
Phùng Liên Dung: "Đó là bởi vì Hoàng thượng biết quỷ kế này, bằng không sao có thể hạ quyết tâm."
Dù sao cũng là một cái mạng, không trì hoãn được, hơn nữa còn là một phi tần.
Triệu Hữu Đường hiểu biết nàng, cũng không nhắc lại, tính cách con người khó đổi, bất kể là tốt hay là xấu, cho nên mấy năm nay Phương Yên liền không có bao tiến bộ. Bất kể là làm Thái tử phi, vẫn là Hoàng hậu, nàng đều tự cho là đúng, đáng tiếc nhãn giới lại nhỏ, lần này còn bị một quý nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Hắn đột nhiên đứng lên.
Phùng Liên Dung vội lui lại một bước.
"Trẫm đi Cảnh Nhân cung một chuyến." Hắn nói, "Buổi tối qua đây dùng bữa, nàng bảo phòng ăn chuẩn bị một chút."
Phùng Liên Dung gật đầu.
Hắn sải bước liền đi.
Lần này Triệu Hữu Đường vì chuyện của Trần Tố Hoa cũng trừng trị luôn cả Phương Yên, như vậy Hoàng thái hậu nhất định muốn khuyên hắn, hắn đi chuyến này cũng không biết mẫu tử hai người sẽ như thế nào. Phùng Liên Dung khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Lát nữa bảo Vương ngự trù làm tôm chiên, chim cút hầm, còn lại cứ theo bình thường mà làm."
Khi Triệu Hữu Đường tâm trạng không tốt, ăn cũng ít, hai món này là món hắn thích, nên Phùng Liên Dug cũng không gọi thêm các món khác nữa. Đến lúc hắn qua đây nhìn thấy mấy món này, chắc là sẽ ăn được nhiều hơn chút, món khác lại gắp mấy đũa có lẽ cũng đủ.
Kim Lan nhanh chóng đi phòng ăn truyền lời.
Chỗ Hoàng thái hậu, đúng như Phùng Liên Dung nghĩ, nghe được tin Phương Yên lại bị lệnh cưỡng chế giam cầm, lập tức cũng sốt ruột, không đợi Triệu Hữu Đường đến, bà cũng đã đi đến cửa điện.
Hai người ở bên ngoài gặp, Hoàng thái hậu miệng há to, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
"Mẫu hậu, đi vào trước đi."
Triệu Hữu Đường cùng bà đi vào trong nội điện.
Bên người cung nhân hoàng môn đều lui ra ngoài.
Hoàng thái hậu nhìn Triệu Hữu Đường một cái, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, giống như trong lòng đã có dự tính, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, xem ra lần này sợ là thật sự không xong, bà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hoàng thượng tính xử trí A Yên thế nào?"
Triệu Hữu Đường cũng không né tránh: "Trẫm tính phế hậu, cho nên mới qua đây, hi vọng mẫu hậu chấp thuận."
Hoàng thái hậu tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi. Bà vẫn không nghĩ tới Triệu Hữu Đường sẽ dứt khoát như vậy, không khỏi thẳng sống lưng nói: "Chuyện này không thể thương lượng sao? Hoàng thượng, A Yên nhưng là Thừa Dục mẫu thân, nếu nàng bị phế, Thừa Dục nên xử trí thế nào?"
Đừng nói Triệu Hữu Đường, dù là bà cũng cảm thấy Phương Yên mắc lỗi thêm lần nữa quả thật khiến người khó có thể chịu được, chỉ đành hi vọng lấy tình mẫu tử có thể vãn hồi một chút.
Nhắc tới Triệu Thừa Dục, Triệu Hữu Đường quả nhiên cũng do dự.
Hoàng thái hậu rèn sắt khi còn nóng: "Hoàng thượng, Cảnh quốc từ khi khai quốc đến nay, dù là tiền triều, có ai mà không lập con của Hoàng hậu làm Thái tử? Hoàng thượng, A Yên tuy cá tính ngu dốt, có chút khuyết điểm, nhưng đến cùng không có thật sự phạm vào sai lầm lớn. Trong thời gian nàng làm Hoàng hậu, trong cung vẫn luôn thái bình, chuyện lần này là bị tiểu nhân che mắt, nàng nhất thời ấm đầu mới có thể hoài nghi Phùng quý phi. Nhưng đến cùng vẫn chưa làm gì Phùng quý phi, Hoàng thượng, không ngại lại cho nàng thêm một cơ hội?"
Lần này nhắc tới Phùng Liên Dung, chút do dự trong lòng Triệu Hữu Đường lập tức không còn, hắn nhíu mày nói: "Tính tình này của nàng vốn khó kham chức vụ lớn, Trẫm đã nhịn nhiều lần, là chính nàng không biết tốt xấu! Thừa Dục có mẫu thân như nàng, nhất định không thành được châu báu!"
Hoàng thái hậu vội la lên: "Vậy Hoàng thượng tính giao đãi thế nào với các đại thần?"
Triệu Hữu Đường cười lạnh nói: "Nàng lòng dạ hẹp hòi, thân tín tiểu nhân, đức hạnh có thiếu, đã sớm không xứng là Hậu, Trẫm lập tức truyền Lễ bộ bàn bạc."
Nói ra những lời này tự nhiên là không thể nào thu hồi lại, Hoàng thái hậu không khỏi nhớ tới quang cảnh khi Phương Yên mới vào cung, không nghĩ tới nàng lại là kết cục này. Hoàng thái hậu suy sụp dựa vào phía sau, bà ngay cả một câu phản đối cũng không có khí lực nói.
Đương nhiên, trong lòng bà cũng biết, lần này Triệu Hữu Đường đến đây nói là xin bà cho phép, nhưng thật ra bà có cho phép hay không cũng không đáng giá nhắc tới.
Bà chậm rãi thở ra một hơi hỏi: "Vậy Hoàng thượng chuẩn bị để ai làm Hoàng hậu đây?"
Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm còn chưa quyết định."
Hoàng thái hậu hơi nhíu mày.
Nếu không phải Phùng Liên Dung, chẳng lẽ còn có người khác?
Trong cung này, các phi tần khác cũng không từng được sủng hạnh.
Bà khoát tay: "Ai gia đã biết, tất cả đều từ Hoàng thượng quyết định đi, chỉ là Thừa Dục còn nhỏ, sao chịu đựng nổi."
Triệu Hữu Đường nghĩ tới đứa con này, con ngươi hơi co lại, nhưng thật sự muốn để Phương Yên nuôi lớn Triệu Thừa Dục, còn không biết sẽ thế nào đâu, chỉ sợ từ nhỏ liền bị xúi giục huynh đệ bất hòa, dù sao Phương Yên hận Phùng Liên Dung như thế, tự nhiên là không được.
Hoàng thái hậu lại nói: "Nhưng hắn không phải Phùng quý phi sinh, hai người không có tình mẫu tử, theo ai gia xem, vẫn là muốn Hoàng thượng lo lắng nhiều hơn."
Triệu Hữu Đường nói: "Mẫu hậu nói rất đúng, Trẫm sẽ gia tăng chiếu khán hắn."
Hoàng thái hậu gật gật đầu, đối Phương Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đối tôn nhi cũng là đáng tiếc, Phương Yên một khi không phải Hoàng hậu, tình cảnh của Triệu Thừa Dục tự nhiên sẽ trở nên gian nan, nhưng trẻ con có tội gì đâu? Chỉ mong hắn có thể khỏe mạnh lớn lên.
Từ Cảnh Nhân cung đi ra, Triệu Hữu Đường đi Càn Thanh cung.
Hai ngày nay, do sự việc kia, chính hắn cũng có tâm sự, bất tri bất giác đã chất đống không ít tấu chương, lúc này cầm một ít lên xem, đột nhiên liền ném mạnh ngự bút lên bàn. Đường Quý Lượng nhìn, âm thầm phỏng đoán, không biết là vị quan viên nào rủi ro.
Thật ra tấu chương mỗi ngày luôn có một ít nội dung không đúng với khẩu vị của Triệu Hữu Đường, nhưng tâm tình tốt xấu có thay đổi, giống hôm nay thì tuyệt đối không phải một thời cơ tốt để chọc Hoàng đế.
Triệu Hữu Đường gọi Hạ Bá Ngọc đến: "Người phái người đi Ninh huyện xem xem, rốt cục Hà Dịch và Phùng Mạnh An đã xảy ra chuyện gì."
Phong tấu chương vừa rồi lại là Hà Dịch buộc tội Phùng Mạnh An.
Nói thật, Triệu Hữu Đường đối Hà Dịch rất là bất mãn, thỉnh thoảng nghĩ có nên cho người khác thay thế hắn hay không, nhưng chính bản thân Hà Dịch còn không tự biết, thường xuyên đối quan viên này có ý kiến, đối quan viên kia có ý kiến. Lần trước buộc tội Phùng Mạnh An, rõ ràng Triệu Hữu Đường đều đã làm người hòa giải.
Ai nghĩ tới, hắn còn dẫn ra chuyện này.
Tốt xấu gì Phùng Mạnh An cũng coi như thân thích của hắn, Hà Dịch này thật sự là một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết, cho dù Phùng Mạnh A có chỗ nào không tốt, không biết chỉ bảo hay sao?
Nhưng cũng cho thấy người này không chấp nhận được người khác.
Hạ Bá Ngọc lập tức phái người đi.
Lúc này Triệu Hữu Đường cũng không có tâm tình, liền đi đến Diên Kỳ cung, vừa vào nội điện chợt nghe nói Phùng Liên Dung ở thư phòng, hắn đi qua thì thấy nàng đang vẽ tranh, có điều vẽ cái gì đó rất lớn, còn là vẽ trên mặt đất.
Triệu Huy Nghiên ở bên cạnh nghiêng đầu xem, nhìn thấy hắn liền gọi phụ thân.
Triệu Hữu Đường bế nàng, cười nói: "Đang nhìn cái gì vậy?"
"Thỏ, thỏ." Triệu Huy Nghiên chỉ vào bức tranh, vẻ mặt hồn nhiên.
Tuy rằng trong miệng nàng nói thỏ, nhất định không biết thỏ là cái gì.
Triệu Thừa Mô cũng đi qua hành lễ.
Phùng Liên Dung cười nói: "Hôm nay không phải nàng và A Lý đều nhìn thấy diều sao, A Lý nói hôm nào đó muốn đi thả diều. Thiếp thân liền vẽ cho bọn hắn diều hình con thỏ, lát nữa vẽ thêm cá chép, như vậy chơi mới vui."
Triệu Hữu Đường nhìn qua, khóe miệng lập tức giật giật.
Diều nếu thật làm theo hình này, không biết xấu thành dạng gì!
"Nàng đây không phải con thỏ?" Hắn răn dạy nói, "Nói là heo còn tạm được, cũng chỉ một cái lỗ tai kéo lại. Hơn nữa, diều bay lên phải chú ý nặng nhẹ, hình này của nàng không đối xứng, không dễ làm khung diều."
Phùng Liên Dung vốn hưng trí bừng bừng, cảm thấy mình vẽ rất tốt, bị hắn nói xong liền khóc không ra nước mắt.
"Cái này không thể làm à?" Nàng ủ rũ.
"Không thể." Triệu Hữu Đường đặt Triệu Huy Nghiên xuống, cầm lấy bút trong tay nàng, "Lấy thêm tờ giấy đến đây."
Phùng Liên Dung thấy hắn muốn tự mình vẽ, lập tức cao hứng lại, vội lấy tờ giấy đến: "Thiếp mài mực cho Hoàng thượng."
Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, vừa muốn đặt bút, lại nói: "Con thỏ là màu trắng, thả lên không đẹp, nàng xem mấy con diều, con nào không phải đủ loại màu sắc? Như vậy ở mặt dưới mới thấy rõ, cũng khiến người thích."
Phùng Liên Dung bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy cũng đúng, vậy con thỏ không thể màu trắng?"
"Đương nhiên."
Phùng Liên Dung nghiêng đầu hỏi: "Vậy vẽ màu gì?"
"Màu đỏ được không?"
"Trên đời có con thỏ màu đỏ à?" Phùng Liên Dung hỏi.
Triệu Hữu Đường gặp khó.
Thỏ hoang lại không đẹp, đen thui, vẽ ra không thích.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu không hạ bút, Phùng Liên Dung đột nhiên phì cười: "Hoàng thượng cũng có lúc ngốc, thiếp thân giờ mới nhớ, những con diều này có con nào được vẽ theo bộ dáng ban đầu đâu. Thiếp thân nhớ trước kia nhìn thấy một con diều sư tử, bên trên đủ loại màu sắc, đặc biệt tiên diễm, nhưng sư tử thật sự nào sẽ như vậy."
Triệu Hữu Đường nghĩ thấy cũng đúng, cũng cười rộ lên: "Vậy vẽ màu đỏ?"
"Thêm chút vàng, xanh được không?"
Triệu Hữu Đường gật gật đầu, vài nét bút đi xuống, một con thỏ hiện ra.
Phùng Liên Dung ở bên cạnh khen hắn, nói với Triệu Thừa Mô: "Chăm chỉ cùng Hoàng thượng học, Hoàng thượng vẽ rất đẹp đấy."
Triệu Hữu Đường nghe khóe môi hơi cong lên.
Phùng Liên Dung lại nói: "Bức tranh chỗ mẫu phi con nhìn thấy chưa, chính là phụ thân con vẽ đấy, đáng tiếc đã qua nhiều năm, phụ thân con chỉ vẽ một bức đó." Trong lời nói chưa rất nhiều u oán, tranh này nàng luôn xem, nói không chừng ngày nào đó sẽ chán, cũng không biết có đổi được không.
Bút trong tay Triệu Hữu Đường hơi dừng.
Đó là khi hắn vẫn còn làm Thái tử vẽ, nhoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, hóa ra mình thật sự chưa vẽ cho nàng lần nữa.
Triệu Thừa Mô lại tò mò hỏi: "Phụ thân, người trên tranh là ai vậy ạ? Mẫu phi nói là mẫu phi, nhưng con nhìn không giống lắm."
Triệu Hữu Đường phì một tiếng cười rộ lên, xoa xoa đầu con trai: "Trẫm cũng cảm thấy không phải mẫu phi con."
Một bên Phùng Liên Dung tức chết, kêu lên: "Sao lại không phải, đúng mà!"
"Đúng chỗ nào, năm đó Trẫm cũng nói không phải nàng." Chính mình da mặt dày, thế nào cũng phải nói thành bản thân, hắn chưa từng thừa nhận qua.
Triệu Thừa Mô nhìn phụ thân, nhìn mẫu thân, mỉm cười.
Phùng Liên Dung tức giận quay đầu không để ý đến hắn.
Triệu Hữu Đường tiếp tục vẽ thỏ, Triệu Huy Nghiên cười khanh khách, chỉ vào tranh nói: "Thỏ thỏ."
"Lấy thuốc màu ra đây, thất thần cái gì." Triệu Hữu Đường vẽ một lát, thúc giục Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung còn đang tức giận, phụng phịu lấy tới, nhưng cuối cùng nhịn không được, vẫn vụng trộm nhìn hai mắt.
Nói đến bản sự vẽ tranh của Triệu Hữu Đường đúng là rất lợi hại, con thỏ này tuy bị hắn tô đủ loại màu, nhưng ánh mắt, cái mũi, lỗ tai đều rất sinh động, nhìn qua mười phần khả ái, hơn nữa hắn không đơn thuần chỉ vẽ con thỏ, mà là vẽ con thỏ ở trên vùng thảo nguyên, như vậy dễ dàng làm thành con diều cân đối.
Nàng muốn khen ngợi hai câu, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Hữu Đường chê mình liền mất hứng.
Nàng hiện tại lớn tuổi, trên tranh kia chính mình mới bao tuổi chứ, kia là một hồi ức tốt đẹp, hắn cố tình không chịu thừa nhận ban đầu hắn vẽ là nàng.
Triệu Hữu Đường vẽ xong, liếc Phùng Liên Dung một cái, thấy nàng vẫn đang tức giận liền có chút buồn cười.
Lại không phải chuyện lớn gì, nữ nhân đúng là nữ nhân, nhỏ mọn.
Còn là nương của ba đứa nhỏ nữa chứ.
Hắn đứng lên, đi đến cạnh bàn, lấy một tờ giấy trải sẵn, chính mình phối màu.
Phùng Liên Dung khó hiểu, không phải muốn vẽ cá sao, nhưng nhìn dáng vẻ này không giống lắm.
Triệu Hữu Đường cũng không nói chuyện, hơi chút suy nghĩ liền đặt bút vẽ. Phùng Liên Dung đứng ở bên cạnh, dần dần phát hiện hắn đang vẽ người, hính dáng kia hiện ra, nàng liền nở nụ cười, không vui vừa rồi biến thành hư không, tiến lên ôm cánh tay hắn nói: "Hoàng thượng đang vẽ thiếp thân hả?"
Triệu Hữu Đường cau mày nói: "Còn không buồn tay, tí nữa là vẽ sai rồi."
Phùng Liên Dung buông tay ra, nhưng vẫn hỏi tới: "Có phải vẽ thiếp thân không vậy?"
"Nàng cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là ta rồi, nhìn cái cằm này, mượt mà đáng yêu, còn có lỗ tai này, nhỏ nhắn xinh xắn, cùng thiếp giống nhau như đúc."
Triệu Hữu Đường giễu cợt nói: "Thật chưa thấy qua da mặt dầy như vậy, trên đời này chẳng lẽ không có ai lớn lên như vậy chắc?"
Phùng Liên Dung chế nhạo nói; "Có thì cũng có, nhưng Hoàng thượng lại không xuất cung, sao vẽ được người khác."
Triệu Hữu Đường nghẹn lời.
Qua chốc lát nói: "Trong tưởng tượng."
"Vậy tại sao cứ phải giống thiếp thân?"
Triệu Hữu Đường lại nghẹn lời.
Phùng Liên Dung thấy hắn dáng vẻ này, chết cười, cùng Triệu Thừa Mô nói: "A Lý, con cảm thấy đây có phải mẫu phi không?"
Triệu Thừa Mô gật gật đầu: "Cái này giống."
"Gì mà cái này giống, trong phòng ta cái nào cũng rất giống!" Phùng Liên Dung nói, "Trước kia mẫu phi còn trẻ nên vậy, giống như A Lý hiện giờ, còn nhỏ, sau này A Lý lớn rồi sẽ không giống hiện tại nữa."
Triệu Thừa Mô à một tiếng: "Hóa ra là vậy, có điều vừa rồi phụ thân nói không phải mẫu phi mà."
Triệu Hữu Đường ở bên cạnh tay bị lệch.
Quả nhiên lừa đứa nhỏ là không tốt.
Phùng Liên Dung cười nói: "Phụ thân đùa con đó, không thể coi là thật, người đó chính là mẫu phi."
Triệu Hữu Đường nghe vậy cũng không phản bác, lát nữa con hỏi đến hắn sợ chống đỡ không được.
Mấy người cơm chiều cũng không ăn, liên tục ở trong thư phòng, Chung ma ma đến qua một lần, nghe nói Triệu Hữu Đường đang vẽ tranh, cả nhà vui vẻ hòa thuận, cuối cùng không dám quấy rầy, chỉ bảo phòng bếp hâm nóng, lát nữa đợi muốn ăn lại bưng lên.
Triệu Hữu Đường vẽ thêm một lát, cuối cùng vẽ xong.
Phùng Liên Dung vui rạo rực qua xem, chỉ thấy trên tranh có một cô nương trẻ tuổi đứng dưới giàn nho, trên đầu trùm một cái khăn màu xanh, hơi ngước đầu, trong miệng còn ngậm một trái nho màu tím, hồn nhiên đáng yêu nói không lên lời.
Ánh nắng chiếu vào, nhuộm mái tóc đen của nàng lên ánh vàng.
Phùng Liên Dung nhìn, phảng phất như hình ảnh ngày đó đang ở trước mắt.
Hắn cúi đầu đút nho cho mình, miệng đầy ngọt ngào.
Khóe mắt nàng đột nhiên có chút cay cay, ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường: "Hoàng thượng vẽ thật đẹp, chỉ là thiếp thân hiện tại, nào còn trẻ như vậy."
Triệu Hữu Đường nói: "Rốt cục thừa nhận không phải nàng?"
Phùng Liên Dung bị tức, quay đầu muốn đi.
Triệu Hữu Đường kéo lại tay nàng: "Càng ngày càng biết phát tính tinh, là nàng còn không được sao? Hiện ở đây là nàng, trước kia cũng là, được chưa? Trong lòng Trẫm, nàng mãi mãi là bộ dáng này, tuổi trẻ thương lão, cũng chỉ là một cái túi da, mà nàng luôn là Phùng Liên Dung."
Phùng Liên Dung nghe xong tự nhiên là mềm nhũn, khẽ nói: "Đáng tiếc hiện tại không có nho, bằng không nhất định sẽ đút cho chàng ăn."
Triệu Hữu Đường cười lên ha ha, cúi đầu liền hôn lên môi nàng.