Hoa Khi thấy sắc mặt hắn bỗng chốc trắng bệch, biết hắn là sợ hãi liền vội an ủi: "Chủ tứ đừng quá lo lắng, thật ra cũng chỉ là lời khi say, dù có bị Hoàng thượng biết, hẳn là cũng sẽ không làm sao."
Triệu Thừa Dục lắc đầu.
Lời này của Hoa Khi rất không có sức, có thể thấy được hắn cũng giống mình, thúc thủ vô sách.
Đây mặc dù là lời say, nhưng có câu rượu vào lời ra, thật ra nội tâm của hắn sao không phải là cũng nghĩ như vậy? Hắn vì vị trí Thái tử này, cả ngày ép chính mình nỗ lực khắc khổ, không thể kém hai huynh đệ kia nửa phần, mười phần mệt nhọc, có đôi khi, hắn thật là không muốn làm.
Nhưng, đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Hắn là Thái tử, là đế vương tương lai, vị trí này, hắn tuyệt không thể chắp tay nhường cho người khác!
Hắn đột nhiên bật dậy, lệnh cung nhân mặc quần áo cho hắn.
Hoa Khi hỏi: "Chủ tử muốn ăn cái gì?"
"Không ăn."
Triệu Thừa Dục khoát tay, rửa mặt xong liền đi ngay đến cung Cảnh Nhân.
Hoàng thái hậu cũng vừa mới dậy, nghe nói hắn đến, cười nói: "Ngươi đến sớm vậy, là muốn bồi ai gia dùng cơm à?"
Triệu Thừa Dục gật đầu, cố cười nói: "Đúng, Hoàng tổ mẫu."
Hoàng thái hậu thấy sắc mặt hắn, suy nghĩ một chút liền lệnh chúng cung nhân lui ra.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Quan hệ giữa Hoàng thái hậu và Triệu Thừa Dục coi như không tệ, vừa là trước đây Phương Yên bệnh, bà từng giúp chăm sóc một thời gian, hai là sau khi Triệu Thừa Dục lớn lên, thường làm bạn với bà, cho nên so với hai cháu trai khác thì thân hơn chút.
Vậy nên Hoàng thái hậu đối người cháu này quả thật có mấy phần cảm tình.
Triệu Thừa Dục thấp giọng nói: "Hôm qua cháu trai không cẩn thận uống say, nói mấy lời không tốt."
Hoàng thái hậu nghe xong cười nói: "Vậy thì có cái gì, uống say tất nhiên là nói mê sảng." Hơi ngừng một lát, bà biết mục đích tới của Triệu Thừa Dục, xem ra lời này nói không phải lúc, hắn lo lắng như vậy hẳn là có liên quan đến Hoàng thượng, chân mày Hoàng thái hậu cau lại.
Triệu Thừa Dục nói: "Nhưng những lời cháu trai nói không phải bổn ý."
Hoàng thái hậu nói: "Nói bậy sao có thể là bổn ý, người nào mà không biết?" Bà cười, trấn an Triệu Thừa Dục, "Ngươi tuổi còn nhỏ, uống rượu mừng tự nhiên là có chút không thích ứng, đừng nghĩ nhiều."
Triệu Thừa Dục thấy Hoàng thái hậu là duy trì mình, tâm tình tốt hơn chút ít, dạ một tiếng, cười nois: ""Hoàng tổ mẫu mau dùng bữa sáng đi ạ, cũng không thể vì cháu trai mà ăn muộn."
Hoàng thái hậu liền lệnh người bưng đồ ăn sáng tới.
Hoa Khi lúc này đứng ở phía sau Triệu Thừa Dục, thở dài. Trong cung này, chủ tử nhà mình hiện có thể dựa vào cũng chỉ có Hoàng thái hậu, nhưng cũng không biết có dậy nổi tác dụng không nữa.
Dù sao Hoàng thái hậu ngay cả phế hậu cũng không thể ngăn, lại có thể làm gì chứ? Đành thả ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa thôi.
Hai chủ tớ đều có chút lo sợ bất an, may mắn mấy ngày trôi qua Triệu Hữu Đường cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Hôm đó Hoàng thái hậu thấy Triệu Hữu Đường đến thỉnh an, tránh không khỏi muốn thử một chút.
Có điều vấn đề say rượu hay không say rượu ngược lại không tiện nói, mẫu tử hai người nhàn thoại vài câu, Hoàng thái hậu nói: "Sang năm tuổi của Thừa Diễn cũng nên phong vương rồi đúng không? Năm đó Tĩnh vương, Trữ vương hầu như đều là tầm này, qua hai năm còn phải cưới thế, ai gia xem nhà ai có cô nương thích hợp, trước chừa cho hắn."
Giọng của bà thực nhẹ nhàng, giống như là đang quan tâm cháu trai.
Nhưng Triệu Hữu Đường là ai, hắn lập tức liền nghĩ đến chuyện Triệu Thừa Dục đã tới cung Cảnh Nhân.
Ngày đó mấy lời Triệu Thừa Dục nói khi say hắn đã nghe Vạn Tư Thuận hồi bẩm, lúc đó không cần phải nói, tự nhiên là tức giận, con oán phụ thân bất công, có phụ thân nào sẽ vui vẻ? Còn nói mê sảng cái gì mà không cần làm Thái tử, mặc dù vậy hắn cũng không có gọi Triệu Thừa Dục đến giáo huấn.
Chỉ vì Thái tử thật đúng là không dễ làm, cái thân phận này phải gánh chịu áp lực quá lớn, nhưng Phương Yên lại bị phế, làm con của phế hậu, tư vị càng thêm không bình thường.
Hắn có thể lý giải tình cảnh của con thứ hai, nhưng làm cha, làm một đế vương cũng thất vọng về người con này, dù sao Triệu Thừa Dục không chỉ là con hắn, mà còn là một Thái tử, đế vương tương lai.
Hiện giờ Hoàng thái hậu nhắc đến việc phong vương, có thể thấy được là có liên quan.
Bà cũng sợ hắn sẽ phế đi Triệu Thừa Dục, sau đó lập con khác?
Triệu Hữu Đường khẽ mỉm cười nói: "Phong vương tất nhiên là phải phong, nhưng hiện nay cũng không đi đất phong, Trẫm cảm thấy không cần phải gấp, lại đợi thêm hai năm đi."
Hoàng thái hậu trong lòng đang lộp bộp, nhưng là không nói tiếp, mấy năm nay bà đã sớm quen tính tình của Triệu Hữu Đường, một khi hắn nói như thế nào, trên cơ bản là không có cách nào sửa đổi, không cần phải nói đến chuyện lớn cỡ này.
Bà gật đầu nói: "Hoàng thượng nói cũng đúng, như vậy cũng được, dù sao tóm lại đều là ở Kinh thành." Bà rất tự nhiên còn nói đến Triệu Thừa Dục, "Đứa nhỏ này quả nhiên là vất vả, lần trước đến xem ai gia, ai gia thấy hắn gầy đi nhiều. Hoàng thượng đối hắn cũng đừng quá nghiêm khắc, suy cho cùng hắn vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, từ từ dạy."
Triệu Hữu Đường nghe ra được là bà đag cầu tình cho Triệu Thừa Dục.
Hắn gật đầu: "Trẫm biết, có điều Thừa Diễn Thừa Mô đều học như hắn, không thấy bị sao, đứa nhỏ này gánh nặng quá lớn, tâm tư quá nặng."
Hoàng thái hậu nghe xong lời này, ngược lại không biết nên nói gì.
Do lời này rất đúng trọng tâm, Triệu Thừa Dục quả thật tâm tư nặng, lúc trước cũng là đứa bé đơn thuần, hiện nay càng ngày càng không thích nói chuyện, dù là cùng bà, có khi nhìn qua cũng có chút tối tăm.
Hoàng thái hậu thán một tiếng: "Hắn vốn cũng không phải như thế, Hoàng thượng, hắn đến cùng là không có..." Nói đến đây bà im miệng.
Lông mày Triệu Hữu Đường nhíu lại, đây là muốn nói không có nương thân ở bên cạnh?
Nhưng năm đó hắn cũng không có, khi nào thì lo được lo mất như vậy? Đứa con này của hắn, trên người thiếu nghị lực cùng quyết đoán, hơi nhu nhược chút.
Hắn lắc đầu đứng lên, cùng Hoàng thái hậu cáo từ.
Cách mấy ngày, Triệu Hữu Đường triệu kiến vài vị trọng thần, bình thường đây cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, hắn luôn sẽ cùng trọng thần thương nghị đại sự, nhưng Phương Yên chỗ kia nghe nói, lại gấp đến không biết nên làm sao mới tốt.
Về phần vì sao nàng ta lại biết, tự nhiên là phải quy công cho hai cung nhân bên người nàng.
Do khoản tiền kia vẫn rất là nhiều, mà Thái tử, Hoàng tử tuổi càng lúc càng lớn, đấu tranh cũng sẽ ngày càng thêm kịch liệt, cung nhân hoàng môn bên người đều sẽ tự ăn ý gộp thành một đoàn.
Tri Xuân cùng Tri Thu cầm khoản tiền này chu toàn khắp nơi, vẫn sẽ nghe được một ít tin tức.
Lần này, chính là nghe nói Triệu Hữu Đường cùng vài vị đại thần nói về chuyện Thái tử, đương nhiên, nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện thì không người nào biết, nhưng mấy chữ đó thôi cũng đủ để gọi người đoán.
Tri Thu thấp giọng nói: "Có lẽ là lần trước Điện hạ say rượu, nói mấy lời không hợp ý..."
Tri Xuân vội vàng cắt đứt nàng: "ngươi chớ đoán mò, nếu là thật làm sao có thể để qua nhiều ngày như vậy? Lúc trước đã nên có động tĩnh rồi, hoặc là do chuyện khác. Tiên cô, ngài không nên gấp gáp, dù có nhắc đến Điện hạ, chưa chắc đã là có việc."
Phương Yên lắc đầu, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay ta liên tục làm ác mộng, có thể thấy được là có chuyện không tốt muốn xảy ra!"
Tri Xuân nói: "Mộng sao có thể cho là thật chứ?"
"Sao không thể coi là thật? Có khi quỷ thần cũng mộng, con ta tương lai nhất định là chân long thiên tử, cho nên những thần linh kia mới có thể đến nhắc nhở, ta bảo các ngươi nghe ngóng tin tức còn không phải cũng như thế sao? May là biết sớm..." Phương Yên chống người ngồi dậy, kêu Tri Xuân lấy giấy bút đến.
Tri Xuân liền mang tới, một bên hỏi: "Tiên cô muốn viết gì?"
"Viết thư." Phương Yên nói: "Lát nữa ngươi đưa cho Hoàng thượng."