Editor: Linh
Nguyễn Nhược Lâm vẫn chưa biết chính mình gặp họa đến nơi, đang cùng Kỷ ma ma nói chuyện về than, năm nay nàng ta vẫn không đủ dùng, Kỷ ma ma tức giận đến muốn chết.
Năm trước đã vụng trộm mua cho nàng ta rồi, năm nay còn không biết thu liễm!
Kỷ ma ma nói: "Chủ tử cũng không biết than này khó mua, nô tì đã nói rất nhiều lần rồi, sao chủ tử không biết dùng tiết kiệm một chút? Hiện giờ lại càng không bằng trước kia."
Nghuyễn Nhược Lâm nghe xong đang muốn phát hỏa, có điều nàng ta vừa định mở miệng, chợt nghe Tĩnh Mai hoảng sợ nói: "Các ngươi, các ngươi sao..."
Nàng ta quay đầu, ngay cả người trước mắt cũng chưa thấy rõ, lập tức đã bị người xoay vặn tay, cằm thì đau nhức, đau đến mức nàng ta không nhịn được muốn mở miệng. Sau đó, một khối vải nhét vào, nàng ta cuối cùng cũng không phát được ra tiếng.
Nguyễn Nhược Lâm sợ tới mức kém chút ngất đi.
Cầm đầu đúng là Hoàng Ích Tam và Nghiêm Chính.
Trong hai người thì Nghiêm Chính nói ít hơn, khi ở cùng nhau, cơ bản đều là Hoàng Ích Tam nói chuyện.
"Các ngươi đều im lặng cho ta, nếu phát ra một chút thanh âm, sẽ có kết cục giống như chủ tử các ngươi!" Hoàng Ích Tam bộ dáng mi mục thanh tú, ngày thường nhìn rất thân thiết, nhưng nếu hung ác lên ngược lại có mấy phần đáng sợ.
Kỷ ma ma đương nhiên nhận ra hắn.
Đối đãi với Nguyễn quý nhân như này khẳng định là ý của Thái tử, Kỷ ma ma sắc mặt trắng bệch, nào dám phát ra âm thanh. Bà ta nghĩ thầm, chắc là vì chuyện hôm qua, Nguyễn quý nhân đáng chết, quả nhiên vẫn liên lụy đến bọn họ.
Bây giờ bà ta chỉ muốn bản thân ít bị liên lụy chút, một chữ cũng không dám nói.
Đám người còn lại cũng giống vậy.
Nguyễn Nhược Lâm mở to hai mắt, không thể tin nhìn bọn họ.
Vậy mà không có một người nào cầu tình cho nàng ta.
Hoàng Ích Tam lại ra lệnh một tiếng, Nguyễn Nhược Lâm liền bị áp đi ra ngoài.
Thu Hoa xa xa nhìn thấy, nhỏ giọng nói với Xuân Hoa: "Ngươi xem, đó không phải là Nguyễn quý nhân sao?"
Xuân Hoa chăm chú nhìn kỹ, quả đúng là, nàng hoảng sợ nói: "Sao thấy giống như bị người áp? Miệng còn nhét khối vải nữa!"
Hai người vội vàng đi nói cho Tiểu Chung ma ma.
Tiểu Chung ma ma quay đầu nói với Tôn Tú: “Nguyễn quý nhân lần này sợ là không còn mạng.”
Tôn Tú bĩu môi: “Nàng xứng đáng, Phùng tỷ tỷ hoài là con của Điện hạ, nàng ta dám đi trêu chọc, không phải muốn chết thì là gì, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Tiểu Chung ma ma thở dài: “Nhưng cũng không trách được nàng, cùng là quý nhân, hiện giờ Phùng quý nhân được sủng ái như vậy, lại có đứa nhỏ, ai không ghen tị? Tất cả ưu việt đều thuộc về nàng, không phục cũng là bình thường.”
Tôn Tú không nói chuyện.
Tiểu Chung ma ma xem không khỏi đau lòng, khi mới vào cung, tiểu chủ tử này của bà hoạt bát cực kỳ, hiện giờ chín chắn hơn chút, không quá thích nói chuyện.
Qua một lát Tôn Tú thở dài nói: “Ma ma, ta tuy rằng cũng không cam, nhưng ta không giống Nguyễn quý nhân, chỉ ủy khuất ma ma.”
Con ngươi Tiểu Chung ma ma lập tức đỏ: “Chủ tử người cũng rất tốt, sao Điện hạ là chướng mắt!”
Tôn Tú cười cười: “Bằng không sao lại gọi là mệnh đây?”
Đừng nói nàng, chính là Thái tử phi, Thái tử còn không phải cũng không thích, Tôn Tú ở đây đã được một thời gian, cũng thấy rõ ràng. Vào cửa cung sâu như biển, trong cung này không biết có bao nhiêu phi tần cũng giống nàng, chẳng lẽ mọi người sẽ không sống?
Nàng chỉ có thể quên tất cả, quên cái gì gọi là được sủng ái hay không được sủng ái, như vậy là có thể sống vui vẻ.
Nhưng tuy là nghĩ như vậy, trong mắt nàng vẫn ảm đạm.
Nguyễn Nhược Lâm đi chuyến này liền không có trở về.
Chuyện lớn như vậy, Thái tử phi đương nhiên sẽ biết.
Lý ma ma nói: “Đánh hơn mười hèo, lúc đó dù không chết thì hiện giờ cũng không sống được. Có điều chuyện này vốn nên là nương nương xử trí, lại muốn Điện hạ tự mình động thủ, nương nương có phải nên đi cùng Điện hạ nói một tiếng hay không?”
Đi giải thích vì sao nàng ta không có lập tức bắt lấy Nguyễn Nhược Lâm?
Thái tử phi cười lạnh: “Điện hạ bị thương, ta nào có rảnh quản mấy chuyện này chứ? Chỉ muốn hoãn một chút, là chính bản thân ngài ấy sốt ruột, Phùng quý nhân lại không bì sao, cần phải chuyện bé xé to vậy à!”
Lý ma ma biết đây là Thái tử phi lại tức rồi.
Tướng công mình coi trọng một thiếp thất như vậy, ai cũng không thoải mái, nhưng thiếp thất này không giống vậy a, hoài đứa nhỏ thứ nhất của Thái tử. Hơn nữa, hậu trạch này dù yên ổn nhưng Thái tử phi cũng phải thời khắc chú ý, hiện giờ chậm một bước, Thái tử động thủ, chẳng lẽ đây không phải là một cái cảnh tỉnh?
“Nương nương, dù thế nào đi nữa ngài cũng nên tỏ thái độ! Nương nương ngài đừng quên, chuyện lần trước đó, nương nương vốn muốn dưỡng đứa nhỏ đó, sau này Thái hậu nương nương lại thay đổi chủ ý, nương nương thái độ trước sau lại không nhất trí, Điện hạ sẽ nghĩ sao?
Thái tử phi thế này mới giật mình tỉnh ngộ.
Nàng ta vội vã đi về hướng chính điện.
Chuyện Thái tử bị thương, do Thái tử thoái nhượng nên chỉ xử tử thích khác, thương tích của hắn không nặng, lâm triều như thường, nên cũng không khiến bao người chú ý.
Thái tử phi tiến lên, đầu tiên là nói: “Điện hạ hẳn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi lại đi lâm triều.”
Thái tử cười cười: “Không ngại, chỉ động miệng thôi.”
Hắn gọi Thái tử phi ngồi.
Thái tử phi nói thẳng nói: “Nghe nói Điện hạ trừng phạt Nguyễn quý nhân, thật ra chuyện này thiếp thân cũng biết đến, chỉ là lúc đó một lòng nghĩ đến Điện hạ, mới không lập tức xử lý ngay, ngược lại khiến Điện hạ lo lắng.”
Thái tử nhìn kỹ nàng ta một cái, thản nhiên nói: “Vậy nàng có biết hôm qua Nguyễn quý nhân làm sao mà biết đến chuyện ta bị thương không?”
Thái tử phi ngẩn ra: “Thiếp thân không biết.”
Lúc đó các nàng cách Đông cung một khoảng xa, theo lý thuyết, Nguyễn Nhược Lâm chắc chắn không thể biết được nhanh như vậy, nhưng nàng ta lại đến chỗ Phùng quý nhân trước người mà nàng sai đi báo cho Phùng quý nhân biết.
Thái tử thấy nàng bộ dáng này, cũng biết là không có đặt ở trong lòng.
Hắn rất coi trọng thê tử này, cố gắng theo ý nàng, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Thái tử thoáng nhíu mày: “Nguyễn quý nhân khai là nha hoàn Hỉ Nhi của nàng ta nghe lén được, nhưng lại không biết người nói là ai, không có thấy mặt.”
Tim Thái tử phi nhảy dựng, nghe qua giống như là có người cố ý tiết lộ cho Nguyễn quý nhân?
Nhưng người đầu tiên biết tin tức này, chính là nàng ta.
Thấy sắc mặt nàng ta rất khó coi, Thái tử trấn an nói: “Ta biết không có quan hệ gì với nàng.”
Tuy hắn nói như vậy nhưng Thái tử phi vẫn cảm thấy rất không chịu nổi, đó là do nàng ta không quản lý tốt người bên cạnh, nàng ta vội vã nói: “Thiếp thân nhất định sẽ tra rõ, có điều Nguyễn quý nhân không chịu nổi đòn, đã không còn.”
Thái tử nghe xong, không có chút thương hại, nói: “Vậy nàng an bài hậu sự đi, chỗ chính điện Phù Ngọc điện, các cung nhân cũng bỏ đi hết rồi.
Thái tử phi tuy cảm thấy Nguyễn quý nhân là tự mình chuốc lấy khổ, nhưng trong lòng vẫn có chút lạnh lẽo.
Vì một Phùng quý nhân, hắn ngược lại thật sự lãnh huyết vô tình!
Có Nguyễn quý nhân làm ví dụ ở trước mắt, sau này ai còn dám đụng vào Phùng quý nhân nữa?
Thái tử phi lại nảy sinh phẫn hận.
Nàng ta trở về liền nói với Lý ma ma: “Rốt cuộc là ai nói ra, nhất định phải tra rõ! Cũng là thời điểm nên cảnh tỉnh bọn họ rồi, miệng hãy kín chút!”
Lý ma ma không dám chậm trễ, chuyện liên quan đến Thái tử phi quản gia đó.
Đông cung chính điện lòng người hoảng sợ,
Sau này tra ra là hai cung nhân nhỏ tuổi không hiểu chuyện, biết tin tức này vụng trộm nới trong vườn, không ngờ bị Hi Nhi đi ra hái mai vàng nghe được.
Thái tử phi lập tức bẩm báo với Thái tử, sẽ đem hai cung nhân này đánh chết.
Chuyện này Phùng Liên Dung vẫn luôn không biết, thẳng đến khi Hoài vương mang theo Triệu Thục rời khỏi Kinh thành, đêm trước mừng năm mới nàng mới phát hiện rất lâu rồi chưa nhìn thấy Nguyễn Nhược Lâm.
Bằng không nàng ta lòng có quỷ, không có chuyện gì cũng đến gõ cửa.
“Nguyễn quý nhân bị bệnh à?” Nàng nhịn không được liền hỏi đến.
Muốn nói những người khác không nói cho nàng cũng bởi vì chuyện này là điềm xấu, dù sao chết cũng đã chết, lại là qua năm mới, nhưng nàng đã hỏi đến, không trả lời cũng không tốt.
Chung ma ma: “Nguyễn quý nhân không còn nữa.”
“Cái gì?” Phùng Liên Dung kinh hãi, tuy rằng sau này Nguyễn Nhược Lâm cũng sẽ chết, nhưng không có sớm như vậy mà, “ Nàng ấy xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước nàng ta hại chủ tử kém chút động thai, đương nhiên là phải chịu chút đau khổ. Điện hạ sai người đánh, sau này chịu không nổi.” Chung ma ma nói, “Chủ tử quản nàng ta làm gì, là nàng ta gieo gió gặt bão, vốn nàng ta cũng muốn hại mạng của chủ tử và tiểu chủ tử mà!”
Phùng Liên Dung trong lòng không phải tư vị.
Hóa ra đời này, Nguyễn Nhược Lâm chính là bởi vì nàng mà chết, mà không phải là người rất được Thái tử sủng ái kia.
Nàng cúi đầu nhìn áo lót đang làm cho Thái tử, hoa bên trên đã thêu được một nửa, bỗng nhiên có chút khó chịu. Nguyễn Nhược Lâm tuy rằng ngoan độc, nhưng cũng là người đáng thương, hiện giờ nàng đã chết, có lẽ coi như là được giải thoát.
Phùng Liên Dung thở dài.
Chung ma ma lại không có phần tâm tư này của nàng, cười lạnh nói: “Chủ tử còn vì nàng ta thở dài nữa, muốn nô tì nói, nàng ta không ở là tốt nhất, thanh tịnh, không phải chủ tử cũng sợ nhìn thấy nàng ta sao?”
Nói thì nói như vậy, nhưng nàng không hi vọng Nguyễn Nhược Lâm chết a.
Phùng Liên Dung liếc mắt nhìn Chung ma ma: “Ma ma, trái tim này biến cứng rồi.”
“Chủ tử được sủng ái, trái tim nô tì không cứng rắn cũng không được, bằng không ai tới bảo vệ chủ tử đúng không?” Chung ma ma lại cười, “Thôi, chủ tử vẫn nên tốt bụng thì tốt hơn, Điện hạ cũng thích.”
Hai người đang nói, chỗ Thái tử phi phái Tri Xuân tới.
Chung ma ma mời nàng tiến vào ngồi.
Tri Xuân không chịu tiến vào, chỉ đứng ngoài cửa nói: “Nương nương nói Phùng quý nhân sắp sinh rồi, Thiên điện này khó tránh khỏi có chút nhỏ, sau này Tiểu chủ tử được sinh ra liền có vẻ chật chội, nương nương nói qua mấy ngày nữa liền cho quý nhân chuyển đến chính điện.”
Chuyển đến chính điện vốn là chuyện tốt, chính điện này lớn hơn thiên điện.
Nhưng chuyển đến nơi ban đầu Nguyễn Nhược Lâm ở...
Phùng Liên Dung nghe, cả người liền không quá thoải mái.
Nguyễn Nhược Lâm đã chết a.
Nàng không thích ở nơi Nguyễn Nhược Lâm đã từng ở, chẳng sợ chật chội, nàng cũng không muốn đi.
Chung ma ma cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng Thái tử phi nói, bà nào có thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Làm phiền nương nương thay chủ tử chúng ta suy nghĩ.”
Tri Xuân cười nói: “Nói cho các ngươi biết chính là gọi các ngươi sớm đi thu thập xong, đỡ phải đến lúc đó tay chân luống cuống, lại phái người qua chính điện quét dọn một chút. Nếu gia cụ không đủ dùng, quý nhân cứ việc phái người đến nói một tiếng, nương nương sẽ mua thêm.”
Chung ma ma nói tiếng được.
Tri Xuân bước đi.
Chung ma ma trong lòng cũng là đại hỏa, còn phải an ủi Phùng Liên Dung, nói: “Chính điện lớn hơn nơi này của chúng ta nhiều, ánh mặt trời cũng nhiều hơn.”
Phùng Liên Dung thở dài, cái gì cũng không muốn nói.
“Thật ra Nguyễn quý nhân cũng không phải chết ở chỗ đó, không sao.” Chung ma ma lại nói, “Chủ tử đừng suy nghĩ nhiều.”
Phùng Liên Dung ừ một tiếng: “Dù sao cũng chỉ có thể chuyển qua, ma ma bảo bọn họ thu thập đi.”
Nàng cúi đầu tiếp tục thêu hoa.