Editor: Linh
Sự việc giống như sống chết mặc bay.
Chưa truy tìm nguồn gốc đã kết thúc.
Trịnh Tùy nằm ngửa ở trên giường bằng gỗ lim, uống một chén sữa người. Đây là phủ vú nương đưa đến, vốn chỉ cung cấp cho vương công quý tộc, nhưng hắn do có Thái hoàng thái hậu che chở, nói là thân thể không khỏe nên cũng có loại đãi ngộ này.
Bên dưới, hai tên hoàng môn đang bóp đùi cho hắn.
Một tên nói: " Tất nhiên, công công nhìn hoàng thượng lớn lên, hoàng thượng ở trước mặt công công cũng phải cúi đầu đấy!"
Trịnh Tùy nghe được lòng khoan khoái, trong miệng lại nói: "Đừng nói bậy, đừng cho ta thêm phiền toái! Lại bóp ở chỗ này đi, ôi, già rồi hơi chút mệt mỏi cái, cả người đều đau." Hai tên hoàng môn dùng sức xoa bóp.
Chính vào lúc này, Thái hoàng thái hậu phái người gọi hắn qua. Trịnh Tùy vội vàng bò dậy, một khắc cũng không trì hoãn.
Thái hoàng thái hậu cũng đang nằm nghiêng, hai người cung nhân xoa bóp cho bà.
Trịnh Tùy quỳ xuống nói: “Nô tài gặp qua Thái hoàng thái hậu.”
“Dậy đi, sớm đã bảo ngươi đừng có quỳ đến quỳ đi, ngươi tuy rằng trẻ hơn ai gia, nhưng chân cẳng cũng không còn thuận quỳ nữa.” Thái hoàng thái hậu nói, “Ban ngồi.”
Trịnh Tùy cười cười: “Có thể quỳ trước nương nương là phúc khí của nô tài, cũng là vì có phúc khí này nô tài có thể sống đến bây giờ để hầu hạ nương nương đến thọ tinh trăm tuổi.”
Thái hoàng thái hậu cười lên: “Được rồi, còn trăm tuổi nữa, tám mươi ai gia cũng thỏa mãn rồi.” Bà hỏi: “Hoàng thượng hôm qua là có chuyện gì vậy, tra xét những người đó?”
Trịnh Tùy chớp mắt nói: “Nghe nói là vì chuyện của Cảnh Kỳ điện, mấy người không dài mắt không hầu hạ tốt.”
Thái hoàng thái hậu nhíu nhíu mày: “Vậy thì phải là do ngươi không quản lý tốt rồi.”
“Quả thật là lỗi của nô tài.” Trịnh Tùy lại vội vàng quỳ xuống, “Nô tì đã sớm dặn đi dặn lại, ai ngờ bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đối hai vị Hoàng tử....”
Thật ra bây giờ gọi hoàng tử thật không quá đúng.
Thái hoàng thái hậu nói: “Xem ra cũng nên phong Vương, ngươi nói tiếp đi.”
Trịnh Tùy nói: “Nô tài cũng không bao che bọn họ, hiện thời bị Hoàng thượng trừng trị là bọn họ nên bị. Hôm qua nô tài đã tự mình xét lại, xin nương nương trách tội nô tài đi. Hiện giờ nô tài lòng có thừa như sức không đủ, đầu cũng không tốt lắm, luôn làm sai sót.”
Thái hoàng thái hậu thấy hắn rất tự trách, khoát tay nói: “Thôi được, ngươi đã hiểu rõ sau này cẩn thận chút, trong cung này người không ít, tay chân không sạch sẽ có khối người, lần này bắt đi không ít người nhỉ?”
“Khoảng bốn mươi người.” Trịnh Tùy dè dặt cẩn trọng nói: “Có điều Hoàng thượng cũng ngoan, giết mười mấy người, thật ra cũng có mấy người chỉ ăn trộm nhỏ.”
“Dám khắt khe con cháu hoàng thất mà được coi là chuyện nhỏ?” Thái hoàng thái hậu giận tái mặt, khoát tay nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Trịnh Tùy trong lòng lõm bõm mấy tiếng, vội vàng lui xuống.
Mấy ngày nay Triệu Thừa Diễn nói chuyện ngày càng có thứ tự, cũng đã biết gọi tổ mẫu, chỉ là thêm chữ tằng quá khó, hoặc là tằng tằng, hoặc là tổ mẫu, bảo hắn gọi cùng một lúc còn khó hơn cả lên trời.
Phùng Liên Dung lại dạy hắn gọi mẫu hậu.
Chung ma ma nghe thấy, nghĩ chủ tử nhà mình cũng không quá ngốc, cho luyện trước, dù sao sau này Triệu Thừa Diễn lớn, nhìn thấy hoàng hậu thì phải gọi mẫu hậu, mẫu thân cái gì chứ, chỉ có thể vụng trộm gọi một tiếng.
Tuy Phùng Liên Dung trong lòng hiểu rõ nhưng trong lòng vẫn rất nhụt chí, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Thừa Diễn uể oải nói: “Tiểu Dương, sau này con phải gọi ta là mẫu phi rồi.”
Triệu Thừa Diễn nghiêng đầu nhìn nàng, cười khanh khách.
“Thật sự là đứa nhỏ không biết ưu sầu, chỉ biết cười.” Phùng Liên Dung chọt chọt cái mũi hắn, “Tiểu Dương, con có biết nương rất yêu con không, nhưng sau này con chỉ có thể gọi ta mẫu phi, không thể gọi nương.”
Triệu Thừa Diễn lại vung bàn tay nhỏ, liên tục gọi: “Nương, nương, nương.”
Con ngươi Phùng Liên Dung có chút hồng.
Đúng lúc này Nghiêm Chính đến đây, dẫn 30 vị cấm quân, bảo là muốn giúp Phùng Liên Dung chuyển đến Diên Kỳ cung.
“Không phải nói là năm sau à?”
Nghiêm Chính cười nói: “Bên kia đã chuẩn bị xong, Hoàng thượng hi vọng nương nương mừng năm mới ở Diên Kỳ cung, than cũng đã đốt, nương nương đi qua sẽ không bị lạnh.”
Chung ma ma nói: “Hoàng thượng đối nương nương chúng ta thật tốt, vậy thì làm phiền công công rồi.”
Nghiêm Chính lập tức sai người chuyển đồ.
Trong hai năm qua, nàng đã chuyển nhà hai lần.
Có điều lần này sẽ luôn luôn ở đó.
Chung ma ma gọi cung nhân thu thập châu báu, chính mình trước dẫn Phùng Liên Dung, kêu bà vú ôm Triệu Thừa Diễn đến Diên Kỳ cung.
Diên Kỳ cung này cách cung Khôn Ninh của Hoàng hậu có chút xa, nhưng lại rất gần với Càn Thanh cung, ở giữa chỉ cách một Trường Xuân cung. Hiện thời Trường Xuân cung do Hồ quý phi đã qua đời, người không nhà trống.
Đoàn người đi qua, xa xa đã thấy cửa Diên Kỳ cung.
Thời điểm này vậy mà hoa mộc phồn thịnh, Chung ma ma cười giơ tay chỉ chỉ: “Trồng mai vàng à, thể nào nở rộ, chung quanh Diên Kỳ cung rất nhiều hoa, bên trong còn một vườn mai, đến năm sau, lại muốn rực rỡ.”
“Vậy thì tốt quá, mùa đông không sợ không có cái để ngắm.” Phùng Liên Dung rất thích.
Đi vào lại thấy hai bên cửa cung đều dán câu đối xuân, hai chữ Phúc rất lớn, nàng tập trung nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Đây là Hoàng thượng viết!”
Nàng có thể nhận ra chữ Phúc này là do năm trước Triệu Hữu Đường viết cho nàng, nàng nhìn rất lâu, rất quen thuộc, nghĩ tới chuyện này, nàng vội nói với Chung ma ma: “Vậy bức tranh cũng phải mang qua đây, vẫn dán ở đối diện với giường.”
“Bọn họ biết mà, không cần phải nói, bên kia rất nhiều cái đều phải chuyển đến dây, nơi này khẳng định thiếu rất nhiều, dù sao Diên Kỳ cung lâu rồi không có người ở, cái bàn này....”
Chung ma ma nói đến đây lại im bặt.
Thiếu cái gì chứ, hóa ra tất cả đều đã đầy đủ.
Bà há to miệng: “Tất cả đều là mới này!”
Phùng Liên Dung cũng có chút giật mình, đồ bên Giáng Vân các cũng rất tốt, nhưng so với bên này, thật sự không phải chỉ kém một chút.
Trong nhà chính bày gia cụ mới tinh, cảm giác sáng bừng chói mắt, bên trong có hai đôi ghế dựa hai tay bằng gỗ lim, một đôi bàn nhỏ gỗ lim mặt trên là hoa cỏ bằng đá cẩm thạch, trên mặt một trong hai cái bàn đó đặt một bình hoa sứ màu trắng, mặt trên một cái khác bày một chậu cây ngọc năm màu. Ở giữa lại là một cái bàn gỗ lim dài khắc hoa, gần cửa sổ bên phải có một cái sạp la hán bằng gỗ lim thật to khắc hoa.
Những cái này đều là trước đây nàng không có.
Hai người lại đi sang hai bên trái phải xem, cũng có thêm không ít đồ.
Chung ma ma cười không thấy mắt: “Cũng đúng, nương nương, ngài hiện tại là Quý phi, vậy nên tất cả đều sẽ không giống trước đây, Hoàng thượng nghĩ thật chu đáo.”
Phùng Liên Dung kích động nói: “Đó là tự tay Hoàng thượng chọn hả?”
“Trừ Hoàng thượng ra còn ai dám làm chủ đưa đồ cho nương nương chứ.” Nếu nói một vị khác trong Khôn Ninh cung, đó là tuyệt đối sẽ không săn sóc như này.
Phùng Liên Dung thầm cao hứng trong lòng, đây là Hoàng thượng thương nàng, bằng không nào có tâm tư làm mấy chuyện này cho nàng.
Nàng nhìn xem chung quanh, lại hưng phấn nói: “Bên thư phòng kia còn có một cái bàn nhỏ ghế nhỏ đấy.” Nàng nhéo nhéo mặt Triệu Thừa Diễn: “Nhìn xem, phụ thân đối con rất tốt đấy, viết chữ đọc sách đều là chuẩn bị, về sau con phải ngoan nhé, đừng làm cho phụ thân thất vọng.”
Triệu Thừa Diễn chớp chớp con ngươi đen láy.
Cũng không biết có nghe hiểu không.
Có điều hắn nhận thức rất lợi hại, mỗi sáng ngủ dậy đều sẽ quay đầu tìm Phùng Liên Dung, thấy nàng mới vui, Phùng Liên Dung xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Đi, chúng ta đi ngắm hoa thôi.”
Chung ma ma nhanh chóng đội mũ đầu hổ cho Triệu Thừa Diễn.
Nghiêm Chính chỉ huy cấm quân rất nhanh đã chuyển xong đồ, những người này rất khỏe, dù chuyển cái bình phong to đó cũng không thở hổn hển như mấy tiểu hoàng môn lần trước.
Chung ma ma thưởng bạc cho bọn họ, Nghiêm Chính nói: “Còn thiếu cái gì nương nương cứ việc nói một tiếng.”
Phùng Liên Dung cười nói: “Không thiếu, chỉ ngại nhiều thôi, ngươi trở về giúp ta cám ơn Hoàng thượng.”
Nghiêm Chính cười cười.
Thấy hắn đi rồi, Hoàng Ích Tam lặng lẽ theo sau nói: “Lần này đã chết rất nhiều người, ngươi cũng nên thăng cấp rồi nhỉ? Đừng quên huynh đệ này đấy.”
Nghiêm Chính khóe miệng giật giật nói: “Hầu hạ tốt nương nương của ngươi đi, ngươi thăng hay không thăng thì có gì khác nhau, dù sao cũng đều phải sống ở Diên Kỳ cung.”
Hoàng Ích Tam ngẩn ra: “Ta không thể rời đi nữa?”
Nghiêm Chính nói: “Tự mình nghĩ kỹ đi.”
Hoàng Ích Tam cẩn thận suy nghĩ, trong lòng phát lạnh.
Còn không phải sao, Hoàng thượng phái hắn qua đây dù thế nào cũng sẽ không phải vì lên chức, đời này vô vọng rồi. Hầu hạ bên người Phùng quý phi, còn có hi vọng gì, chẳng phải cũng giống Trịnh Tùy? Hầu hạ Thái hoàng thái hậu nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới là một thái giám chấp bút, còn là hư danh.
Hoàng thượng mới không cần hắn chấp bút, trước đây lần nào không phải là chính mình viết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người lấy lòng Trịnh Tùy vẫn rất nhiều, nghe nói ngoài cung có mấy trạch viện, con nuôi cũng nhận mấy người.
Trong cung người nào không nể mặt hắn?
Hoàng Ích Tam nghĩ, lúc trở về nhìn thấy Triệu Thừa Diễn trong tay Phùng Liên Dung, ánh mắt lại sáng ngời. Hầu hạ nương nương cái gì, hắn đây không phải cũng hầu hạ cả tiểu chủ tử sao, tiểu chủ tử trưởng thành, sau này không nói trước được.
Hiện thời Phùng quý phi được sủng ái như vậy, bên kia cho dù sinh con trai, cũng không nhất định sẽ là Thái tử đâu.
Đợi đến khi Thái hoàng thái hậu hai chân duỗi thẳng, ai quản được Hoàng thượng?
Hắn theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu ngài, Hoàng thượng khác với Tiên đế, Tiên đế muốn đổi Thái tử gặp nhiều trở ngại, chỉ là ông không có lòng can đảm, nhưng Hoàng thượng muốn làm cái gì, nhất định có thể làm được.
Hoàng Ích Tam lại cao hứng trở lại.
Phùng Liên Dung bế Triệu Thừa Diễn ngắm mai vàng, nói với hắn từng màu hoa: “Đây là vàng, đây là trắng, đây là nhụy hoa, ngửi thử xem, thơm không.”
Nàng đưa hoa đến chóp mũi Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Diễn hé miệng liền cắn, nàng giật lại cũng không kịp.
Phùng Liên Dung nhìn hắn, nhíu nhíu mày, lại thấy Triệu Thừa Diễn giống như ăn rất ngon, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hoa mai vàng này thật sự có thể ăn?
Nàng cũng hái một cánh bỏ vào miệng.
Khi Triệu Hữu Đường đến nơi, chỉ thấy hai mẫu tử đang ăn hoa.
“Hoàng thượng.” Phùng Liên Dung vội thỉnh an hắn.
Triệu Hữu Đường bước đến, vươn tay đến bên môi nàng lấy cánh hoa đi.
“Cái này mà cũng ăn được?” Hắn trách mắng, “Lại còn cho con ăn, không sợ đau bụng?”
“Không phải thiếp thân đưa mà là tự con giành lấy.” Phùng Liên Dung nói xong liền cười, “Có điều thật sự có thể ăn đấy, có chút ngọt, có chút đắng, nếu làm trộn làm thành bánh bột ngô, nói không chừng rất thơm.”
Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, thật sự có chút lo lắng.
Đứa nhỏ này để Phùng Liên Dung, có thể sẽ biến ngốc hay không đây?
Phùng liên Dung lại hái một bông hoa khác: “Không biết hoa trắng có càng ngon hơn hoa vàng không nhỉ?”
Thấy nàng lại muốn ăn Triệu Hữu Đường vội ngăn cản: “Nàng mấy tuổi rồi, đừng có ăn bậy, sắp đến năm mới, bụng không khỏe, nàng nói xem phải đi thế nào, làm bậy!”
Hắn đoạt lấy hoa trong tay nàng.
Phùng Liên Dung bĩu môi: “Có sao đâu, hồi nhỏ ở nhà thiếp thân cũng từng ăn hoa này, hoa hòe chưng ăn ngon lắm đấy. Hoa trắng thêm chút bột mì, chờ chín, muốn ăn ngọt thì cho thêm chút mật, ăn mặn thì cho thêm dầu vừng, tỏi hành băm nhỏ phi thơm, rất ngon.”
Bây giờ đang là buổi chiều, Triệu Hữu Đường bị nàng miêu tả làm đói bụng: “Cái này thật sự ăn ngon?”
“Vâng, có điều hoa hòe phải đến tháng tư tháng năm mới có, hình như trong cung không có trồng.” Phùng Liên Dung tiếc nuối.
Triệu Hữu Đường gọi Nghiêm Chính đến: “Bảo bọn họ đi tìm mấy cây hòe to về trồng, có điều đừng trồng ở gần đây, trồng xa chút.”
Cây hòe là cây không may mắn, cho nên không trồng trong sân.
Phùng Liên Dung vừa nghe ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, túm lấy tay áo hắn: “Vậy sang năm là có thể ăn, đến khi đó Hoàng thượng qua đây thiếp thân và ngài cùng nhau ăn.”
Triệu Hữu Đường mỉm cười.
Chỉ là một món ăn cũng có thể cao hứng đến như vậy, lần trước tấn phong nàng làm Quý phi cũng không thấy nàng hưng phấn như thế.
Hắn đưa bông hoa trong tay lên chóp mũi ngửi, gật đầu nói: “Hoa này thơm đấy, nếu không buổi tối kêu Vương ngự trù thử lấy làm món ăn?”
Phùng Liên Dung liên tục gật đầu: “Được!”
Hắn gọi hai tiểu hoàng môn đến hái.
Hoàng môn hái được một giỏ to.
Triệu Thừa Diễn ở bên cạnh, vươn tay mập đoạt mấy bông nhét vào miệng, ăn xong rồi cười khanh khách.
Triệu Hữu Đường nhìn cảm thấy đầu đau.
Đứa nhỏ này không phải sau này sẽ giống nương nó đấy chứ?
Có điều hắn cũng tiện tay lấy một nhành.
Phùng Liên Dung thấy, cười nói: “Cắm vào bình vừa khéo.”
Triệu Hữu Đường lại nâng tay nói: “Đừng động.”
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Hắn cài nhành hoa lên tóc nàng.
Màu hoa vàng tôn lên mái tóc đen, như là màu sắc làm người khác ấm áp vào đêm đông lạnh, mặt nàng lập tức đỏ ửng.
Triệu Hữu Đường nắm lấy tay nàng: “Vào thôi, cứ đứng bên ngoài cẩn thận con bị lạnh.”
Nàng được hắn nắm tay, chỉ cảm thấy tất cả hạnh phúc trên thế gian không gì hơn cái này.