Trọng Sinh Tại Đấu La Ta Có Ngũ Sinh Võ Hồn

Chương 7


Tố Vân Đào chuẩn bị rời đi thì lúc này Đường Phong lên tiếng."Thúc thúc hình như bỏ quên ta rồi, ta vẫn chưa có thức tỉnh võ hồn đây a."
Tố Vân Đào thấy thế liền có chút xấu hổ khi bỏ quên một đứa trẻ, thấy vậy Tố Vân Đào liền thực hiện thức tỉnh cho Đường Phong.

Lần này tay phải của Đường Phong xuất hiện một thanh cự chùy màu đen.

Thấy như thế Tố Vân Đào liền cảm thấy có chút hy vọng, nhanh chóng thúc dục Đường Phong đo hồn lực.
Đường Phong mặc dù đo hồn lực nhưng cậu nhanh chóng kiểm soát hồn lực của mình xuống còn lục cấp vì cậu biết một khi là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực thì chắc chắn sẽ bị bế đi Võ Hồn Điện, mà Võ Hồn Điện tuy cậu không ghét nhưng dù sao cũng là thù hại chết mẫu thân làm sao cậu có thể gia nhập Võ Hồn Điện được nên cậu đành phải kiểm soát hồn lực của mình xuống còn lục cấp.
Tố Vân Đào không khỏi vui mừng.
"Là khí Võ hồn một thanh cự chùy, hồn lực lục cấp không tồi a."
"Lão Kiệt Khắc"

Cửa mở, lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương hỏi Tố Vân Đào: "Đại sư, sao rồi, năm nay thôn chúng ta liệu có đứa nhỏ nào có thể trở thành Hồn sư không?"
Tố Vân Đào liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng nói: "Có thì có hai, chỉ là có điều đáng tiếc."
Mắt Lão Kiệt Khắc toát ra thần sắc kinh nghi bất định, dò hỏi: " Đại sư, vậy cuối cùng là..."
Tố Vân Đào nói: "Chín đứa nhỏ năm nay, chỉ có 2 đứa sở hữu hồn lực, 1 là tiên thiên mãn hồn lực và 1 cái là tiên thiên lục cấp hồn lực, đáng tiếc là, võ hồn của tiên thiên mãn hồn lực là Lam ngân thảo còn một cái võ hồn là cái cự chùy của tên tiên thiên lục cấp hồn lực.

Ngươi đã minh bạch chưa?" Vừa nói Tố Vân Đào vừa chỉ vào 2 anh nhà họ Đường
"Lam ngân thảo? Tiên Thiên mãn hồn lực? Trời ạ." Trên mặt lão Lão Kiệt Khắc hiện lên sự thất vọng so với Tô Vân Đào còn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Hắn cũng làm thôn trưởng này cũng đã nhiều năm, tự nhiên rõ ràng tiên thiên mãn hồn lực có ý nghĩa như thế nào.

Mà tiên thiên mãn hồn lực lại có vũ hồn là Lam ngân thảo thì thật sự là......
"Đại sư, Lam ngân thảo thật sự là không có cách nào tu luyện sao?" Lão Kiệt khắc nhíu mày hỏi.
Tố Vân Đào có thể cảm nhận được tâm tình lão Kiệt Khắc, nên cũng không có bộ dáng kiêu ngạo, vỗ vai lão Kiệt Khắc nói: "Cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện.

Chỉ là, ngươi cho rằng Lam ngân thảo theo vũ hồn tăng lên, rồi sẽ tiến hoá thành hình thái gì đây? Phế võ hồn cuối cùng cũng là phế võ hồn.

Cho dù thành Hồn sư được, sợ rằng cũng chỉ là phế hồn sư.


Tiên thiên mãn hồn lực thật sự là đáng tiếc.

Được rồi, ta đi trước, còn phải đến thôn kế tiếp nữa."
Tố Vân Đào cuối cùng không đợi Đường Tam tiếp tục hỏi mà rời khỏi thôn, không có Tố Vân Đào, Đường Tam chỉ có thể chạy đến trước Kiệt Khắc, hỏi về vấn đề mà hắn đang rất muốn biết: "Kiệt Khắc gia gia, hồn hoàn là cái gì? Phải thế nào mới thu được hồn hoàn?"
Lão Kiệt Khắc tựa hồ vẫn còn đang đắm trong cuộc nói chuyện với Tố Vân Đào, trả lời một cách vô thức: "Ta cũng không biết hồn hoàn là gì, muốn đạt được hồn hoàn, dường như phải săn gϊếŧ hồn thú.

Đó là việc làm rất nguy hiểm, chỉ có Hồn sư mới tiến hành."
Lúc này, Kiệt Khắc đã khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Đường Tam, kinh ngạc nói: "Tiểu Tam, ngươi có phải hay không là cái tiểu tử kia mà Đại sư nói là có tiên thiên mãn hồn lực, vũ hồn Lam ngân thảo?"
Đường Tam gật gật đầu, nói: "Là ta."
Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Đường Tam: "Tiểu Tam, không nghĩ tới thiên phú của ngươi lại xuất sắc như vậy, đáng tiếc, ngươi có một ba ba như vậy, không có võ hồn tốt truyền thừa cho ngươi.

Nếu không, nói không chừng ngươi có thể trở thành Hồn Thánh thứ hai của thôn chúng ta.


Ngươi nói cho gia gia, ngươi có nguyện ý đi tới trường chuyên môn để học tập phương pháp tu luyện của Hồn sư? Chỉ có nơi đó mới có các loại tri thức chuẩn xác nhất về võ hồn."
Đường Tam lúc này đã sinh ra hứng thú mạnh mẽ đối với vũ hồn, nhất là vũ hồn này cùng Huyền Thiên Công của bản thân hắn có liên quan, nhưng hắn như trước không dám trực tiếp trả lời một cách khẳng định: "Kiệt Khắc gia gia, cái này hỏi ba ba ta mới được."
Khiệt Khắc chợt tỉnh ngộ lại, dù đứa nhỏ có hiểu truyện thì cuối cùng vẫn là một đứa nhỏ, nói như thế nào cũng phải tuân theo ý kiến của Đường Hạo mới được.
Trong mắt toát ra vài phần quang mang kiên định, mặc dù hắn không muốn đi gặp cái tên lạp tháp quỷ kia (tên quỷ bẩn thỉu – nghĩa đen), nhưng vì thôn có thể lại xuất ra một gã Hồn sư, hắn cũng bất chấp.
"Này sao ai cũng quên sự tồn tại của ta vậy, Kiệt Khắc gia gia như vậy là không được nha."
"Nhắc mới nhớ thật xin lỗi nha tiểu Phong, mà ngươi không lẽ là cái tên sỡ hữa võ hồn cái búa hồn lực lục cấp a???"
"Đúng vậy a."
"Không ngờ tiểu Phong ngươi lại sở hữu thiên phú cao a, tuy hơi kém so với tiểu Tam nhưng có huy vọng trở thành một hồn thánh của thôn chúng ta a haahhaha."
Nói xong lão Kiệt Khắc liền đưa 2 anh em nhà họ Đường quay trở về nhà của họ để thưa chuyện với Đường Hạo.

Bình Luận (0)
Comment