Còn Thu Sơn bây giờ tuy có chút thất vọng nhưng hắn vẫn tràn trề tinh thần, hắn vẫn tiếp tục chuyến hành trình tìm kiếm của mình.
1 tháng, 2 tháng, 10 tháng, 1 năm... Thu Sơn vẫn tiếp tục tìm kiếm, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc cả.
- Ta đã tìm kiếm muội 6 năm rồi, thật sự không được sao?
Lúc này 1 thanh niên đang ngửa mặt lên trời tự hỏi, người này không ai khác chính là Thu Sơn. Lúc này hắn đã 18 tuổi rồi, hắn đã trở thành 1 nam nhân thực sự, gương mặt đúng chuẩn "Soái ca", hắn mặc 1 bộ y phục màu trắng khiến hắn trở thành 1 bạch y nhân rồi a. Thu Sơn 6 năm qua đã tìm hết mọi ngõ ngách của Ngạo Đế Quốc nhưng kết quả vẫn là vô dụng, 6 năm qua hắn chỉ chuyên tâm tìm kiếm nên cảnh giới không tiến bộ nhiều, bây giờ hắn mới chỉ đạt Nguyên Anh trung kỳ mà thôi. Đừng tưởng vậy là nhanh, nếu Thu Sơn hắn 1 mực chuyên tâm rèn luyện thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây đâu a.
- Nếu đã vậy ta cũng nên về Thiên Sơn tông 1 chuyến, sau đó liền đi nơi khác tiếp tục tìm kiếm.
Thu Sơn vừa nói xong cả người chợt không thấy đâu nữa, tốc độ của Thu Sơn lúc này thực sự quá nhanh, nhưng nếu hắn triệu hồi Chu Tước Dực thì còn đáng sợ hơn nữa a.
Tuy thế nhưng Thu Sơn chưa từng tự phụ vào bản thân, hắn luôn cho rằng bản thân cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Thu Sơn chỉ mất gần 7 ngày liền có thể trở lại Thiên Sơn Tông, hắn cũng có 1 chút hồi hộp, hắn không biết mọi người bây giờ ra sao rồi, còn nhớ tới hắn hay không, càng suy nghĩ càng khiến hắn nôn nóng muốn nhanh chóng gặp gỡ mọi người.
Thu Sơn lúc này còn không quan tâm mấy đệ tử canh canh giữ bên ngoài, hắn đã là Nguyên Anh rồi, đương nhiên phải vào bằng "đường hàng không" a.
Thu Sơn đầu tiên tới bên võ tông, hắn muốn gặp sư phụ hắn.
Vừa đến nơi hắn đã thấy sư phụ hắn đang chỉ dạy Diệp Băng Băng luyện kiếm, Thu Sơn đứng lặng lẽ quan sát.
- Kim đan trung kỳ, cũng tiến bộ rất nhiều rồi a.
Thu Sơn nhìn Diệp Băng Băng nhận xét.
Thu Sơn bây giờ còn thua sư phụ hắn, Hồ trưởng lão là Nguyên anh đỉnh phong rồi a.
- Hắc hắc.
Thu Sơn chợt nảy ra 1 ý tưởng khiến hắn cười thầm.
Thu Sơn lấy ra 1 chiếc mặt nạ nhìn cực kỳ dữ tợn, đây là thứ Thu Sơn được ban thưởng khi hoàn thành ải thứ 5 phó bản của hệ thống, nhưng đối với nó Thu Sơn chỉ là thứ đồ vật trang trí thôi a. Chiếc mặt nạ này có hình dạng giống 1 con quỷ vậy, thậm chí còn có 2 chiếc sừng nhọn nữa, công dụng của nó chính là che lấp hoàn toàn khí tức của người đeo nó. Thu Sơn hắn đã có hệ thống rồi thì cần quái gì đến thứ này nhưng không có nghĩa là người khác không cần, hắn nghĩ món đồ chơi này cũng khiến rất nhiều người muốn giành được a.
Thu Sơn đeo chiếc mặt nạ quỷ lên, bây giờ hắn chỉ còn lộ 2 con mắt còn lại toàn bộ khuôn mặt đều được che kín.
Thu Sơn từ từ hạ xuống phía sau Hồ trưởng lão và Diệp Băng Băng.
- Bốp bốp, Hồ trưởng lão quả thật rất biết dạy đồ đệ a.
Thu Sơn vỗ tay nói, giọng của hắn được chiếc mặt nạ thay đổi khiến nó trở nên khá quỷ dị.
- Ai???
Hồ trưởng lão lập tức quay người lại.
Ngay lập tức lão ôm lấy Diệp Băng Băng lùi lại phía sau, nhìn người này lão có 1 cảm nhận được nguy hiểm toát ra từ hắn a.
- Hồ trưởng lão tại sao lại cảnh giác như vậy, tại hạ chỉ là ngang qua Thiên Sơn Tông muốn ghé vào chào hỏi mà thôi.
Thu Sơn chắp tay ra sau nói.
- Không biết ta cùng các hạ phải chăng có quen biết?
Hồ trưởng lão nhíu mày đáp, lão không quen ai giống người này a.
- Hồ trưởng lão quên thật nhanh, nhưng đồ đệ ngài cũng thật xinh đẹp, không biết...
Thu Sơn đang nói liền bỗng nhiên không thấy đâu nữa.
Hồ trưởng lão hốt hoảng nhìn lại phía sau, Diệp Băng Băng đã không còn đứng sau lão nữa rồi.
- A, sư phụ, cứu con.
Diệp Băng Băng lúc này bị Thu Sơn xách bên hông đang cố gắng cựa quậy thoát khỏi tay hắn.
- Nếu không muốn nàng gặp nguy hiểm hãy mang Lệnh Hồ Xung, Hàn Gia Lâm, Hoàng Mạc Tà, Yên Tử, Linh Tiên Cơ và Tử Dạ Thiên đến đây, gọi luôn cả Lục trưởng lão tới nữa.
Thu Sơn nói.
- Hả, tại sao...
- Còn nhiều lời ta lập tức giết nàng.
Thu Sơn quát.
- Được, ngươi không được manh động, ta lập tức mang họ tới.
Hồ trưởng lão vội vàng nói.