Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 17

Tiếu Nhâm cũng không nghĩ tới bác gái lớn tuổi như vậy lại có thể làm ra thủ đoạn ép người lợi hại đến thế, dùng thân phận người cao tuổi quỳ xuống căn bản là một loại ra giá đạo đức, mặc kệ đối phương có đáp ứng yêu cầu của bà hay không, bản thân loại hành động này đã là một kiểu uy hiếp. Tiếu Nhâm lúc này cũng không kịp nghĩ đến cái gì kính già yêu trẻ, lập tức bước đến túm Trương Hàng qua một bên, không để cậu chính diện nhận lấy cái quỳ này của bà lão.

Mà lúc này, Đại Hắc cũng sãi rộng chân bước lên một bước, ngồi ngay ngắn ở trước mặt Vương Quế Anh, giống như Vương Quế Anh chính là dự định quỳ trước mặt hắn.

“Uông, uông!” Hắn cực kỳ oai vệ sủa lên hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong thanh âm mang theo một cổ cảm xúc như đang thi ân.

“Phụt…” Tiếu Nhâm nhịn không được bật cười, hắn ghé vào bên tai Trương Hàng nói: “Chó của em đã thành tinh rồi, tự mình tiến lên tiếp thu quỳ lạy thay em, còn biết đáp lại nữa.”

Trương Hàng không thấy được trước mắt đã xảy ra chuyện gì, bất quá theo thanh âm cũng đại khái đoán được bộ dạng giả vờ giả vịt của Đại Hắc. Cỗ bi thương trong lòng thoáng cái bị một người một chó bên cạnh xua tan, cậu cảm giác cơ thể cũng đã ấm hơn một ít.

Vương Quế Anh giận đến không chịu được, muốn dịch đầu gối hướng về phía Trương Hàng, mà Đại Hắc thấy bà quay về hướng nào liền xê dịch theo đó, ổn định an vị trước mặt bà, không chệch một phân.

Mà động tác của Tiếu Nhâm lại càng là linh hoạt, Vương Quế Anh khẽ động hắn liền kéo Trương Hàng bước về phía ngược lại. Muốn chơi xấu với hắn đúng không, chiêu số của đám lưu manh mà hắn từng gặp qua không biết cao minh hơn trò đùa của bà lão này bao nhiêu lần, thật sự nghĩ hắn không có biện pháp, bó tay để bác gái này khi dễ Trương Hàng ngay dưới mi mắt mình hay sao.

Bất quá… đường nhìn của Tiếu Nhâm rơi vào trên người Trương Hàng, con chó này cũng quá tinh ranh rồi đi!

“Cái con chó chết này!” Vương Quế Anh toàn thân run rẩy, cũng không quỳ nữa mà đứng phắt dậy, tiện tay cầm một món đồ ném về hướng Đại Hắc, lúc này sự mẫn tiệp của Lục Thừa Nghiệp hoàn toàn thể hiện ra, nhanh chóng tránh khỏi. Tiếu Nhâm vừa thấy rõ thứ Vương Quế Anh ném ra liền mỉm cười âm hiểm, mặt nghiên về phía trước nghênh đón, để vật kia vừa lúc nện ngay vào trán mình, còn tạo ra một cái dấu màu hồng.

Bác gái cũng không phải thật muốn đánh người, coi như là đánh cũng là đánh Trương Hàng, nàng cũng biết đánh cháu mình là đánh không, đánh người khác liền phải nhìn xem đối phương có muốn truy cứu hay không.

“A…” Tiếu Nhâm khoa trương xoa xoa đầu, đặt mông ngồi dưới đất, “Đầu đau quá, thật chóng mặt. Ai da! Hình như não của tôi bị chấn động rồi!”

Mà Lục Thừa Nghiệp lại ngó quanh nhìn xem vừa rồi Vương Quế Anh đã ném cái gì, ngậm nó đặt vào tay Tiếu Nhâm, là bộ đàm cảnh sát.

Làm thật đẹp! Tiếu Nhâm đánh một ánh mắt tán thưởng về phía Lục Thừa Nghiệp, cầm lấy bộ đàm nói với Vương Quế Anh, “Xông vào nhà dân, đánh lén cảnh sát, còn phá hư của công. Tôi nhất định sẽ báo cho thượng cấp!”

“Uông!” Đại Hắc ở bên cạnh còn kêu lên một tiếng, thanh âm cực kỳ khẳng định.

Vương Quế Anh: “…”

Trương Hàng nhìn không rõ trước mặt đã xảy ra chuyện gì, bất quá cậu nghe thế nào cũng cảm thấy thanh âm của một người một chó trước mặt lộ ra cảm giác đanh đá nha? Cậu thật sự cho rằng mình nên đồng tình với bà Trương, thế nhưng trong lòng một điểm cũng không đồng tình được, chỉ muốn bật cười thật to. Bất quá, cũng may Trương Hàng là một đứa trẻ rất biết săn sóc, cậu không cười ra tiếng, còn cực kỳ lễ phép nói với Vương Quế Anh: “Bà… bà nội Vương, con sẽ không đáp ứng yêu cầu của người khiến ba ba tổn thương. Nếu như ba không muốn nhận thức con, con một tiếng cũng sẽ không gọi thêm, thế nhưng chỉ cần ba còn nhận con, con tuyệt đối sẽ không vì một người không thương con mà đi tổn thương người yêu thương con.”

“Cái thằng này…” Vương Quế Anh chỉ vào Trương Hàng muốn mắng chửi, thế nhưng lời thô tục còn chưa ra khỏi miệng lại chợt nghe đồng chí cảnh sát bên cạnh kêu to mấy tiếng “Ôi ôi đau quá”, mà con chó chết tiệt bên cạnh cũng theo đó không ngừng sủa to, không cho nàng mở miệng.

Khóe miệng của Trương Hàng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Thế nhưng con cũng rất thương ba ba vậy nên sẽ không để người bị liên lụy, cũng sẽ khuyên ba chuyên tâm đi tìm vợ, có con cái của mình. Cho dù hôm nay bà không đến khuyên con, con cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại người bà cần khuyên không phải là con mà là ba ba, khuyên ông ấy quên đi quá khứ bất hạnh mà tiếp thu cuộc sống mới. Vì vậy, xin người rời khỏi đây, đây không phải nhà của con, con chỉ là người ở nhờ, người cứ quấy rối sinh hoạt của người khác như vậy là không tốt.”

Chiêu này quá đẹp! Tiếu Nhâm và Lục Thừa Nghiệp đồng thời âm thầm gật đầu. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, càng không để mình bị khi dễ, Hàng Hàng mới mười sáu tuổi đã kiên cường hiểu chuyện như vậy, so với bác gái tuổi gần tám mươi kia thì mạnh hơn nhiều. Có bản lĩnh thì về khuyên con trai mình, đến đây khi dễ một đứa trẻ thì tính cái gì, hừ!

“Ôi, đầu của tôi… Đánh lén cảnh sát còn không thường tiền. Đánh xong còn công nhiên ở trong nhà người khác nói lời khiêu khích, chẳng lẽ tôi là bị đánh không hay sao? Không có thiên lý nha…” Tiếu Nhâm ngồi dưới đất ôm đầu khóc lóc, Lục Thừa Nghiệp vốn đang ngồi cùng hắn nhìn bộ dạng của đối phương một lát, sau đó lặng lẽ, lặng lẽ rời đi, ngồi xuống bên cạnh Trương Hàng. Vẫn là Hàng Hàng nhà hắn tốt!

Bà Trương hôm nay khí thế hung hăng chạy đến, kết quả ủ dột chạy về, còn mang theo mấy tội danh “Xông vào nhà dân” “Đánh lén cảnh sát” “Phá hoại của công” trên lưng, thật là không có biện pháp nán lại nơi này, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Trương Hàng cực kỳ lễ phép cùng Đại Hắc tiễn người ra cửa, sau đó vội vã trở lại phòng khách, thân thiết hỏi Tiếu Nhâm: “Nhâm ca, vết thương trên đầu anh thế nào rồi, có chóng mặt hay không, em đưa anh đi bệnh viện.”

“Đi cái gì chứ ” Tiếu Nhâm xoa xoa ót, nhảy thẳng dậy tưng tưng vài cái, vui vẻ đáp, “Giả bộ. Không hù dọa bà lão đó như vậy anh cũng thật sự không có biện pháp nào, chẳng lẽ thực sự chấp nhặt với người lớn tuổi? Mỗi kiểu người cần mỗi loại đối sách. Sau này anh cũng sẽ không mở cửa hoan nghênh mà, mà em ở nhà một mình cũng nên nghe ngóng cho kỹ, nếu là bà liền không mở cửa.”

Nói xong còn chưa yên tâm, sờ sờ đầu Đại Hắc bổ sung: “Đại Hắc cũng hỗ trợ nhìn cho kỹ.”

Lục Thừa Nghiệp nhìn vào phân thượng hôm nay người này đã góp phần bởi vì Hàng Hàng, để hắn sờ đầu một chút, cũng không né tránh.

Trương Hàng đi đến bên cạnh Tiếu Nhâm, vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ.”

Tiếu Nhâm một hơi kéo đứa bé bị thương tổn đến tột cùng nọ vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu: “Cảm tạ cái gì nha, anh thích cậu, anh che chở cho cậu.”

“!!” Nói cái gì đó! Lục Thừa Nghiệp nổi giận, nâng hai chân trước lên, chân sau cố sức nhào đến phía trước, đem hai người đang chìm đắm trong cái ôm anh em ấm áp tách ra, cố sức chen vào giữa bọn họ.

“Đại Hắc! Làm gì đó!” Tiếu Nhâm bị móng chó cào vài cái, buồn bực kêu lên.

Lục Thừa Nghiệp mới không thèm để ý đến hắn, lập tức nhào vào trong lòng Trương Hàng, dùng đầu lưỡi liếm mặt và cổ của cậu qua một lượt, còn cọ mõm lên mặt cậu, cực kỳ rõ ràng thể hiện dục vọng chiếm hữu của mình, sau đó lại quay đầu về phía Tiếu Nhâm hung hăng sủa lớn hai tiếng.

Trên vai Trương Hàng bị đặt hai cái chân, bàn tay ôm lấy thân thể lông mao mềm mại, gương mặt bị liếm đầy nước bọt, cười khổ không ngừng: “Đại Hắc, đừng làm vậy, không được sủa Nhâm ca.”

“Uông uông!” vẫn sủa!

“Ha ha ha, cậu chỉ ôm anh không ôm nó, Đại Hắc là đang ghen tỵ!” Tiếu Nhâm cười cười nhào tới, vong tay mở rộng ôm cả Đại Hắc và Trương Hàng vào lòng, “Như vậy được chưa, chúng ta ba người cùng ôm nào.”

“Ngao ——” Lục Thừa Nghiệp bị ôm nhịn không được phát ra một tiếng tương tự như sói tru.

Ôm em gái ngươi! Ba người cùng ôm, còn tưởng chơi 3P sao!
Bình Luận (0)
Comment