Muốn đột phá vòng vây thoát khỏi trận hỗn chiến của sư tử cũng không phải việc dễ.
Điểm duy nhất làm La Kiều cảm thấy may mắn chính là, Áo La Tư vì ứng phó móng vuốt của nhóm sư tử cái nên không thể không tạm thời buông tha La Kiều, La Kiều lập tức nằm úp sấp cúi thấp người, ý đồ mở một đường máu từ giữa đôi chân thô to của sư tử!
Được rồi, máu là của Áo La Tư, đường là của La Kiều a.
Bất quá, con đường này cũng không dễ đi chút nào.
La Kiều vừa mới nhắm một khe hở, định lao ra ngoài thì không ngờ Áo La Tư bị La Sa tát một vuốt vào mặt, loạn choạng lùi ra say một bước, đường liền bị bít.
Không sao, lại cố gắng!
La Kiều cúi đầu, co móng vuốt, cố gắng không làm nhóm sư tử chú ý, tiếp tục tìm đường. Nhưng vừa tìm ra một khe hở, Áo La Tư lại bị chụp tới… lại tìm, lại chụp… tiếp tục tìm… tiếp tục chụp…
So với Áo La Tư bị các bà vợ đánh tới quỳ thì La Kiều vũng vì mệt mà muốn quỳ rạp xuống đất.
Thật ra, nhóm sư tử cái bưu hãn này cố ý đi? Tuyệt đối là vố ý!
Lần trước cậu thực dễ dàng tìm ra đường chạy, sao lần này lại khó khăn đến vậy?
Đồng dạng là sư tử đực bị vây đánh, sao khác biệt lại lớn đến vậy a? !
La Kiều càng lúc càng lo lắng, có cùng tâm trạng với cậu còn có Mông Đế cùng Tát Đặc đang núp trong bụi cỏ. Mông Đế muốn lao ra ngoài, nhưng tới năm con sư tử, lao ra chỉ có đường chết, Tát Đặc thì càng miễn bàn. Khả năng duy nhất là La Kiều tự mình chạy ra khỏi vòng vây sư tử thì Mông Đế mới có thể mang cậu đi, tìm một gốc cây mà sư tử không thể leo leo lên, sau đó chờ chúng nó tự mình bỏ đi.
Về phần Tát Đặc…
Mông Đế chỉ nghĩ làm sao giúp bọn nó thoát hiểm, vậy con liệp báo này làm sao bây giờ.
Đối với hoa báo Mông Đế mà nói, La Kiều quan trọng, còn anh em của La Kiều, bất quá chỉ là người qua đường mà thôi.
Trận hỗn chiến của sư tử vẫn còn tiếp tục, thay vì nói là hỗn chiến không bằng nói Áo La Tư bị quần ẩu thì càng chính xác hơn. Bất quá sư tử đực cường tráng thực chất cũng không bị thương tổn, nhóm sư tử cái không có khả năng vì tức giận mà đánh Áo La Tư tới tàn phế, đến lúc đó, phiền phức vẫn là bọn nó.
Nhưng cảm giác bị móng vuốt to lớn của sư tử cái chụp vào người cũng không tốt đẹp gì, Áo La Tư đau tới nhe răng nhếch miệng, thỉnh thoảng lại phải bảo vệ mặt, ít nhất cũng không thể bị đánh tới không thể gặp người a, như vậy bảo nó làm sao đi tuần tra lãnh địa? Lỡ gặp phải đám sư tử lang thang, còn không phải bị cười chết sao.
Thực nhục nhã!
Rốt cuộc, lúc Đề Ny tát vuốt tới mặt nó lần thứ mười tám, Áo La Tư phát ra một tiếng rống giận đầy uất nghẹn: “Rống!”
Nhóm sư tử cái vì tiếng rống của Áo La Tư mà khựng lại một giây, sau đó lại càng phẫn hộ hơn, đã bị chúng nó bắt ngay tại trận rồi mà còn dám rống? ! Rống cái XX ấy chứ rống!
Nếu giá trị vũ lực của nhóm sư tử cái trước đó là năm sao thì hiện giờ đã trực tiếp tăng lên mười lăm sao, nếu không phải trọng lượng của sư tử đực khá khả quan, rất có thể Áo La Tư đã bị đánh bay, trở thành một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Bất quá chính là hiện giờ, nó cũng đã rất nổi tiếng.
Liên tục bị các bà vợ vây đánh, còn chuyện gì càng thú vị hơn để vây xem nữa không?
Sóc đất, chồn đất, cáo tai to, mèo đồng cỏ, thậm chí là beo vàng, linh miêu tai đen đều chui ra khỏi hang, ngay cả rắn hổ mang đang phơi nắng, cùng kỳ đà bình thường luôn im im đứng đắn cũng nhiệt tình tham gia thảo luận trận bát quái này.
Kỳ đà là thành viên duy nhất có lưỡi phân nhánh trong họ thằn lằn, nó có thể hiểu ngôn ngữ của các loại rắn, lúc gặp một con rắn hổ lục, phản ứng đầu tiên của kỳ đà không phải xông lên chiến đấu mà thần thần bí bí phun cái lưỡi phân nhánh, chậm rì tì nói: “Chào, người anh em, con sư tử đực kia lại bị đám vợ vây đánh nữa rồi, nghe tin chưa?”
Rắn hổ lục gật gù, nó cũng mới nghe tin từ chỗ chuột đồng, mà con chuột truyền tin bát quái kia hiện giờ đã nằm trong bụng nó.
Mà con kỳ đà này, không phải cũng có chủ ý đồng dạng với nó đi?
Kỳ đà cùng rắn hổ lục gặp gỡ bàn bát quái chỉ là ngẫu nhiên, cáo tai to cùng mèo đồng cỏ mới là lực lượng truyền tin chính, thậm chí còn có vài con chồn đất vì muốn chứng thực mà chạy tới vây xem ở xa xa, lấy tin trực tiếp!
Mà Áo La Tư bị vây đánh, cùng nhóm sư tử cái đang vây quánh lại hoàn toàn không phát hiện mình đã trở thành diễn viên chính trong tin bát quái mới ra lò trên thảo nguyên!
La Kiều nằm ở trung tâm lốc xoáy vẫn đang đau khổ tìm kiếm đường trốn.
Rốt cuộc, Áo La Tư bị đánh đến chịu hết thấu, gào lớn: “Ông đây chỉ muốn xé xác một con liệp báo thôi mà cũng không được à? !”
Nhóm sư tử cái nghe thấy lời này, đều sửng sốt vài giây.
Xé xác một con liệp báo? Không phải muốn gì kia với liệp báo à?
Ánh mắt nhóm sư tử cái tràn đầy hoài nghi, Áo La Tư thực ủy khuất, La Kiều đột nhiên trở thành nhân vật chính ngẩng đầu lên, bi thúc phát hiện, ánh mắt của cả năm con sư tử đều tập trung trên người mình.
Còn ai khổ hơn cậu nữa không? Có không a? !
“Thật là muốn làm thịt chứ không phải muốn làm nó?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi dám thề không?”
“Ta dám!”
“Được rồi.” Đề Ny gật gật đầu: “Ngươi thề đi, nếu nói dối một câu thôi thì cả đời này không cương nổi nữa!”
Áo La Tư hít một ngụm khí lạnh, cả đời không cương nổi? ! Còn lời thề nào độc ác hơn nữa không? !
“Ngươi không dám thề?” Hoắc Na giơ móng vuốt lên, đầu móng tay sắc bén lóe sáng, Áo La Tư lập tức gật đầu: “Ta thề, lập tức thề!”
Vì thế, ánh mắt bốn con sư tử cái lại tập trung lên người Áo La Tư, mà La Kiều rốt cuộc cũng tìm ra cơ hội, từ khe hở giữa Đề Ny cùng Hoắc Na nhảy vọt ra ngoài.
Động tác chớp nhoáng, lưu sướng, hoàn toàn có thể so sánh với thằn lằn bò trên tường!
Nhóm sư tử cái lần thứ hai ngây ngẩn, sau đó phát hiện một sự thực, đáng ra phải để Áo La Tư giết con liệp báo này trước rồi hãy thề a!
Áo La Tư hiển nhiên cũng nhận ra như vậy càng có sức thuyết phục hơn!
“Các vợ yêu, để ta dùng hành động thực tế chứng minh sự trong sạch của mình đi!”
Vì thế, Áo La Tư theo sát La Kiều vọt ra ngoài. Vừa quay lưng về phía nhóm sư tử cái thì thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng chạy đi. Nó có nên cám ơn con liệp báo lén trốn đi không a?
La Sa đi tới bên cạnh Đề Ny, nói: “Đề Ny, sao ta đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp?”
Hoắc Na cùng Sa Na cũng nhìn nhau, bọn nó cũng thấy có gì đó không đúng, chính là không đúng chỗ nào a?
Đột nhiên, Đề Ny nhíu chặt mày: “Đuổi theo đi!”
Bốn con sư tử cái cũng theo sau Áo La Tư, đuổi tới.
Vì thế, tình huống hiện giờ là vầy, một con liệp báo chạy phía trước, một con sư tử đực bám sát, mà đuổi theo phía sau sư tử đực lại là bốn con sư tử cái, vô luận thế nào, bi thúc nhất vẫn là con liệp báo kia.
La Kiều biết Áo La Tư đuổi theo, cũng biết mình phải liều mạng mới mặc may tìm ra đường sống, ngay lúc cậu chuẩn bị đẩy tốc độ lên mức cao nhất thì Mông Đế đột nhiên từ bụi cỏ nhảy ra, chạy tới một ngụm cắn gáy La Kiều hất lên lưng mình, sau đó lao vào trong lùm cây rậm rạp.
Thị lực của sư tử vào ban ngày không tốt, nương theo bụi cây che chắn, Mông Đế muốn đưa La Kiều tới một gốc cây sung ở xa xa, chỉ cần leo lên cao, sư tử căn bản không thể bắt được bọn nó.
Tát Đặc nhìn thấy Mông Đế mang La Kiều nhanh như chớp vọt ngang qua, tiếp đó là Áo La Tư bám sát, cuối cùng là bốn con sư tử cái, nó phát hiện mình hoàn hoàn bị bỏ lơ.
Vô luận là hoa báo hay sư tử, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm vứt cho nó, sự tồn tại của nó thấp đến vậy sao?
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu a?
Là chuyện tốt… đi?
Năm con sư tử bám sát phía sau Mông Đế cùng La Kiều, cuối cùng vẫn là Mông Đế nhanh hơn một bước, trước lúc sư tử đuổi kịp đã phóng lên chỗ cao của cây sung, sau đó thả La Kiều xuống một nhánh cây rồi cắn sau gáy cậu không ngừng leo lên trên, thẳng đến lúc tha La Kiều tới một nhánh cây nhỏ mới ngừng lại, này là đề phòng nhóm sư tử cái, cho dù leo lên cây cũng không thể với tới vị trí của bọn nó hiện giờ!
La Kiều run rẩy đứng trên nhánh cây, có chút kinh hồn bạt vía, không ngã xuống đi?
Mông Đế an ủi liếm liếm phần lông vừa bị gặm khi nãy, thuận tiện lén lút phun ra vài cọng lông bị mình cắn đứt: “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Nhóm sư tử vây dưới gốc sung, Đề Ny cùng mấy con sư tử cái thử leo lên cây, nhưng thân cây sung bóng loáng, chúng không có kỹ xảo leo cây tốt như hoa báo, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Quần vài vòng dưới gốc sung, bốn con sư tử cái thương lượng một chút, chỉ có thể rời đi.
Áo La Tư ở bên dưới rống vài tiếng, sau đó lấy lòng đi theo sau nhóm sư tử cái: “Các vợ yêu, hôm nay săn trâu sao? Ta có thể hỗ trợ nha…”
Nhóm sư tử đi xa dần, La Kiều cùng Mông Đế đều thở phào một hơi.
La Kiều quay đầu lại nhìn Mông Đế, chủ động dùng đầu cọ cọ cằm, câu lấy cái đuôi đối phương: “Cám ơn.”
Đây là lần thứ mấy được Mông Đế cứu rồi?
“Không cần cám ơn.” Mông Đế hơi nâng cằm, hiển nhiên bị La Kiều cọ thực thoải mái, nó vươn móng vuốt đè lưng La Kiều: “Nếu có lợi tức thì ta sẽ không quên a.”
“…chẳng lẽ ngươi không thấy làm việc tốt không cầu hồi báo là một chuyện rất tốt sao?”
“Có đứa ngốc như vậy à? Nó còn sống không?”
“…”
Cậu đúng là phát ngốc rồi mới đi thảo luận đề tài này với một con hoa báo a.
Ngay lúc Mông Đế tính toán đòi chút lợi tức thì một cái tên không nên xuất hiện lại ló mặt dưới gốc sung: “Em trai a, có phải nên trở về không?”
Tát Đặc có thể thề với trời, nó tuyệt đối không phải cố ý!
Nhưng Mông Đế vẫn ghi hận, hoa báo lòng dạ hẹp hòi, cá tính thích mang thù, này không phải chỉ nói mà thôi.
Sa Mỗ cùng Gia Mã mang theo nhóm ấu tể trở về núi đá ở trung tâm lãnh địa La Kiều, Gia Mã vốn nến lập tức rời đi, bất quá Tháp Tháp không ngừng an ủi La Sâm cùng La Thụy, hiển nhiên không muốn cứ như vậy rời đi. Gia Mã không có cách nào, chỉ đành thương lượng với Sa Mỗ, tạm thời ở lại đây một chút, chờ La Kiều trở lại mới mang Tháp Tháp đi.
Nhưng lần này kéo dài tới mấy giờ, thẳng đến lúc chạng vạng La Kiều mới rốt cuộc thoát hiểm trở về lãnh địa, đi cùng còn có Tát Đặc nơm nớp lo sợ cùng Mông Đế trên đầu có một cụm mây đen xì.
Trên đầu Sa Mỗ cùng Gia Mã đồng loạt nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to, đây là chuyện gì a?
La Sâm cùng La Thụy không để ý nhiều như vậy, nhìn thấy La Kiều thì lập tức nhào tới, cọ cọ đủ kiểu: “Ba ba, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, có bị thương không?”
La Kiều cứng ngắc giựt giựt khóe miệng, quay đầu lại nhìn Mông Đế, lại nhìn qua Sa Mỗ, lần này thì toi, phiền phức lớn rồi a…
Có phải bị sư tử quơ được thì tốt hơn không a?
La Kiều hoàn toàn không thể lý giả.