Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 128

Vài con sư tử trẻ tuổi xông vào lãnh địa La Kiều, đánh gảy trận giằng cho của Sa Mỗ cùng anh em Mạt Sâm.

Thoạt nhìn, chúng chỉ mới được một tuổi. Sư tử đực hơi lớn một chút, có hai con lông bờm mềm mại cũng bắt đầu mọc dài ra, nhưng cao lắm cũng chỉ hai tuổi mà thôi. Chúng xuất hiện làm nhóm liệp báo lập tức khẩn trương.

Đám sư tử chưa trưởng thành này khẳng định vẫn chưa rời khỏi sư đàn, chúng xuất hiện ở đây nghĩa là sư tử trưởng thành cũng ở cách đó không xa.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc từ bỏ lần đi săn này, cũng không tiếp tục dây dưa với Sa Mỗ, cho dù mạnh cỡ nào chúng cũng không có khả năng đối kháng với một đàn sư tử. Sa Mỗ thì càng khẩn trương hơn, nó còn đang mang theo ba ấu tể chưa thành niên!

Nhóm sư tử trẻ tuổi không có hứng thú với liệp báo, lực chú ý của chúng đặt hết lên người một con lợn warthog đực.

Con lợn warthog này thể hình rất lớn, nặng tầm hai trăm kí, hai cái sừng trắng như tuyết, cái đuôi dựng thẳng biểu hiện nó không dễ chọc.

Sư tử ở độ tuổi này chính là thời gian hiếu động nhất, hơn nữa còn không sợ trời không sợ đất. Bọn nó đang học đi săn, hơn nữa tính toán dùng con lợn warthog này luyện tập mà không cần sự trợ giúp của mụ mụ cùng các dì.

Lợn warthog bị đám sư tử trẻ tuổi vây quanh, nó cơ hồ không còn đường trốn, chỉ có thể liều chết giãy dụa, nghĩ trước lúc chết phải hung hăng cho lũ sư tử này một bài học!

Đừng tưởng răng nanh của nó chỉ để trưng cho đẹp, chọc một phát, không giết chết cũng đâm thủng một lỗ trên người chúng!

Âm thanh đi săn của nhóm sư tử trẻ kinh động chủ nhân phiến lãnh địa này, La Kiều bất chấp tiếp tục diễn vở kịch bi thương với con trai, lập tức dựng đứng lỗ tai, cậu không thể xác định có bao nhiêu sư tử xông vào lãnh địa, nhưng nhất định không ít! Cậu cũng không để ý lắm, bất quá lo lắng cho Hi Đạt cùng nhóm ấu tể đang ở trong hang núi. Ấu tể chưa được ba tháng tuổi gặp sư tử thì căn bản không thể trốn thoát.

Mông Đế liếm liếm La Kiều, đồng dạng cũng tập trung lắng nghe âm thanh đám sư tử, một lát sau mới nói: “Không cần lo lắng, chỉ là vài con sư tử trẻ tuổi, vẫn chưa trưởng thành.”

La Kiều lắc đầu, cho dù chưa trưởng thành nhưng vẫn là sư tử!

Chỉ cần có sư tử xông vào, phiến lãnh địa này sẽ không còn kẻ nào an toàn. Lỡ như đám sư tử kia cảm thấy mảnh đất này không tồi, ngây ngốc không chịu đi thì không phải phiền lớn sao.

“Hoặc là ngươi tới lãnh địa của ta một thời gian, chờ chúng đi rồi hãy quay về.”

Trung tâm lãnh địa Mông Đế là một hẻm núi được thảm thực vật rậm rạp bao trùm, La Kiều từng tới đó. Loại địa hình kia chỉ có hoa báo yêu thích, sư tử cùng liệp báo không am hiểu cách thức đi săn ở những nơi thế này.

“Không được.” La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy đuổi kịp, hiện giờ không thể để chúng rời khỏi cậu. Cậu nghĩ giống như Sa Mỗ, sư tử trẻ tới thì sư tử trưởng thành liệu còn xa sao? Nếu đây là đám sư tử thành niên vừa bị đá ra khỏi đàn thì tốt, mấu chốt là, Mông Đế nói chúng vẫn chưa trưởng thành, vậy có nghĩa là chúng vẫn sinh hoạt cùng sư đàn, này lại càng không xong a!

La Kiều không có chút ấn tượng tốt nào về sư tử, nhất là sư tử cái cường hãn. Răng nanh cùng móng vuốt của chúng đã làm cậu có ấn tượng sâu sắc. Về phần sư tử đực, La Kiều ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.

Bị một kẻ có thể trọng hơn năm trăm kí dùng móng vuốt đè trên người, cậu vĩnh viễn không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

Đương Áo La Tư từng giúp cậu trốn thoát vài bận, nhưng này vẫn không thay đổi được chuyện nó đối với La Kiều trừ bỏ muốn giết chết chính là có ý đồ gì kia!

Bộ lông sau gáy La Kiều dựng thẳng, Mông Đế vẫy vẫy cái đuôi, không ngăn cản nữa. La Kiều là chủ nhân phiến lãnh địa này, nó không có quyền ngăn cản. Đương nhiên, nếu La Kiều gặp nguy hiểm, Mông Đế chắc chắn sẽ hỗ trợ.

Màn mèo đuổi chuột của sư tử cùng lợn warthog đã tiến vào kết cục, nếu là một đối một, sư tử chưa được hai tuổi căn bản không phải đối thủ của lợn warthog đực trưởng thành, nhưng đây lại là một đám, kết cục của lợn warthog chỉ có chết, không có khả năng thứ hai.

Đám sư tử trẻ tuổi thay phiên nhau tiến tới thăm dò, kỹ thuật đi săn học được từ mụ mụ và các dì đã trợ giúp chúng rất lớn, thể lực lợn warthog bị tiêu hao dần mòn gần như không còn, vết thương trên người cũng không ngừng tăng lên, một thân da dày trước móng vuốt sư tử căn bản không đáng kể, mùi máu trong không khí cũng ngày càng nồng, đám sư tử trẻ tuổi đã không che dấu được khát vọng với thức ăn.

Nếu lúc trước chúng thầm nghĩ muốn trêu đùa con lợn warthog này thì hiện tại chính là giết chết, rồi ăn nó luôn.

Sa Mỗ cùng ba ấu tể núp trong bụi cỏ cao, cố gắng cúi thấp người, lấm tấm cùng da lông vàng nhạt cơ hồ hợp thành một thể vào bãi cỏ. Nhưng bọn nó không thể tiếp tục trốn ở đây, khoảng cách với nhóm sư tử chỉ không đầy ba trăm mét, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, bọn nó phải rời đi trước khi chuyện này xảy ra.

Sa Mỗ không hề chớp mắt chăm chú nhìn đám sư tử kia, thẳng đến khi chúng bổ gục lợn warthog, trong tiếng kêu thê lương của nó mà ăn sống nuốt tươi con mồi của mình.

“Đi theo mụ mụ.”

Sa Mỗ thấp giọng nói với đám nhỏ, sau đó chầm chậm đứng dậy, hạ thấp người từng bước chạy vào lùm cây. Sư tử một khi bắt đầu ăn sẽ không chú ý tới những chuyện khác.

Ba tiểu liệp báo theo sát phía sau mụ mụ, chỉ như vậy bọn nó mới có cơ hội trốn thoát.

Kinh nghiệm nói cho Sa Mỗ, nó phải nhanh chóng rời đi.

Nhưng Sa Mỗ vẫn chậm một bước, nhóm sư tử cái đã xuất hiện.

Mấy con sư tử trẻ kia đến từ sư đàn Áo La Tư, trên vùng châu thổ này, cũng chỉ có sư đàn Áo La Tư có thể nuôi sống nhiều ấu tể như vậy, hơn nữa còn để chúng an toàn vượt qua mùa khô. Một vài sư tử cái của sư đàn nhỏ rất khó bắt được con mồi trong mùa khô, vì thế rất nhiều ấu tể bị chết đói. Có thể nuôi sống nhiều ấu tể như vậy, sư đàn đó đã không thể dùng từ mạnh để hình dung nữa.

Mười hai con sư tử cái đều đến.

Bọn nhỏ lần đầu tiên tự mình đi săn, nhóm sư tử cái sẽ không cướp đoạt con mồi, chỉ cảm thấy cao hứng vì chúng thành công. Về phần Áo La Tư, nó đang tuần tra lãnh địa. Bởi vì địa bàn không ngừng mở rộng, thời gian nó tiêu phí cho việc này ngày càng nhiều.

Đàn sư tử cái đi tới bên cạnh nhóm sư tử trẻ, nằm úp sấp xuống, giúp chúng để ý linh cẩu cùng kên kên có thể xuất hiện.

Đề Na nhiều tuổi nhất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Sa Mỗ cùng ba tiểu liệp báo đang chạy trốn.

Tốc độ của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rất nhanh, lúc đám sư tử trẻ còn truy đuổi lợn warthog thì hai anh em đã chạy mất dạng rồi. Sa Mỗ vì ba ấu tể mới bị kéo lại, chỉ có thể chờ đợi thời cơ tốt nhất mới rời đi, nhưng cũng vì thế mà rước lấy phiền toái lớn.

Đề Na đứng lên, lắc đầu, buồn bực xua đuổi đám ruồi bọ bám mình như hình với bóng, đây là phiền não chung của tất cả sư tử.

Sa Mỗ vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại, xác định không có sư tử nào đuổi theo, lúc nó một lần nữa quay lại xác nhận thì phát hiện một con sư tử cái đang hướng về phía mình cùng đám nhỏ!

“Dì Đề Na?” Hoắc Na nghi hoặc nhìn Đề Na, lại nhìn về phía lùm cây mà Đề Na nhìn: “Ngươi phát hiện gì à?”

“Liệp báo.” Âm thanh của Đề Na thực tự nhiên, không có hưng phấn cũng không có chán ghét, nó đã không còn trong độ tuổi dễ xúc động nữa, nhưng giết chết kẻ cạnh tranh là bản năng của tất cả sư tử: “Còn mang theo ấu tể.”

“Liệp báo cái?”

“…”

Được rồi, từ lúc La Kiều từ trên trời rớt xuống, quan niệm của nhóm sư tử cái đã biến hóa tới nghiêng trời lệch đất. Liệp báo mang theo ấu tể không nhất định là liệp báo cái, đực cũng có thể a.

Sa Mỗ thấy mấy con sư tử khác cũng đi về phía này, lập tức biết sự tình không xong.

Gặp sư tử, biện pháp bảo hộ ấu tể duy nhất của liệp báo chính là tự mình dẫn dụ sư tử rời đi, nhưng hiện giờ có tới mười hai con sư tử trưởng thành, lại còn một đám sư tử trẻ hung mãnh, nó lao ra thì chỉ có đường chết!

Ngay lúc Sa Mỗ không biết làm sao, nhóm sư tử đã tới ngày càng gần. Tây Lam cùng hai tiểu báo đực sợ hãi, cho dù là liệp báo trưởng thành, đối mặt với nhiều sư tử như vậy cũng sẽ sợ.

Sa Mỗ muốn an ủi đứa nhỏ nhưng lại không thể nói được một tiếng, chỉ có thể cắn môi, quyết định lao ra.

“Các ngươi nghe, chốc nữa mụ mụ dẫn chúng nó đi, các ngươi phải chạy thật nhanh. Đi tìm Hi Đạt cùng La Kiều, bọn nó sẽ bảo hộ các ngươi!”

Dứt lời, Sa Mỗ xoay người thì lại bị gọi: “Mụ mụ, chờ chút.”

Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, La Kiều chạy tới. La Sâm cùng La Thị bị cậu lưu lại ở lùm cây cách đó sáu trăm mét, Mông Đế cũng ở, không thể không nói có con hoa báo này bảo hộ hai đứa con trai, ít nhất vài kẻ chán ghét sẽ không dám tới gần.

“Ngươi tới làm cái gì? Không thấy lũ sư tử sao? !”

Sa Mỗ thật sự muốn chụp chết đứa con này, nhìn thấy sư tử còn xông tới, muốn chết sao?

La Kiều động động lỗ tai, nhếch miệng: “Mụ mụ, ta có cách đối phó bọn nó.” Vừa nói, vừa chỉ hướng chạy trốn cho Sa Mỗ cùng ba tiểu liệp báo: “Một hồi, ta sẽ thu hút sự chú ý của đám sư tử kia, các ngươi liền chạy về hướng kia.”

“Ngươi dẫn chúng đi? Ngươi xem kia có bao nhiêu con sư tử chứ, ngươi muốn bị xé xác à?”

“Tin tưởng ta, mụ mụ.” La Kiều nhìn Sa Mỗ, nghiêm túc nói: “Ta không lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn, ta còn đứa nhỏ phải nuôi, còn mỹ nhân yêu thương.”

Sa Mỗ nheo mắt, tuy câu cuối cùng làm nó muốn chụp chết đứa con này, nhưng tình huống trước mắt, nó không thể tiếp tục do dự.

“A, còn nữa, nhất định phải chạy theo hướng ta chỉ, tuyệt đối không thể đi trật, nếu không, sẽ có phiền toái.”

“Đã biết.”

Sa Mỗ cùng ba tiểu liệp báo xoay người rời đi, La Kiều lại từ một hướng khác xông ra, nhóm sư tử cái lập tức nhận ra cậu, La Sa cùng Sa Na nhìn về phía Đề Na: “Dì Đề Na, này không phải con liệp báo đực kia sao?”

Mấy tháng trước, bọn nó đã suýt giết được con liệp báo đực này, sau đó cũng gặp lại vài lần, nhưng lần nào cũng để nó trốn thoát. So với liệp báo đực, sư tử thường ra tay với liệp báo cái nhiều hơn, dù sao, giết chết liệp báo cái thì chúng sẽ không còn cách nào sinh ấu tể, giảm bớt một lượng lớn kẻ cạnh tranh.

Bất quá con liệp báo đực này thì tuyệt đối không thể buông tha.

Đề Na nhìn La Kiều, mày nhíu chặt, rõ ràng là một con liệp báo cái cùng đám ấu tể! Con liệp báo đực này từ đâu nhảy ra?

La Kiều chú ý thấy ánh mắt nhóm sư tử cái đều bị hấp dẫn về phía mình, liền chạy ra một khoảng cách, xác định mình tạm thời an toàn thì ngừng lại. Nhóm sư tử cái sửng sốt, con liệp báo kỳ quái này lại định làm gì?

La Kiều hít một hơi thật sâu, giơ chân trước chỉ lên trời, gào lớn một tiếng: “Nhìn kìa, cá sấu bay trên trời a!”

Sa Na xùy một tiếng, con liệp báo này không thể đổi chiêu khác sao? Lần trước là ngựa vằn, lần này là cá sấu, nghĩ bọn nó lại mắc mưu nữa sao?

Ngay sau đó, một con cá sấu thật sự từ trên trời rớt xuống, rầm một tiếng chấn động mặt đất.

Tuy không lớn, nhưng rõ ràng là một con cá sấu.

Nhóm sư tử cái đều sợ ngây người. Nhưng chúng không phát hiện có một con chim cốc đang ảo não xoay vòng trên không trung, nó thực xúi quẩy a, ai biết một con liệp báo lại lớn giọng như vậy dọa nó nhảy dựng vứt luôn con mồi khó khăn lắm mới bắt được.

Cho dù cá sấu chẳng ngon lành gì nhưng ít nhiều cũng có thể tạm lấp bụng nó cùng đám nhỏ a!

La Kiều thừa dịp nói sư tử cái ngây người xoay người bỏ chạy, chỉ cần có thể kéo giãn khoảng cách, dựa vào tốc độ của mình, nhóm sư tử cái đừng hòng đuổi kịp! Huống hồ ở phía trước cậu còn làm mấy cái bẫy dây thường, cho dù không thể trói đám sư tử cái này nhưng kéo dài được chút nào hay chút đó.

Sa Mỗ cũng không chạy quá xa, nó bảo ba tiểu liệp báo chạy tới nơi La Kiều nói, chính mình lưu lại phía sau. Cho dù đánh đấm cỡ nào thì La Kiều cũng là đứa con của nó a.

Ngay lúc La Kiều, Sa Mỗ cùng nhóm sư tử chạy vòng quanh, La Sâm cùng La Thụy chờ trong bụi cỏ lại đụng Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc. Cặp anh em này chạy thoát khỏi sư tử, Mạt Sâm định tiện đường tới báo cho La Kiều một tiếng, không ngờ trên đường lại gặp hai nhóc này, đương nhiên, còn cả con hoa báo đang nằm úp sấp trên cây.

La Sâm cùng La Thụy vừa thấy Mạt Sâm thì lập tức dựng đứng lỗ tai, ánh mắt nheo lại, hai anh em trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Mông Đế đang nằm trên cây, cơ hội tới!
Bình Luận (0)
Comment