Sau khi nhóm tiểu báo đực tự lập được một tháng, Sa Mỗ cùng Tây Lam cũng rời đi. Sa Mỗ trở về lãnh địa của mình, Tây Lam quyết định thành lập lãnh địa của mình ở bên cạnh. Quyết định này ít nhiều cũng vì bị La Kiều cùng hai con trai của cậu ảnh hưởng, vô luận thế nào, mẹ con ở gần, trong nhiều phương diện có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Hi Đạt hai tháng sau cũng rời đi. Mùa mưa đã chấm dứt, con mồi trong lãnh địa La Kiều ngày càng ít, rất nhiều linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng linh dương gazen rời khỏi vùng châu thổ, băng qua sông Tát. Trước lúc đó, Hi Đạt phải mang bốn ấu tể trở về lãnh địa.
Không có bọn nhỏ làm nũng, không có móng vuốt của mụ mụ cùng chị gái, cuộc sống của La Kiều rãnh rỗi hẳn.
Lại uể oải quỳ rạp trên mặt đất, lăn một vòng, đây là kiểu sống của người đàn ông độc thân sao?
Trước lúc La Sâm cùng La Thụy tự lập, ngày ngày cậu đều bận rộn chăm sóc đứa nhỏ, tìm kiếm con mồi, tránh né nguy hiểm. Căn bản không dư thời gian lo lắng chuyện khác. Hiện giờ đứa nhỏ trưởng thành, tự lập rồi, cậu chỉ cần một hai ngày đi săn một lần, có thể lấp đầy bụng là được. Cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng có sư tử hay linh cẩu uy hiếp đám nhỏ, nhưng vì cái gì cậu lại cảm thấy trống rỗng, thấy mịch mịch, thấy lạnh lẽo như vậy?
La Kiều nằm ngửa trên cỏ, nhàm chán quơ quào bốn móng vuốt, thói quen quả nhiên đáng sợ.
Mông Đế nhìn thấy chính là một màn như vậy, một con liệp báo uể oải nằm trên cỏ lăn vài vòng, sau đó giống như bị động kinh mà đạp chân.
Thở dài, nó quả nhiên tự tìm phiền toái. Vốn tưởng sau khi hai tiểu liệp báo tự lập, La Kiều từ cái tai đến cái đuôi đều thuộc về mình, nào ngờ mới được vài ngày thì con liệp báo này đã ủ rũ như vậy.
Mông Đế từng nghĩ, bằng không tìm ấu tể về cho La Kiều dưỡng?
Nhưng nhóm mèo lớn mụ mụ đều giữ đứa nhỏ rất kỹ, trừ bỏ mụ mụ chúng mất đi, bằng không việc này căn bản không có khả năng. Huống chi, nó đợi thật lâu hai ấu tể kia mới trưởng thành rời đi, lẽ nào, còn muốn để chính mình khó chịu lần nữa?
La Kiều lăn tới một thân đầy cỏ, quay đầu nhìn Mông Đế, quơ quơ vuốt: “Mỹ nhân, ngươi đến rồi a? Đến, để anh đây hôn một cái!”
Trán Mông Đế nảy lên vài cọng gân xanh, nó không nên vì con báo ngốc này mà phiền não!
Chỉ thấy hoa báo thành thật tiến tới, cúi đầu liếm một ngụm lên mũi La Kiều, sau đó biến hóa hình thái, ôm lấy cổ con liệp báo nào đó hất lên bả vai.
Dám đùa giỡn hoa báo? Nó sẽ làm cho con liệp báo này biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
La Kiều nằm trên vai Mông Đế, dùng móng vuốt chụp chụp làn da bóng loáng của đối phương, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm một ngụm. Mông Đế đang khiêng đột nhiên dừng bước, túm La Kiều xuống khỏi vai mình, hai tay nâng cậu giơ đến trước mắt: “Cố ý?”
La Kiều động động lỗ tai, ánh mắt hổ phách vô tội nhìn Mông Đế, vẫy vẫy cái đuôi, lấy lòng dùng đuôi cuốn bắp chân đối phương.
Cái đuôi to đầy lông mềm mại không chỉ là vũ khí lợi hại có thể giữ thăng bằng khi chạy, nó còn một tác dụng khác không thể xem thường a…
Mông Đế nhìn La Kiều, rốt cuộc vẫn nhịn không được bật cười, được rồi, nó bị con liệp báo này chỉnh đến không còn cách nào a.
La Kiều nhìn Mông Đế cười mà có chút sững sờ, tuy không phải lần đầu tiên thấy con hoa báo này cười, nhưng lần nào cũng làm cậu nhìn đến choáng váng.
Mỹ nhân a, thật sự là mỹ nhân a…
Vươn móng vuốt chụp lên mặt Mông Đế, cúi đầu liếm khóe miệng đối phương, Mông Đế cũng không để ý bộ dáng lông xù của La Kiều hiện tại, trực tiếp kéo vào lòng, hung hăng cắn.
Lông xù làm thế nào mà hôn? Cắn thì có vẻ có lý hơn. Sau vài lần hôn đến miệng đầy lông, Mông đế đã rút kinh nghiệm a.
La Kiều bị Mông Đế cắn mấy ngụm, dứt khoát biến hóa hình thái, ôm cổ Mông Đế, hai chân quấn lấy thắt lưng, nhìn đối phương hất cằm: “Mỹ nhân, lên cây làm việc thôi!”
Mông Đế ngừng vài giây, hít sâu vài hơi, nó vốn định mang La Kiều tới núi đá. Nhưng xem ra, đối với con liệp báo này, săn sóc gì đó, trìu mến gì đó, tất cả đều là mây bay!
Vì thế, khó có một hồi La Kiều chủ động đã đá con hoa báo ngàn năm mới ôn nhu được một lần lăn thẳng vào hang lợn warthog, lại còn giẫm giẫm ngoài cửa hang vài cái.
Nếu La Kiều biết chuyện này, không biết có hối hận tới đập đầu hay vẫn mạnh miệng vung móng vuốt: “Giống đực là dã thú, phải cuồng dã! Ôn nhu gì đó, giống đực không cần!”
Được rồi, thật sự không cần sao?
Ít nhất hiện tại, La Kiều không có biện pháp nói ra đáp án, cậu đã bị Mông Đế kéo lên trên cây…
Thời gian từng chút trôi qua, mùa mưa đã gần kết thúc.
La Kiều mạo hiểm băng qua lãnh địa sư đàn Áo La Tư tời lãnh địa anh em Mạt Sâm dò xét hai lần. Nhóm tiểu liệp báo sống rất tốt, sáu con liệp báo đực liên minh, nếu không phải đầu óc bị hỏng thì rất ít kẻ dám đến trêu chọc.
Đương nhiên, không tính sư tử cùng linh cẩu.
Bất quá đối với đệ tử chân truyền La Sâm cùng La Thụy của La Kiều mà nói, cho dù là sư tử hay linh cẩu cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi từ móng vuốt của chúng! La Kiều khá hài lòng với cuộc sống của đám con trai. Bất quá trước lúc đi, cậu cùng anh em Mạt Sâm, Kiệt Lạc tiến hành một cuộc đàm phán, nhóm tiểu liệp báo bị cấm không được nghe, nội dung nói chuyện vẫn là vấn đề cũ. Bất quá theo biểu tình của Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thì hiển nhiên đây là một cuộc trao đổi ‘vui vẻ’, lúc La Kiều rời đi, Kiệt Lạc quơ móng vuốt ở phía sau hô to: “Chúng ta nhất định sẽ chăm sóc con trai ngươi thật tốt, ngươi đừng tới nữa!”
Được rồi, quá nhớ nhung sẽ gây họa, cha mẹ quá phận sẽ không được người giám hộ hiện tại hoan nghênh a. Nhưng chân mọc trên người La Kiều, Kiệt Lạc nói không tới thì cậu liền không tới sao?
Mạt Sâm thông minh không nói tiếng nào, bất quá nó cũng âm thầm quyết định, lần sau La Kiều tới thăm đứa nhỏ, nó liền trốn ra ngoài biên giới lãnh địa, cho dù phải làm bạn cùng bò tót nó cũng không muốn nghe La Kiều lải nhải nữa.
Sao lại có con liệp báo nói nhiều đến vậy chứ? Lúc trước nó rốt cuộc coi trọng La Kiều chỗ nào?
Điều duy nhất có thể ngăn cản La Kiều thường xuyên đi thăm đám nhỏ chỉ có sư tử. Bất quá sư đàn hiện giờ không rảnh đi quản một con liệp báo, nhóm sư tử con cũng sắp được hai tuổi, Áo La tư chuẩn bị đá chúng ra khỏi sư đàn, đuổi đi thật xa.
Lúc trước nó cũng bị ba ba cùng các chú đối đãi như vậy, ấu tể chưa được hai tuổi, hành động này đã để lại bóng ma sâu sắc trong tâm hồn yếu ớt của chúng. Vì thế, sư vương tính toán kiếm chút bù đắp từ đám nhỏ của mình!
Nhóm sư tử cái cũng càng lúc càng đau đầu với nhóm sư tử đực trẻ, Áo La Tư sớm đuổi chúng đi cũng không phải chuyện xấu. Nhóm sư tử đực trẻ không nguyện ý rời nhà sớm như vậy, có thể ngây ngốc một ngày là thêm một ngày được ăn no. Một khi bị đuổi đi, chúng chỉ có thể dựa vào chính mình, đối với sư tử mà nói, có miếng ăn là chuyện đương nhiên, mấu chốt là phải xem bọn nó ăn được bao lâu.
Nhóm sư tử cái trẻ tạm thời không phiền não vấn đề này, bất quá lúc chúng ba tuổi thì cũng phải rời đàn, thành lập sư đàn của riêng mình. Bọn nó đều là đứa nhỏ của Áo La Tư, muốn sinh dục ấu tể thì phải tự tìm cho mình một ông chồng.
Bất quá có một ba ba cường tráng như vậy, ánh mắt của nhóm sư tử cái khẳng định sẽ rất cao.
Rốt cuộc, vào một đêm tối trời, sáu con sư tử đực trẻ tuổi bị Áo La Tư đuổi đi, nhóm em trai em gái trơ mắt nhìn đám anh trai bị ba ba rống giận đuổi ra khỏi sư đàn, nguyên nhân là vì một con sư tử đực trẻ ý đồ muốn tranh đoạt thức ăn với Áo La Tư.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ!
Tiếng gầm mạnh mẽ của sư vương truyền đi rất xa, nó là pha lẫn giữa phẫn nộ cùng hưng phấn khi nguyện vọng đạt được, La Kiều ngủ mơ mơ màng màng đã miễn dịch với tiếng gầm của sư tử, Mông Đế nằm bên cạnh liếm liếm tai La Kiều, có Mông Đế bảo hộ, La Kiều có thể an tâm mà vù vù ngủ say.
Cuối cùng La Kiều cũng phát hiện chỗ tốt của loài hoa báo hoạt động về đêm, đúng là pháp bảo giữ nhà a!
Tiểu báo đực của Bích Thúy Ti đã rời đi, mẹ con hoa báo chia li không lưu luyến như La Kiều cùng hai tiểu liệp báo. Sự thực, tất cả nhóm mèo lớn mụ mụ, sau khi đứa nhỏ có thể tự lập, chúng sẽ không duy trì quan hệ quá thân thiết với đám nhỏ nữa.
Tiểu báo đực trước lúc rời đi cũng chỉ nói tạm biệt với mụ mụ mà thôi, mà Bích Thúy Ti cũng chỉ nói một câu: “Phải đi rồi à? Vậy đi đi. Nhớ chú ý an toàn.”
Cũng chỉ có loại tiến hóa mới vậy, nếu là mẹ con nguyên thủy thì ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Tiểu báo cái tạm thời giữ lại, cùng Bích Thúy Ti dọn tới biên giới lãnh địa Mông Đế, Bích Thúy Ti vốn tính toán sau khi đám nhỏ trưởng thành sẽ đi tìm một lãnh địa khác, nhưng hiện giờ nó đổi ý. Con hoa báo đực xâm nhập lãnh địa Mông Đế trước đó làm nó hứng thú, con hoa báo đực này không chỉ thành lập địa bàn của mình trong lãnh địa sư tử, hơn nữa còn sinh sống không tồi.
Bích Thúy Ti nằm trên nhánh cây, cằm gác lên đùi trước, hai chân sau cùng cái đuôi buông lỏng, uể oải ngáp một cái.
Nếu con hoa báo đực kia có thể tiếp tục giữ vững địa bàn thì chứng minh nó cũng không tệ, nếu nơi này còn giống đực thì cần chi phải tìm kiếm xa xôi? Dù sao mụ mụ cùng bà bà của nó đều sinh hoạt ở nơi này, nếu thật sự phải đi thì Bích Thúy Ti cũng có chút luyến tiếc. Huống chi, Mông Đế cũng không một mực chiếm cứ nơi này được, sớm muộn gì cũng bị kẻ mạnh hơn đuổi đi!
Bất quá, mấy năm gần đây, thậm chí là mấy chục năm, phỏng chừng không có kẻ nào đủ sức làm việc này.
Tiểu báo cái của Bích Thúy Ti cùng mụ mụ ở lại, bất quá hai mẹ con hiện giờ đều cố sức né tránh đối phương, đồng thời lưu lại dấu hiệu thuộc về mình trên địa bàn, dùng nó để chứng tỏ quyền sở hữu khu vực của riêng mình.
Này đều do Bích Thúy Ti dạy, tiểu báo cái đã lớn xấp xỉ Bích Thúy Ti nhưng vẫn chưa phát dục thành thục, phải một hai năm sau nó mới có thể làm mụ mụ, mục tiêu của nó cũng giống Bích Thúy Ti, đều là con hoa báo đực sinh sống trong lãnh địa sư tử kia, hi vọng con hoa báo đực này có thể lưu lại, điều kiện tiên quyết là Mông Đế không tới tìm nó gây rối.
Mùa mưa rốt cuộc chấm dứt, đất đai bị ánh mặt trời thiêu đốt nổi lên một tầng cát bụi.
Linh dương đầu bò, ngựa vằn, linh dương gazen, từng đám rời khỏi vùng châu thổ. Không rời đi thì cũng tản mát ở các nơi, những ngày nhàn nhã của nhóm mèo lớn cũng chấm dứt, lãnh địa bắt đầu trống rỗng, lại phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Bất đồng với nhóm mèo lớn, đàn linh cẩu sống không tồi, bởi vì chúng gần như ăn tất cả mọi thứ. Một đám mà ngay cả móng linh dương cũng nuốt luôn thì còn cần lo lắng vấn đề đói bụng sao?
Thành viên mới trong đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na dần dần trưởng thành, đứa con lớn của nữ thủ lĩnh đã giết chết em gái của mình, chiếm được toàn bộ chú ý của mụ mụ, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ kế thừa địa vị cao quý của mụ mụ, sau khi trưởng thành sẽ trở thành tân thủ lĩnh của đàn linh cẩu.
Tất cả linh cẩu trong đàn đều tỏ ra cung kính, nó đi đến trước mặt bất cứ con linh cẩu nào nâng chân lên, chỉ cần là thành viên của tộc đàn, chúng sẽ cúi đầu ngửi ngửi mùi, tỏ ra thuận theo.
Dưới sự vây đuổi của sư đàn, đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na vẫn ương ngạnh sinh tồn. Nhưng chúng cũng phải đối mặt với một vấn đề ác liệt, lãnh địa của chúng kẹp giữa hai sư đàn, những con linh cẩu đực khác đàn rất khó an toàn băng qua lãnh địa sư đàn, đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na trong một khoảng thời gian ngắn rất khó có được dòng máu mới, có lẽ một ngày nào đó, đàn linh cẩu thoạt nhìn đông đúc này sẽ biến mất, nhưng vô luận thế nào, chúng đều cố gắng sống sót.
Cả mùa mưa, Tát Đặc đều theo đuổi Gia Mã, bất quá đối phương luôn hờ hững. Tháp Tháp đã tự lập, nó khác với La Sâm, La Thụy, nó không tìm kiếm liệp báo đực khác để kết minh, nó quyết định sống một mình, nó băng qua sông Tát, tự tìm cho mình một lãnh địa riêng.
Tát Đặc nghĩ cơ hội của mình đã tới, nhưng làm nó thất vọng chính là thái độ của Gia Mã vẫn không hề thay đổi, ngay lúc nó chán chường nản chí cơ hồ muốn từ bỏ thì ông trời rốt cuộc cũng nảy lòng thương hại, để nó thấy được một ánh rạng đông!
Một ngày nọ, nó đưa một con linh dương gazen tới gò mối mà Gia Mã sống, Gia Mã tiếp nhận lễ vật của nó!
Tát Đặc cơ hồ muốn nhảy dựng lên, lúc này mới biết đi tìm em trai là chuyện vô cùng chính xác! Khó trách em trai nói, nếu muốn lay động trái tim giống cái thì phải lấp đầy dạ dày đối phương trước!
Nhìn bộ dáng Gia Mã cắn chết linh dương gazen rồi há mồm ăn thịt, Tát Đặc liền bắt đầu ảo tưởng cảm giác móng vuốt của Gia Mã chụp lên người mình, lâng lâng a.
Gia Mã ngẩng đầu, liếm vết máu bên miệng, nhìn bộ dáng tim hồng bay phấp phới của Tát Đặc thì lắc lắc cái đuôi, đúng là kẻ ngốc!
Về phần Tát Đặc cuối cùng có được Gia Mã ưu ái hay không?
Thời gian có thể chứng minh hết thảy.
Được rồi, cũng có thể tạo ra những chuẩn mực…
Cuộc sống trên thảo nguyên chính là như vậy, thiên nhiên dùng phương thức của riêng mình để bảo vệ cùng khảo nghiệm những đứa con của mình. Trong thế giới xen lẫn khảo nghiệm cùng yêu thương này, cuộc sống đầy phấn khích của nhóm mèo lớn vẫn tiếp tục, sinh sôi không ngừng.
________ Toàn Văn Hoàn_______