Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 20

Mùi máu tươi cùng đám kên kên rốt cục cũng đưa tới vị khách không mời.

Đuổi đến trước hết là một con sư tử cái, La Kiều nhận ra nó, trước đó từng gặp nó hai lần trong lãnh địa của sư đàn Áo La Tư. Bộ dáng nó có vẻ không tốt, so với lần gặp mặt trước đó còn gầy yếu hơn, xương sườn đều thấy rõ ràng.

Sư tử cái Lam Ny cũng nhận ra La Kiều, vô luận thế nào, trước đó La Kiều đã lưu lại cho nó một ấn tượng quá sâu. Nó lần đầu tiên gặp trường hợp liệp báo đơn thương độc mã dám xông về phía mình, tuy có lẽ đối phương chỉ tỏ vẻ mà thôi, nhưng nó cũng bội phục lòng can đảm của đối phương. Bất quá, lúc này phần lớn lực chú ý của nó đều đặt vào thi thể hươu cao cổ nằm trên mặt đất, nó đã thật lâu không được ăn thứ tốt.

Nhìn thấy sư tử cái, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng thời đứng dậy, cúi đầu, lông gáy dựng thẳng, hướng về phía đối phương bày ra tư thế uy hiếp. Lam Ny có chút do dự, hiện giờ nó cũng không muốn đánh nhau với liệp báo, này không phải nó e ngại hai con liệp báo trước mặt mà là lúc này nó càng muốn ăn cái gì đó hơn.

La Thụy thấy sư tử, theo bản năng liền có chút khẩn trương, La Sâm ngửi ra mùi con sư tử cái này, liếm liếm gương mặt bị máu làm dơ của La Thụy, nói: “Không có việc gì, có ba ba ở, không cần sợ nó!”

La Thụy an tâm, hai tiểu liệp báo lại tiếp tục ăn ngấu nghiến, liếc mắt cũng không thèm nhìn tới con sư tử bên kia.

Nghe thấy lời La Sâm, La Kiều vừa sung sướng lại vừa rối rắm, trong mắt con trai, cậu là siêu nhân sao, à không đúng, siêu báo?

“Giết nó!”

Mạt Sâm bắt đầu hướng về phía sư tử cái thấp giọng gầm gừ, Kiệt Lạc tự nhiên đứng bên cạnh anh trai, con sư tử cái này rõ ràng là rời đàn đi lang thang, thoạt nhìn rất suy yếu, hai anh em cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy.

Mắt thấy hai liệp báo cùng sư tử cái sắp đánh một trận, La Kiệu vội vàng bảo tiểu liệp báo tiếp tục ăn, nhanh lên một chút, có thể ăn nhiều bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu. Bữa cơm tiếp theo còn không biết phải đợi đến bao giờ.

Vì thế, sư tử cái cùng anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc giằng co, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo vùi đầu ăn, kên kên ở bên cạnh vây xem.

Ba phút sau, sư tử cái cùng anh em Mạt Sâm Kiệt Lạc nhìn nhau gào thét, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo tiếp tục vùi đầu ăn say sưa, kên kên vẫn như cũ ở bên cạnh vây xem.

Năm phút sau, hai anh em liệp báo cùng sư tử cái đồng thời nhìn về phía ba con liệp báo đang lang thôn hổ yết bên kia.

La Kiều ngẩng đầu, bộ lông bên miệng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, từ thân hươu cao cổ xé rách một miếng thịt, vừa nhai vừa nói: “Không đánh à? Thế mọi người cùng ăn chút gì đi, một khi sư đàn cùng linh cẩu tới thì không ăn được gì đâu. Đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc a.”

Nghe La Kiều nói vậy, sư tử cái cùng anh em liệp báo không hẹn mà cùng cảm thấy bản thân mình thực ngốc.

Vì thế, năm con liệp báo cùng một con sư tử cái, từ các phương hướng khác nhau, vùi đầu tận sức ăn.

Sư tử cùng liệp báo cùng ăn một con mồi, nghe có vẻ rất khó tin, nhưng đây chính là quy tắc trên thảo nguyên, vì lấp đầy bụng, có vài lúc tất cả mọi người đều cần thỏa hiệp.

Nhóm liệp báo chiếm cứ vị trí tốt nhất, nhưng hươu cao cổ cũng đủ lớn, sư tử cái không lo không có thịt ăn.

Rốt cục, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều ăn no, hai nhóc con ăn tới mức bụng tròn vo, từ bên cạnh nhìn qua hệt như hai quả cầu bông, La Kiều thực lo lắng, cẳng chân bé xíu kia còn có thể di động nổi không a? Bất quá ăn được bữa này, ít nhất có thể giúp bọn họ chống đỡ ba ngày.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng ăn no, tốc độ ăn cơm của liệp báo rất nhanh, huống chi lần hợp tác đi săn này, bọn họ không cần nghỉ ngơi quá lâu đã có thể ăn cơm, tiết kiệm được không ít thời gian.

Sư tử cái ngẩng đầu nhìn đám liệp báo, thấy đối phương không có ý công kích mình thì tiếp túc há mồm ăn thịt.

La Kiều dẫn hai tiểu liệp báo ăn no rời xa hươu cao cổ, tính toàn tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng đi theo phía sau. Đám liệp báo đi tới bóng râm dưới một gốc cây keo nằm úp sấp, hai tiểu liệp báo dựa vào người La Kiều lăn lộn làm nũng, ba cha con nằm một chỗ, cùng liếm da lông cho nhau.

Mạt Sâm nhìn một hồi, mở miệng nói: “Ngươi muốn sống cùng chúng ta không?”

“A?”

La Kiều ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

Giờ phút này, con sư tử cái ở lại bên cạnh thi thể hươu cao cổ đang gặp phải phiền toái, hơn hai mươi con linh cẩu đang vây quanh nó. Có lẽ nó nhất thời sơ sẩy nên mới để đám này tìm ra kẽ hở.

Sư tử cái ngồi chồm hổm dưới đất, hướng về phía linh cẩu phát ra tiếng gầm uy hiếp.

Đám linh cẩu vẫn chưa phát hiện con sư tử cái này chỉ có một mình, bọn nó dựa sát vào nhau, dùng tiếng kêu chói tai đe dọa, ý đồ giải quyết nó trước khi những con sư tử khác kéo tới.

Sư tử cái bị vây khốn, đám linh cẩu này hoàn toàn có khả năng giết nó, nhưng chúng nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vô luận thế nào, một con sư tử cái trưởng thành cũng không thể xem thường. Sơ ý một cái thì ngay lập tức sẽ trở thành kẻ đầu tiên chịu chết.

Thủ lĩnh đám linh cẩu này chính là Nạp Bỉ, không bao lâu trước đó nó vừa bị Nạp Lợi đuổi khỏi đàn, đá xuống khỏi ngai vàng thủ lĩnh, hiện giờ nó phải cũng cố lại uy tín của mình.

Nạp Bỉ bắt đầu hướng về phía sư tử cái phát động công kích, nó vòng ra phía sau, một ngụm cắn lên chân sau sư tử cái, sau khi thực hiện được thì nhanh chóng chạy đi, những con linh cẩu khác giống như thu được tín hiệu công kích, liên tiếp tấn công sư tử cái, miệng vết thương trên người nó không ngừng gia tăng, nhưng nó vẫn anh dũng phản kích, một con linh cẩu bị sư tử cái cắn bị thương chân sau, một con khác thì bị cào mù mắt.

Nhưng đối mặt với nhiều linh cẩu như vậy, sư tử chắc chắn sẽ bị trọng thương hoặc tử vong, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đột nhiên, một tiếng sư tử đực gầm truyền tới, công kích của đám linh cẩu khựng lại, sư tử đực cường tráng Áo La Tư xuất hiện trước mắt linh cẩu cùng sư tử cái, thân hình khôi ngô hùng tráng, tông mao vàng nhợt nồng đậm, đám linh cẩu bị sư đàn truy đuổi như chó nhà có tang lập tức hoảng sợ.

Đối với sự xuất hiện của Áo La Tư, đám linh cẩu theo bản năng cảm thấy sợ hãi, dựa sát vào nhau, cúi thấp đầu lùi ra sau. Sư tử cái Lam Ny cũng thực muốn bỏ chạy. Đối mặt với linh cẩu, có lẽ nó còn có một con đường sống, nhưng gặp phải sư đàn cai quản phiến lãnh địa này mới chân chính là tai họa ập tới.

Lam Ny đã lưu lạc rất lâu, nó biết rõ xông vào lãnh địa xa lạ sẽ gặp phải xự đối xử thế nào.

Áo La Tư xuất hiện tựa như đánh lên một hồi chuông báo tử cho đám linh cẩu cùng Lam Ny. Đám linh cẩu có lẽ có năng lực đối kháng sư tử cái, nhưng bọn nó không dám tùy tiện mạo phạm sư tử đực trưởng thành, nhất là chủ nhân Áo La tư của phiến lãnh địa này, nó chính là cơn ác mộng của tất cả linh cẩu.

Lúc này Nạp Bỉ lại làm ra hành động vượt ngoài dự đoán của mọi người, nó không chạy trốn mà cố chấp dùng chân bào bào đất, trên mặt đất lưu lại dấu hiệu mùi rất rõ rệt. Đây là hành vi khiêu khích, ai cũng không biết giờ phút này nó đã sợ tới mức muốn ngất xỉu, nhưng suy nghĩ muốn đánh đuổi Nạp Lợi làm nó thêm can đảm, cư nhiên khiêu khích Áo La Tư!

Hành vi của Nạp Bỉ khẳng định là muốn chết, nó nghĩ hành động của mình sẽ khích lệ đám linh cẩu lưu lại cùng mình đối kháng Áo La Tư, nhưng nó không nghĩ tới việc đám kia đã sớm bị Áo La Tư dọa vỡ mật, cho dù là đám linh cẩu đi theo nó, giờ phút này cũng nghĩ nó phát điên rồi.

Áo La Tư sẽ không bỏ qua một tên liều lĩnh dám cả gan khiêu khích uy nghiêm của mình, huống chi lại còn là linh cẩu nó chán ghét tới cực điểm, lập tức bổ nhào về phía Nạp Bỉ, Nạp Bỉ nhận ra nguy cơ, lập tức quay đầu chạy trốn, ý đồ dùng tốc độ cùng sức chịu đựng trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của sư tử đực, nhưng không ngờ trên đường nó chạy trốn lại có một con sư tử cái xông tới, con sư tử cái này trẻ tuổi cường tráng vô cùng, hoàn toàn bất đồng với Lam Ny mà đám linh cẩu vây đánh trước đó, con này là La Sa.

La Sa dùng chân trước làm Nạp Bỉ mất thăng bằng, Áo La Tư nhân cơ hội nhào tới, một ngụm cắn lên cổ Nạp Bỏ, tiếng tru thảm thiết của linh cẩu lần thứ hai vang lên trên thảo nguyên, truyền đi rất xa.

Lam Ny nhân cơ hội Nạp Bỉ khiêu khích Áo La Tư mà chạy trốn, lại đụng phải Đề Na dẫn dắt sư đàn cùng đám tiểu sư tử. Không cần ra hiệu, ba con sư tử cái liền tách khỏi sư đàn xông về phía Lam Ny.

Lam Ny không còn bất cứ đường sống nào, vô luận hạ thấp tư thái cỡ nào, đám sư tử cái trước mắt cũng không bỏ qua cho nó, bọn nó không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, trong mắt những con sư tử cái này, nó chính là người cạnh tranh, cần phải tiêu diệt. Lam Ny muốn giãy dụa, cuối cùng bị nhóm sư tử cái cắn đứt cổ họng. Khoảnh khắc nó nhắm mắt lại ngã xuống bụi cỏ, trước mắt dường như hiện lên quê hương mà nó đã rời xa, mảnh đất rộng lớn với thảo nguyên bao la cùng nguốn nước tươi tốt, linh dương Topi cùng ngựa vằn chạy thành đàn, khi đó, căn bệnh tật đáng sợ đã hủy diệt sư đàn của nó, Lam Ny bị sư đàn khác đuổi đi, một mình lưu lạc…

Sa Na thả Lam Ny ra, đứng lên, Đề Na tùy ý liếc mắt nhìn Lam Ny đã chết, sau đó mang theo sư đàn chạy tới xác hươu cao cổ cách đó không xa.
Bình Luận (0)
Comment