Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 37

Đến khi năm liệp báo no căng bụng, phình lên tròn quay, thì phần lớn con trâu vẫn giữ lại cho những kẻ săn mồi khác cùng đám động vật ăn thịt thối.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lãng phí như vậy cũng không sao cả, dù sao bọn nó cũng không thể ăn nữa. Nhìn mấy trăm ký thịt bị vứt bỏ, La Kiều yên lặng oán thầm, loài liệp báo này quả thực không phải quá của bình thường a…

Càng bi thúc chính là, cậu hiện tại cũng chính là một con liệp báo phá của.

Ăn thịt trâu làm nhóm liệp báo suốt hai ngày tới không cần đi săn nữa. Anh em Mạt Sâm định đi dò xét lãnh địa, tuy đoạn thời gian gần đây linh cẩu đã thu liễm không ít nhưng cũng không thể cam đoan không có kẻ xâm nhập khác, La Kiều hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này, tự nhiên cả ngày sẽ không ở cùng anh em Mạt Sâm, hai tiểu liệp báo tự nhiên là La Kiều nói gì thì nghe đó. Mạt Sâm cũng không miễn cưỡng La Kiều, dù sao La Kiều cũng tới địa bàn của nó rồi, không cần sốt ruột.

Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đi rồi, La Kiều liền mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi thi thể trâu, tránh vào một lùm cây, tìm một gò mối bị vứt bỏ, đứng trên đó quan sát xung quanh, không hề phát hiện kẻ săn mồi khác, nơi này thực an toàn.

La Sâm cùng La Thụy sau kkhi ăn no thì không im lặng được một phút.

La Kiều nằm dựa vào gò mối, tùy ý để hai tiểu liệp báo leo tới leo lui trên người mình, La Sâm xem La Kiều là đối tượng giả rồi bắt đầu tiến hành luyện tập đi săn. Hai móng vuốt bấu trên đầu La Kiều, cả cơ thể bổ nhào tới. Tuy ra vẻ hung ác nhưng La Kiều lại càng muốn quơ nó vào lòng, xoa nắn một trận.

Hai tiểu liệp báo chơi mệt liền nằm úp sấp bên cạnh La Kiều, quấn quít đòi La Kiều kể chuyện xưa, ba cha con đã lâu không hưởng thụ khoảng thời gian an bình như vậy.

La Kiều nằm nghiêng người trên cỏ, đột nhiên cảm thấy lưng hơi ngứa, nhịn không được lăn một vòng, cọ cọ, quả nhiên thoải mái hơn. Hai tiểu liệp báo cũng bắt chước động tác La Kiều, cuộn móng vuốt, nằm trên mặt đất, cọ a cọ, quả thực thoải mái vô cùng.

Ba cha con cọ cọ một hồi liền lăn vào cùng nhau.

Sa Mỗ đứng ở một gốc cây chết khô, thân cây ngã rạp trên mặt cỏ đủ để chống đỡ sức nặng của nó cùng ba ấu tể. Sa Mỗ vô cùng quen thuộc với lấm tấm trên gương mặt La Kiều, cơ hồ từ phút đầu tiên nhìn thấy đã nhận ra, không sai được, đó là một trong ba ấu tể nó sinh ba năm trước. Lại nhìn nhìn hai tiểu liệp báo bên người La Kiều, Sa Mỗ không biết hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào.

Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Sa Mỗ nhớ rõ, con liệp báo đực này lúc rời khỏi nó vẫn hoàn toàn bình thường!

Sa Mỗ nhảy xuống gốc cây khô, mang theo ba ấu tể lập tức đi về phía La Kiều.

La Kiều cũng phát hiện Sa Mỗ, cậu xác định mình không biết con liệp báo cái này, nhưng nháy mắt nhìn thấy đối phương thì lại cảm thấy rất quen thuộc.

Chẳng lẽ, là trí nhớ của bản nhân vốn có của cơ thể này gây ra?

Phản ứng đầu tiên của La Kiều là nợ phong lưu, sau đó mới nhớ ra mình chỉ có ba tuổi, muốn nợ cũng không được.

Tới trả thù? Từ lúc cậu tới đây, cả ngày đều bận rộn nuôi đứa nhỏ, nếu trả thù thì tám chín phần là tìm anh em kia. Nhìn bộ dáng của đối phương thì khả năng này hẳn cũng không phải.

Thế nó tới đây làm gì? Đi ngang qua chào hỏi chơi?

Rốt cục, Sa Mỗ dừng lại khi cách La Kiều khoảng hai mươi mét, khoảng cách này đã là cực hạn La Kiều có thể khoan nhượng, thậm chí cậu đã cúi đầu, dựng đứng bộ lông sau gáy, bày ra tư thế uy hiếp.

Sa Mỗ nhìn La Kiều, lắc lắc cái đuôi, mở miệng nói: “Mới hơn một năm không gặp, đã không nhận ra?”

Hử?

La Kiều chớp chớp mắt mấy cái, biểu thị mình nghe không hiểu.

“Bày ra bộ dáng này cho ai xem? Với cái thân thể còm nhom kia của ngươi mà cũng dám uy hiếp ta, muốn bị đánh sao?”

La Kiều ngẩng đầu, giật giật lỗ tai: “Ngươi quen ta?”

“Vô nghĩa!” Sa Mỗ đi tới trước mặt La Kiều, trước khi cậu di chuyển thì vỗ một vuốt vào người cậu: “Ngươi là bà đây sinh ra, ta là mụ mụ ngươi!”

Gì? !

Nghe thấy lời Sa Mỗ, La Kiều hoảng hốt tới mức quên cả phảng kháng, tùy ý để Sa Mỗ vỗ xuống một vuốt nữa, hai tiểu liệp báo ló đầu ra từ phía sau La Kiều, nhìn Sa Mỗ, lại nhìn La Kiều, co rụt lại, chụm đầu thảo luận một phen.

“Đó là ba ba của mụ mụ?”

“Thoạt nhìn thực hung dữ…”

“Không xinh đẹp như ba ba a!”

“Tán thành!”

Đang nói chuyện thực cao hứng thì đồng thời bị túm sau gáy kéo ra, Sa Mỗ đã biến về hình thái nhân loại, có mái tóc đen dài giống như La Kiều, da thịt màu mật ong, ánh mắt hổ phách, eo nhỏ chân dài, mông vểnh, trăm phần trăm là mỹ nữ hoang dã.

Sa Mỗ tới gần, La Kiều liền ngửi được mùi Sa Mỗ, mùi này rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm cậu không thể phủ nhận cơ thể này cùng Sa Mỗ có quan hệ huyết thống.

Sa Mỗ cẩn thận ngửi La Sâm cùng La Thụy, vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía La Kiều: “Không phải con của ngươi!”

“Ta năm nay chỉ mới ba tuổi.” La Kiều cảm thấy thực oan uổng.

“Ừ, ra vậy.”

Sa Mỗ lưu loát ném hai tiểu liệp báo qua bên cạnh, vừa vặn dừng lại bên cạnh ba ấu tể của nó, năm con chỉ kém nhau một tháng, lại cách nhau một vế, mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

“Tây Lam, chơi với hai ấu tể này một hồi đi, mụ mụ có việc nói với anh trai ngươi.”

Tiểu báo cái sảng khoái đáp ứng, tuy tuổi của nó nhỏ hơn La Sâm cùng La Thụy, nhưng biểu hiện lại giống chị gái. Có lẽ vì liệp báo cái luôn thành thục sớm hơn liệp báo đực.

La Kiều nhìn thấy hai tiểu liệp báo bị ném qua một bên, trái tim cậu đã nhảy lên tới tận cổ họng, Sa Mỗ một ngụm cắn lên lỗ tai La Kiều, dịu dàng nói: “Con trai, đó là em trai em gái của ngươi, yên tâm, sẽ hảo hảo chơi đùa với đám nhãi con của ngươi. Hiện giờ, mụ mụ ta, cần khai thông ngươi một chút…”

Lúc Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc tìm thấy La Kiều, liền phá hiện cậu cùng một con liệp báo cái tiến hóa nói chuyện vô cùng ‘vui vẻ’. Mà hai tiểu liệp báo lại đang tụ tập với ba ấu tể khác, chơi trò đi săn.

Kiệt Lạc khống chế không được muốn nâng vuốt lên dụi mắt, đây là trường hợp gì, ảo giác sao a?

Sắc mặt Mạt Sâm lại trở nên khó coi.

“Anh trai, thả lỏng chút.” Kiệt Lạc cảm nhận được địch ý của Mạt Sâm đối với Sa Mỗ, lập tức cản trước mặt anh trai, đùa gì a, thật vất vả mới chạy tới một em gái, sao có thể để anh trai đuổi đi như vậy.

“Ngươi xác định?” Giọng điệu Mạt Sâm có hơi lạnh, Kiệt Lạc nhịn không được rùng mình.

“Con liệp báo cái kia khẳng định đã hơn mười tuổi, còn mang theo ba ấu tể, ngươi xác định nó là ’em gái’ trong cảm nhận của ngươi à?”

Ý tứ của Mạt Sâm đã quá rõ ràng, Kiệt Lạc ngay cả Hi Đạt còn không theo đuổi được, muốn cùng con liệp báo cái này phát triển quan hệ mật thiết thì thuần túy là mơ mộng hão huyền. Sáp tới, trừ bỏ tìm đánh chính là tìm đánh.

“…được rồi.”

Kiệt Lạc thỏa hiệp.

Sa Mỗ cùng La Kiều cũng chưa phát hiện anh em Mạt Sâm đã đến, một người thì đang bận…. nghiêm hình bức cung, một người thì chính là đối tượng bị nghiêm hình bức cung.

“….vì thế, ngươi cứ vậy dưỡng bọn nó?”

“Đúng vậy.” La Kiều gật gật đầu.

“Ngươi muốn cứ vậy dưỡng bọn nó?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi cùng chủ nhân phiến lãnh địa này kết minh?”

Kết minh?

La Kiều nghiêng đầu, hình như không có đi… Mạt Sâm tựa hồ là có ý này, nhưng cậu không có tính toán vĩnh viễn sinh sống cùng cặp anh em này.

Sa Mỗ hít sâu một hơi, lấy tay túm bộ lông sau gáy La Kiều: “Không kết minh mà ngươi lại dám nghênh ngang lắc lư khắp nơi trong lãnh địa liệp báo đực khác? ! Một chút phòng bị cũng không có, còn mang theo hai ấu tể? ! Sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như ngươi a? !”

La Kều giống như ấu tể bị Sa Mỗ túm bộ lông sau gáy lắc tới lắc lui, rống đến rống đi.

Trong đầu liền hiện ra một hình tượng kinh điển, gọi là: rống X.

Ngay lúc La Kiều bị lắc tới mức mắt nổ đom đóm thì Sa Mỗ đột nhiên buông cậu ra, đột nhiên nhảy qua bên cạnh, né tránh công kích của Mạt Sâm. Sa Mỗ quan sát Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đột nhiên xuất hiện trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mạt Sâm: “Vừa nãy là ngươi công kích ta?”

“Đúng.”

“Ta không có hứng thú với ngươi.”

“Ta cũng vậy. Bất quá…” Mạt Sâm lạnh lùng nhìn Sa Mỗ: “Đây là lãnh địa của ta, hết thảy đều thuộc về ta!”

“Cho nên?”

Sa Mỗ nhíu chặt mày, câu trước nó hiểu, nhưng câu sau lại có ý tứ gì… ánh mắt chuyển qua đứa con La Kiều ở bên cạnh, Sa Mỗ bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt lập tức phun lửa, khốn khiếp! Dám đánh chủ ý lên con trai ta? ! Giết ngươi một trăm lần!

Liệp báo cái lửa giận bốc lên tận trời biến hóa hình thái, xông về phía Mạt Sâm.

Sa Mỗ không phải Hi Đạt, tính tình của nó càng nóng nảy hơn, kinh nghiệm đánh nhau cũng phong phú vô cùng! Trong mười ba năm cuộc sống của nó đã trải qua vô số con báo, tuy Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rất mạnh, nhưng trận chiến với năm con liệp báo tiến hóa nó cũng từng trải qua, huống chi chỉ là hai con!

Kiệt Lạc cơ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn Sa Mỗ dám vươn móng vuốt với anh trai mình, con liệp báo cái này, so với Hi Đạt mạnh hơn nhiều lắm, khó trách anh trai bảo nó sớm từ bỏ ý niệm trong đầu, không thể chọc vào a…

La Kiều vốn định ngăn cản Sa Mỗ cùng Mạt Sâm, nhưng sau khi hai bên động thủ thì sáng suốt chọn vây xem.

Được rồi, làm một con liệp báo đực, nó bị mụ mụ của mình cùng một con liệp báo đực khác tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của mình…

Kiệt Lạc nhân cơ hội này tiến tới bên cạnh La Kiều, hỏi: “Ngươi biết nó à?”

“A, đó là mụ mụ của ta.”

“Nga, mụ mụ của ngươi… Cái gì? !”

Kiệt Lạc bừng tỉnh trợn tròn mắt, lập tức rống lớn về phía Mạt Sâm: “Anh trai, đó là mụ mụ La Kiều a!”

Nghe thấy lời Kiệt Lạc, Mạt Sâm sửng sốt một chút, Sa Mỗ xem xét đúng thời cơ, một vuốt chụp bay Mạt Sâm đang ngây người bay ra ngoài. Lập tức quay đầu, chân trước chỉ về phía La Kiều: “Ngươi, phải cùng ta rời khỏi nơi này! Lập tức, lập tức!”

Đứa con thất bại này, phải dạy dỗ lại một phen!

Kiệt Lạc đi tới bên cạnh Mạt Sâm, cúi đầu liếm liếm lỗ tai anh trai: “Anh trai, nén đau thương.”

Sau đó, không hề bất ngờ bị Mạt Sâm chụp bay.

Cái gọi là vui sướng khi người gặp họa là phải trả cái giá rất lớn a.

Ở biên giới lãnh địa anh em Mạt Sâm, hoa báo Mông Đế vừa thu hết tất cả mọi chuyện vừa phát sinh vào đáy mắt. Một lát sau, Mông Đế từ trên cây leo xuống, biến mất trong bụi cỏ cao khô vàng.
Bình Luận (0)
Comment