Lũ chồn đất bị xốc nóc nhà co rụt thành một đoàn, nhìn hai con liệp báo châu đầu nương theo ánh trăng nhìn xuống bọn nó, hai gương mặt thật xinh đẹp nhưng trong mắt lũ chồn thì nhìn thế nào cũng thật dữ tợn. Nhóm chồn đất theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai.
“Không được kêu!” La Kiều nghiêm túc trừng đám chồn đất, tiếng kêu của tụi bây có thể đưa tới kẻ săn mồi khác, bên người cậu lúc này vẫn còn một người bệnh đó, ngay cả chạy trốn cũng là vấn đề.
Chồn đất bị La Kiều dọa, lập tức ngậm miệng. La Kiều hài lòng gật gù, cậu cũng không muốn tổn thương đám vật nhỏ này, chỉ hi vọng chúng không sinh hoạt quá gần núi đá. Bất cứ nhân tố nào có thể tạo thành uy hiếp cho đám nhỏ, cậu đều phải nhanh chóng diệt trừ!
Đám chồn đất này nếu thức thời, tốt nhất nên bỏ của chạy lấy người. Nếu không chịu cưỡng chế rời đi thì đừng trách cậu không khách khí! Tuy cậu không ăn thịt chồn đất, nhưng nếu xâu chúng thành một chuỗi đưa cho Mông Đế thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Sự thực chứng minh, đối mặt với răng nanh cùng móng vuốt của liệp báo, chồn đất hoàn toàn không có dũng khí chống trả.
Con cái đầu đàn hiểu thức thời mới có thể giữ mạng. Vì thế, nhóm chồn đất dẫn theo già trẻ trong nhà, suốt đêm tìm kiếm ngôi nhà mới cách nhà sóc đất không xa.
Đàn sóc đất này ở biên giới lãnh địa La Kiều, trước khi La Kiều tiếp quản lãnh địa thì chúng đã ở đây.
Chồn đất là động vật hoạt động ban ngày, buổi tối đều núp trong hang ngủ nghỉ. Hiện giờ bị liệp báo ngang ngược đuổi đi, chỉ có thể thật cẩn thận lần mò trong bóng tối, chúng không muốn bị hai con liệp báo hung tàn kia tóm được, ai biết chúng có hứng lên mà xem chúng nó là điểm tâm như hoa báo hay không.
Nhóm sóc đất nửa đêm bị chồn đất đánh thức, còn tưởng nhà mình bị tập kích, sau khi thủ sẵn tư thế chiến đấu thì mới phát hiện đối phương là một đám chồn đất. Nghe đám chồn khóc lóc kể lể một phen, con sóc đất từng bị La Kiều cột đuôi giả làm đối tượng đi săn không khỏi vỗ vỗ ngực, liệp báo quả nhiên hung tàn, nó có thể sống sót tới giờ đúng là kỳ tích!
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả chồn đất con cùng sóc đất con đều được người lớn dạy bảo, sinh mệnh rất quý giá, phải tránh xa liệp báo!
Tát Đặc cùng La Kiều đứng bên cái hang rỗng, Tát Đặc mệt tới ngồi bệt xuống đất, La Kiều thì đang cẩn thận xem xét động warthog bị nhóm chồn đất mở rộng cùng dọn dẹp qua.
Không thể không tán thưởng năng lực cùng trí tuệ của nhóm động vật trên thảo nguyên, từ tầng tầng lớp lớp đất cứng rắn đào ra một cái hang sâu như vậy tuyệt đối không phải chuyện dễ. Cỏ mọc dày đặc trên lớp tro do núi lửa phun trào ngàn vạn năm trước, lớp đất này không dễ dàng đào xới.
Kẻ đi săn sinh hoạt trên thảo nguyên muốn làm bẫy rập chỉ có thể dùng lưới cùng dây thừng, vĩnh viễn không có khả năng giống thợ săn, đào bẫy rập sâu tận mấy thước trong rừng, chờ đợi động vật tự lọt vào bẫy.
Huống chi trên thảo nguyên không hề có vật che chắn, khắp nơi hoang vắng, làm ra bất cứ động tác nào cũng bị vô số động vật nhìn chằm chằm, muốn đào bẫy rập thì khó mà tin được.
Bởi vậy, những kẻ có thể đào hang trên thảo nguyên đều là ưu thế bản thân. Đừng thấy lợn warthog cùng chồn đất đều là đối tượng bị bắt giết, răng nanh của lợn warthog cùng móng vuốt của chồn đất mà đào đất thì liệp báo không thể nào theo kịp. Hơn nữa loài động vật này luôn được truyền thừa kinh nghiệm, vì tìm kiếm chỗ ở chúng đã phí không ít sức lực, có nhiều cái hang đã được sử dụng hơn ngàn năm.
La Kiều đi vài vòng quanh cái quang bỏ đi, thậm chí còn nhảy xuống đo đạc độ sâu, có không ít chủ ý.
Cho dù hang này đủ sâu, cho dù cậu có thể dùng cỏ ngụy trang miệng hang nhưng đâu thể nào dành thời gian cả ngày mà ngồi đây canh con mồi tới cửa, nếu không canh, một khi có con mồi rớt vào bẫy thì không phải tiện nghi cho kẻ khác sao…
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tát Đặc khôi phục chút thể lực, tò mò nhìn La Kiều, không hiểu La Kiều quanh quẩn quanh hang làm gì, còn nhảy xuống, chẳng lẽ muốn chuyển nhà qua đây ở?
Liệp báo ở trong hang đã đủ kỳ quái rồi, còn ở trong động nữa thì… Tát Đặc biểu thị mình không thể tiếp nhận. Nếu mụ mụ biết, nhất định sẽ lao tới cho đứa em này một bài học.
Tát Đặc không biết, Sa Mỗ đã từng tiến hành dạy dỗ La Kiều. Kết quả của buổi giáo dục đó chính là trừ bỏ đi săn, những phương diện khác cũng tàm tạm.
Nghe thấy lời Tát Đặc, La Kiều xoạt một tiếng quay đầu qua, nhất thời mặt mày đều hớn hở hẳn.
Sao cậu lại quên, mình đang có một tay lao động miễn phí a. Cậu không có thời gian nhưng Tát Đặc có.
Hơn nữa, cho dù không có con nào ngu ngốc tới mức tự nhảy vào bẫy thì cậu cũng có thể đuổi con mồi chạy về phía này, Tát Đặc không thể chạy nhưng tiếp ứng một chút thì có thể đi?
Hai liệp báo hợp tác đi săn, có lẽ còn có thể dạy cho La Sâm cùng La Thụy cách phối hợp đi?
Vấn đề được giải quyết, tâm tình La Kiều tốt hơn hẳn, cười cười vỗ vai Tát Đặc: “Anh trai, có ngươi ở đây thật tốt!”
Được La Kiều khen ngợi nhưng không biết sao Tát Đặc lại cảm thấy lạnh sống lưng, là ảo giác của nó đi?
“Tốt lắm, chúng ta quay về núi đá thôi.” La Kiều định kéo Tát Đặc, lại phát hiện miệng vết thương của nó có dấu hiệu tét ra, nghĩ nghĩ, muốn cho ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ. Nếu muốn kế hoạch thành công thì phải làm vết thương của Tát Đặc lành nhanh hơn.
Vì thế, La Kiều ngồi xổm xuống trước mặt Tát Đặc: “Leo lên đi.”
Tát Đặc hoảng sợ, đây là tư thế gì? ! Nó thích báo em gái a! Anh em gì gì đó nó tuyệt đối không thể tiếp nhận!
La Kiều thấy Tát Đặc chậm chạp không chịu lên, quay đầu lại thì thấy bộ dáng Tát Đặc khiếp sợ vô cùng, vẻ mặt thì mê mang, La Kiều thực muốn xoay người đá nó một cái.
“Nghĩ cái quái gì đó? ! Ta thấy vết thương trên đùi ngươi sắp tét ra rồi, muốn cõng ngươi về!”
“Là vậy a…”
“Chứ còn thế nào nữa? !”
Tát Đặc sờ sờ mũi, không nói gì nữa. Ngoan ngoãn leo lên lưng La Liều, La Kiều bị Tát Đặc đè suýt chút nữa đã nằm úp sấp xuống đất, cố giữ thăng bằng, cắn răng định đứng lên thì phát hiện căn bản không thể đứng dậy nổi!
Tát Đặc tuy cường tráng hơn La Kiều một chút nhưng nó tuyệt đối không vượt qua thể trọng tiêu chuẩn của liệp báo!
Chính mình ngay cả đứng lên cũng không nổi, sức của liệp báo thực sự là yếu đến đáng thương vậy sao?
Hồi tưởng lại cảnh Mông Đế nhiều lần vác mình lên vai hoặc cõng trên lưng, vươn bốn chân mà chạy trên thảo nguyên, kia thoải mái, kia phóng khoáng a, La Kiều nhất thời rơi lệ đầy mặt.
Sự thực, La Kiều muốn ngậm lệ mà chạy, nhưng với trạng thái hiện tại, ngay cả đứng còn không nổi a, khóc ròng, muốn chạy đúng là ảo tưởng, hoàn toàn không có khả năng!
Cuối cùng, La Kiều đi bên cạnh đỡ Tát Đặc, hai anh em cùng trở về núi. Tát Đặc muốn nói mình có thể tự đi, nhưng bị La Kiều trừng mắt một cái đành nuốt hết những lời muốn nói vào cổ họng.
Được rồi, làm anh trai, nó phải chiều ý em mình a…
Mông Đế nằm trên cây nhìn một màn này, móng vuốt vỗ lên thân cây, lưu lại vài vết cào thật sâu, đôi mắt vàng nhạt phủ kín hung bạo, bé cưng, chờ đấy! Nhớ tới điều kiện La Kiều đã đáp ứng, Mông Đế tạm thời từ bỏ ý tưởng muốn tới núi đá đêm nay, bất quá chờ đến ngày tính sổ, cái tên làm nó nhớ thương kia tuyệt đối sẽ không sống khá giả.
Hoa báo gian ác giả dối lòng dạ hẹp hòi, La Kiều một lần nữa vạch đúng chân tướng.
Mông Đế đợi đến lúc La Kiều cùng Tát Đặc về tới hang núi mới leo xuống, biến mất trong bụi cỏ. Trên cây chỉ còn lại thi thể linh dương sừng cao đã không còn trọn vẹn cùng vài vết cào thật sâu, tỏ rõ hoa báo từng xuất hiện ở nơi này.
Vài con linh cẩu theo mùi tìm tới lại phát hiện thi thể ở quá cao, chúng nó căn bản với không tới, cho dù cố nhảy thật cao cũng không thể đụng vào cái chân đang lơ lửng của linh dương. Chỉ có thể vòng quanh thân cây vài vòng rồi tiếc nuối rời đi.
Bất quá linh cẩu không làm được, không có nghĩa là sư tử cũng không.
Hai con sư tử cái đi tới dưới gốc cây sau khi linh cẩu rời đi, con gầy hơn thử leo lên, tuy động tác khá vụng về nhưng vẫn leo được, nó dùng móng vuốt ôm lấy thi thể linh dương, kéo rớt xuống đất.
Mùa khô thực vật rất thưa thớt, bất cứ thứ gì có thể bỏ vào miệng, sư tử sẽ không bỏ qua.
Hai con sư tử cái này không phải thành viên của sư đàn Áo La Tư hay Hoắc Bỉ Tư, chúng đến từ một đàn khác, nơi này không phải lãnh địa của chúng, để tới được đây chúng phải mạo hiểm rất lớn.
Ngay sau đó, tiếng gầm của sư tử đực vang lên, hai con sư tử cái không vội cắn xé con mồi mà kéo nào bụi cỏ dấu.
Thảo nguyên về đêm nguy hiểm bốn phía, sinh tồn cùng tử vong luôn đi cạnh nhau.
Một nhà chồn đất bị La Kiều đuổi đi thực may mắn, tuy không tìm ra nhà mới nhưng có thể giữ được mạng, hơn nữa còn không tổn thất thành viên nào, cho dù phải chen chúc với sóc đất một đêm thì chúng cũng không oán giận câu nào.
Về phần sóc đất, loại động vật nhỏ đuôi to này luôn rất thân thiện.
La Kiều đuổi Tát Đặc về hang động của mình dưỡng thương, lúc định rời đi thì nghe thấy tiếng Tát Đặc vang lên: “Em trai, cám ơn! Có thể tìm được ngươi thật tốt!”
La Kiều nhất thời cứng người, cười gượng hai tiếng, giống như chạy trốn mà rời đi. Lúc trở về hang động của mình, nhìn hai tiểu liệp báo co lại thành một đoàn, La Kiều cảm thấy áp lực lớn như núi.
Tự dưng được xem là người tốt sẽ làm cậu có bóng ma tâm lý khi áp bức lao công a…
Mấy ngày kế tiếp, Tát Đặc ở lại hang núi dưỡng thương, La Kiều sau khi đi săn sẽ mang thức ăn về. Hai tiểu liệp báo tuy lúc đầu rất bất mãn với Tát Đặc, nhưng dần dần, thái độ của chúng cũng dịu đi, chỉ là đối với con liệp báo đực xa lạ này chúng vẫn duy trì cảnh giác, trừ bỏ ba ba, chúng nó không có hảo cảm cùng tin tưởng với bất cứ con liệp báo đực nào.
Đây là bản năng của liệp báo.
Trừ bỏ con hoa báo nào đóa đang xoa tay chờ ngày tính sổ, cuộc sống của nhà liệp báo cũng khá bình ổn, nhưng nhóm sư tử lại gặp ‘phiền toái’.
Sư đàn Áo La tư rốt cuộc chiếm được phần lãnh thổ bọn nó muốn, sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ngủ đông, chờ đợi cơ hội báo thù. Sư đàn Áo La Tư hả hê quay về lãnh địa thì phát hiện nhà bị đã bị một đàn voi chiếm cứ. Mấy chỗ còn nước ngọt trong lãnh địa đã bị đám voi kia rút cạn, chỉ còn lại duy nhất vùng đầm lầy ở trung ương, nhưng phần lớn đầm lầy đã thành bùn lầy, nước ngọt sót lại ít đến đáng thương.
Sư đàn cũng từng đụng đàn voi, nữ thủ lĩnh Mã Sa nhận thức đàn sư tử này, mà mụ mụ Duy Tạp vĩnh viễn không quên những kẻ đã cướp đi sinh mệnh con mình.
Nhóm sư tử cái vừa lộ diện đã bị đàn voi tập kích, bọn nó không thể đối kháng với nhiều voi trưởng thành như vậy, chỉ đành mang theo đám nhỏ trốn vào bụi cỏ. Lúc nhóm sư tử cái cùng ấu tể gặp nguy hiểm thì sư tử đực phải đứng ra bảo vệ, nhưng cho dù Áo La Tư dũng mãnh cỡ nào cũng không có biện pháp xua đuổi nhiều voi như vậy, sư vương hùng tráng chỉ có thể xám xịt bám theo các bà vợ chạy trốn.
Nhưng hiển nhiên lông bờm uy vũ của sư tử đực giờ phút lại lại trở thành dấu hiệu vô cùng bắt mắt, đàn voi tìm không thấy sư tử cái, dứt khoát dồn hết phẫn nộ lên người sư tử đực.
Áo La Tư lần đầu tiên chật vật thế này, cuối cùng nó bị bức phải leo lên một mỏm đá cao mấy mét, bề mặt đá bóng loáng, cũng không biết lúc ấy nó làm thế nào trèo lên được.
Đàn voi Mã Sa vây xung quanh phát ra từng tiếng rống rõ to, Áo La Tư chỉ có thể dùng tiếng gầm cùng răng nanh hăm he.
Cuối cùng, đàn voi vẫn rời đi. Nhiệt độ không khí dần tăng cao, chúng cần uống nước.
Sư vương cường tráng đợi đàn voi đi hết mới dám leo xuống. Này cũng coi là gián tiếp bảo hộ gia đình mình đi?
Bởi vì đàn voi dồn hết lực chú ý vào người sư tử đực, nhóm sư tử cái cùng ấu tể đều bình an vô sự. Nhóm sư tử con rất nhanh đã quên nguy hiểm vừa phát sinh, lại bắt đầu truy đuổi đùa giỡn.
Hoắc Na cùng Sa Na đi tới trước mặt Áo La Tư, dùng trán cọ cọ nó: “Anh yêu, vất vả rồi.”
Sư vương ngoài mặt uy phong lẫm lẫm nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ có mình nó biết.
Ngay lúc sư đàn Áo La Tư bàn xem nên đi đâu tìm bữa ăn tiếp theo, ba con sư tử đực trẻ tuổi đang lang thang xông vào lãnh địa, chúng nó vô cùng tự tin vào bản thân, dùng tiếng gầm của mình khiêu khích sư vương lãnh địa này.
Áo La Tư mới nãy còn rầu rĩ không vui lập tức hai mắt tỏa sáng.
Nhóm sư tử cái nhìn nhìn nhau, không nói tiếng nào nhưng trong lòng thầm đồng tình đám lỗ mãng kia.
Rơi vào tay Áo La Tư lúc này, chúng nó xúi quẩy cỡ nào a…