Liễu Thục Oánh nhìn dáng vẻ ngây thơ của Ôn Nguyễn, trong lòng sinh nghi.
Đại tiểu thư này ngày thường nghe lời bà, nhất định bà nói hướng đông, cô sẽ không đi hướng tây!
Hôm nay có chuyện gì vậy? Không chỉ chống lại bà và Uyển Uyển mà lộ hung hãn như vậy!
Liễu Thục Oánh nén nỗi bất mãn trong lòng, cười dịu dàng ân cần, "Nguyễn Nguyễn, Uyển Uyển không biết có ý tứ gì hay không, tâm trí Uyển Uyển đều là chuyện học hành, kỳ thi năm cuối cấp của các con , Uyển Uyển đứng thứ sáu trong lớp, nếu chị con yêu sớm, điểm của nó sẽ không tốt như vậy, con có nghĩ vậy không? "
Nói đến điểm số, Ôn Cẩm Chương sắc mặt tối sầm lại.
Diệp Uyển Uyển đứng sáu, Ôn Nguyễn cũng đứng thứ sáu, nhưng đứng thứ sáu từ dưới lên.
Ôn Cẩm Chương xua tay, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vụn vặt này, "Là hiểu lầm, hai đứa nhỏ đã giải thích rõ ràng, đi thôi, đi ăn cơm đi!"
Bà nội Ôn muốn giúp Ôn Nguyễn nói chút gì, Ôn Nguyễn lặng lẽ hướng bà đưa mắt lra hiệu một cái.
Bà nội Ôn nhéo nhéo tay nhỏ trắng nõn của Ôn Nguyễn, hai bà cháu nhìn nhau cười một tiếng.
Phòng ăn, bàn ăn bên bày biện một bàn lớn đồ ăn, đều là món mà ba người bà nội Ôn, Ôn Cẩm Chương, Ôn Nguyễn ba người thích ăn.
Cẩm Cẩm Chương liếc mắt nhìn Liễu Thục Oánh, "Sau này để cho người làm làm, ban ngày đi làm, buổi tối trở về, như thế này vất vả quá.
"
"Chỉ cần mọi người thích, em vất vả một chút cũng không sao.
"
Bà nội, "Người nấu ở nhà mua rau về rửa sạch, thái nhỏ rồi đem xào.
Thật rất vất vả.
"
Ôn Nguyễn cụp mắt xuống và gần như không thể nhịn được cười.
Trong lòng thầm khen bà nội.
Nụ cười của Liễu Thục Oánh hơi cứng lại, trước mặt Ôn Cẩm Chương tự nhiên muốn dịu dàng đàng hoàng, muốn thay đổi cuộc trò chuyện, cô nhắc đến kỳ thi tuần sau, “Uyển Uyển, đừng chỉ tập trung vào việc học của mình.
, nếu có thời gian hãy giúp Nguyễn Nguyễn nhé.
"
“Hai người là chị em, một là thịnh, một là hư.
” Liễu Thục Oánh lại nhìn Ôn Uyển, giống như một bà chủ nhân đức, hiểu biết, “Nguyển Nguyễn, cơm tối xong, con và Uyển Uyển lên lầu ba làm bài đi.
Để Uyển Uyển dạy cho con những thứ con chưa hiểu, được không? "
Nếu là trước đây, Ôn Nguyễn đã sốt ruột từ chối khi nghe tin có bài tập về nhà.
Nhưng mà lần này, Ôn Noãn dường như không phản kháng chút nào, cô ngọt ngào gật đầu, "Được, vậy phiền chị Uyển rồi.
"
Ôn Cẩm Chương nghe được Ôn Nguyễn rốt cục khiêm tốn nghe theo, nguyện ý học tập, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng.
!
Trên lầu ba có một phòng thực hành rộng hơn 40m2, để Diệp Uyển Uyển có thể dạy thêm cho Ôn Nguyễn, Ôn Cẩm Chương đã đổi thành phòng học cho hai người.
Nhưng mà Ôn Noãn không bao giờ ngoan ngoãn làm bài tập trong đó, lúc Diệp Uyển Uyển làm việc chăm chỉ thì cô lại chơi game gϊếŧ thời gian.
"Nguyễn Nguyễn, trước làm tờ giấy kiểm tra này đi, có gì không hiểu thì hỏi.
"
Ôn Nguyễn liếc nhìn tờ giấy kiểm tra, trong mắt ẩn ẩn hiện lên tia sáng, " Em không hiểu.
"
Diệp Uyển Uyển trong lòng tự giễu, nếu hiểu được thì mày đã không phải là bao cỏ!
"Thôi, em đi chơi một lát đi, chị làm xong sẽ giải thích cho em.
"
"VÂNG.
"
Ôn Nguyễn không chơi game như mọi khi mà ngồi chơi đàn.
Diệp Uyển Uyển đang định giải đề thì đột nhiên một tiếng piano chói tai vang lên.
Diệp Uyển Uyển nhìn về phía Ôn Nguyễn, "Nguyễn Nguyễn, chị đang làm bài tập, em đừng ồn ào nữa.
"
"Nhưng em muốn tập đàn.
"
Hai mắt Diệp Uyển Uyển lóe lên vẻ khinh thường, “Vậy cứ luyện nếu em muốn!” Diệp Uyển Uyển nhét hai quả cầu giấy vào lỗ tai.
Sau nửa giờ.
Hết tiếng này đến tiếng khác, tiếng đàn thảm thiết khiến Diệp Uyển Uyển không thể tập trung làm bài được nữa.
Trong lòng dâng lên lửa giận, cô tiến đến phía Nguyễn vẫn đang chơi với vẻ mặt ủ rũ, "Đừng đàn nữa đi!"
Ôn Nguyễn nhướng đôi mắt nai trong veo, vẻ ngây thơ, "Tại sao?"
"Em chơi đàn dỡ quá, em làm phiền chị rồi!"
"Vậy thì chị có thể dạy em chơi được không?"
Diệp Uyển Uyển nổi cơn tam bành, làm sao có thể dạy cho Ôn Nguyễn được, cô than thở: "Chị không có khiếu âm nhạc gì cả, ngón tay không linh hoạt, học cái gì cũng không tốt, làm sao dạy tốt cho em được?"
Diệp Uyển Uyển vừa dứt lời, một tiếng tát tay vang lên, Ôn Nguyễn tát mạnh vào mặt cô.
.