Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 50


"Thật ra, là lỗi của tôi khi không chăm sóc Nguyễn Nguyễn, khiến con bé trở nên phản nghịch như vậy!"
“Vốn dĩ tôi cùng Uyển Uyển ở Ôn gia là vì muốn Uyển Uyển dạy dỗ Nguyễn Nguyễn thật tốt, nhưng tôi không biết…” Liễu Thục Oánh khẽ thở dài, hai mắt đỏ bừng ươn ướt, “Tôi đã luôn thương Nguyễn Nguyễn hơn cả Uyển Uyển, tôi rất muốn Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn hơn! "
Ôn Cẩm Chương chân mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, Nguyễn Nguyễn nói rằng cô sẽ vào top ba, nhưng ông không tin và ông biết rõ điểm số của cô.
Ôn Cẩm Chương khoác vai Liễu Thục Oánh, "Là người làm cha như ta không làm tròn trách nhiệm.

Trước đi đến phòng chủ nhiệm đi.

Nếu điểm của con bé lẫn là như thế, tôi lần này trở về nhất định sẽ giáo dục nó!" "
Còn nhỏ như vậy lảm nhảm lung tung, không muốn nỗ lực, muốn một bước đi lên bầu trời, liệu khi lớn lên có ổn không?
Ông chỉ có một cô con gái ruột như Ôn Nguyễn, tính tình không thích hợp để kế thừa cơ nghiệp của gia tộc chút nào!
Nhìn thấy khuôn mặt ấm ức có chút tức giận của Ôn Cẩm Chương, Liễu Thục Oánh khóe môi cong lên một tia chế nhạo.
Sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm, Ôn Cẩm Chương sẽ biết Ôn Nguyễn học dở như thế nào!
Văn phòng chủ nhiệm.
Thấy công việc bận rộn, Ôn Cẩm Chương lần đầu tiên đến trường đã được chủ nhiệm đón tiếp nồng hậu.

" Ôn viện trưởng, khó được dịp ngài đến đây, hôm nay vừa vặn thành tích kiểm tra của học sinh lớp mười hai ra."
Liễu Thục Oánh ngồi bên cạnh Ôn Cẩm Chương, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thủy chung, dung mạo đoan trang, ôn nhu hỏi: "Chủ nhiệm, Uyển Uyển nhà tôi, kì thi này thành tích thế nào?"
Chủ nhiệm luôn có ấn tượng tốt về Diệp Uyển Uyển và đánh giá cao về cô ấy, "Diệp Uyển Uyển năm nào cũng là học sinh xuất sắc của trường, có tư chất và học lực xuất sắc, cùng tài năng.

Cô Lưu đã dạy cô ấy rất tốt.

Bài kiểm tra hàng tháng này cũng được cải thiện, đứng vào top ba của khối.

"
Thứ hạng đã thay đổi, xếp hạng phát sinh biến hóa, tổ chủ nhiệm còn chưa kịp báo cáo tình huống, nên chủ nhiệm coi Diệp Uyển Uyển vẫn là top ba.
Nghe đến top ba, Liễu Thục Oánh nụ cười càng sâu.
Uyển Uyển của bà, luôn tốt như vậy, chưa bao giờ khiến bà thất vọng.
"Học viện Isa là trường trung học tốt nhất ở Vân Thành, xem trọng nhất là vị trí top đầu của ban một.

Uyển Uyển có thể tiến bộ và đạt được kết quả này, tôi, một người mẹ, cũng rất hài lòng."

Cuộc trò chuyện của Liễu Thục Oánh lại thay đổi, "Chủ nhiệm, thế con gái thứ hai của tôi là Ôn Nguyễn ở trường học thế nào rồi?"
Khi nhắc đến Ôn Nguyễn, chủ nhiệm lập tức cau mày.
Ôn Cẩm Chương nhìn thấy biểu hiện của chủ nhiệm thay đổi, sắc mặt có chút nặng nề.
Ôn Nguyễn thường làm gì ở trường để khiến cho chủ nhiệm cúi gằm mặt khi nhắc đến con bé?
"Thực ra tôi muốn mời tiên sinh đến trường từ lâu.

Ôn Nguyễn thực sự rất kiêu ngạo và không tuân theo kỷ luật.

Con bé nhuộm tóc, trang điểm, đến muộn, về sớm, và bị điểm thấp nhất." Mấu chốt là ảnh hưởng đến Hoắc Cảnh Tử, là học bá top một của trường.

"
"Từ lớp 10 đến năm học lớp 12, luôn chạy theo bạn học Hoắc Cảnh Tử, cả trường đều biết chuyện, cho dù bị cảnh cáo con bé cũng không nghe theo."
"Ngoài ra, một vài ngày trước kỳ thi hàng tháng, con bé đã tuyên bố về việc đứng đầu top ba của trường.

Sự việc này ngay cả những trường khác cũng biết về nó.

Nếu tôi không nể mặt Ôn gia, thì trường chúng tôi thực sự không thể thu nhận con gái của ngài! "
"So với Diệp Uyển Uyển, hai người chênh lệch một trời một vực!"
Ôn Cẩm Chương từ trước đến nay sắc mặt ôn nhuận thanh nhã, đang nghe chủ nhiệm đối với Ôn Nguyễn đánh giá, sắc mặt đã trở nên tương đối khó coi..

Bình Luận (0)
Comment