Trong ngực truyền đến từng trận đau đớn, Hoàn Lẫm cảm giác tim mình bị vật gì đè ép đến mức không thể hô hấp được. Khung cảnh mật thất lạnh lẽo như băng không ngừng quẩn quanh trong tâm trí hắn, tuy rằng gương mặt kia hoàn toàn khác biệt, thế nhưng hắn chắc chắn người kia chính là y.
Thân thể của y đã lạnh lẽo cứng rắn, gương mặt cho dù được trang điểm cũng không thể che giấu tử khí.
Y đã chết, thực sự đã chết.
Trái tim hắn đột nhiên trống rỗng, phảng phất thiếu mất một mảnh.
Năm đó, Hoàn Lẫm từ chiến trường trở về, thời điểm trong cung thấy được cảnh tượng đó, hắn hận không thể giết chết y. Giết y, chỉ cần giết y, mọi thứ liền sạch sẽ.
Sau đó hắn không từ thủ đoạn mà muốn bước lên ngôi vị Hoàng đế, từ bỏ bản tính trời sinh, không còn suy nghĩ cho bản thân, chịu đựng sỉ nhục, tính toán tỉ mỉ, không chỉ vì báo thù cho phụ thân và binh lính Hoàn gia đã bị chết oan, mà còn vì muốn đứng trước mặt người kia, khiến cho y tỉnh ngộ, khiến cho y hướng hắn cầu xin tha thứ.
Thế nhưng hiện tại, tất cả tựa hồ trở nên vô nghĩa. Y đã chết, sẽ không còn ai đến cầu xin hắn nữa.
Hoàn Lẫm đột nhiên đứng lên, cơ hồ lảo đảo mà đi tới trước ngăn tủ, hắn đưa tay mở ra, ngăn tủ này vốn là nơi cất những phong thư mà y gửi cho hắn, thế nhưng hiện tại hoàn toàn trống rỗng.
Hoàn Lẫm mờ mịt trong chốc lát, mới nhớ ra tất cả những phong thư đó đều đã hóa thành tro tàn.
Năm mười tám tuổi, Hoàn Lẫm rời khỏi thành Kiến Khang tiến lên phía bắc, chỉ có lúc ở tại chiến trường, đem kiếm chém vào đầu kẻ thù, máu tươi phun đầy lên mặt, hắn mới có thể tạm thời quên y. Bởi hắn biết người kia vô tận thanh khiết cùng xinh đẹp, vốn không nên dùng huyết tinh làm nhơ nhuốc y. Mỗi buổi tối, hắn nhìn lên vầng trăng trên bầu trời rất lâu, phảng phất người nọ một thân bạch y tung bay ở trong vầng trăng đó. Thời điểm Hoàn Lẫm nhận được phong thư đầu tiên của y, hắn liền đem theo bên người cả ngày, tới lúc ngủ cũng không nỡ cất đi, trong tâm trí tràn ngập hình ảnh dáng dấp nghiêm túc của y lúc viết thư cho hắn. Hoàn Lẫm đem lá thư đó cất giữ bên người, thời điểm nhìn thấy lá thư bị nhàu nhĩ, hắn cảm thấy mất mát cả một hồi lâu. Sau đó vài ngày, người kia lại gửi tiếp cho hắn một phong thư, tâm tư thất lạc của hắn rốt cục được tìm về. Một ngày rồi lại một ngày, cuộc sống của hắn ngập tràn hy vọng. Đương lúc nhận được phong thư thứ một trăm, Hoàn Lẫm rốt cục quyết định trở về gặp y.
Nhưng hắn không ngờ tới, chờ đợi hắn lại là kết cục như vậy.
Vì sao y vẫn luôn viết thư cho hắn, mà trong thư toàn là tưởng niệm, đảo mắt liền có thể nằm dưới thân người khác?
Tiếu quốc Hoàn thị vốn cũng là danh môn thế gia, tuy nhiên gia cảnh sa sút, liền bị một đám Sĩ tộc coi thường. Hoàn gia bởi vì xuất thân là võ tướng, xưa nay đều bị Sĩ tộc chế giễu bọn họ giống như một đám lính già. Hoàn Lẫm sinh ra trong một gia tộc như vậy, sớm biết con người có muôn vàn bộ mặt, trong đó lừa dối cùng giả nhân giả nghĩa là loại thường thấy nhất.
Hắn ghét nhất là loại người lừa dối, bởi vậy càng hận người nọ lừa gạt hắn.
Kể từ lúc đó, những người thân cận với hắn đều phát hiện hắn thay đổi, hắn phảng phất như đeo mặt nạ,
hỉ nộ ai lạc (mừng, giận, buồn, vui) đều bị che giấu.
Hắn ghét nhất là bị kẻ khác tính kế, bè lũ xu nịnh, nhưng chưa từng nghĩ chính mình sẽ trở thành loại người này.
Hoàn Lẫm nửa người nằm đó, khuôn mặt lãnh ngạnh, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, tay hắn gắt gao nắm chặt ngọc bội, phảng phất như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Hỗn độn cùng mờ mịt qua đi, Tạ Trản đột nhiên tỉnh lại, không giống như lần đầu tiên y tỉnh lại bên trong ngọc bội, đương lúc Tạ Trản mở mắt ra không thấy thân thể chính mình, y liền biết hồn phách của mình như trước vẫn ở bên trong ngọc bội.
Chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống trên người mình, Tạ Trản nhìn bộ dáng Hoàn Lẫm, đột nhiên hoảng sợ.
Hốc mắt của hắn đỏ hoe, mái tóc rối bù, mi tâm mang theo vô hạn thống khổ bi thương, cùng thời điểm cuối cùng y nhìn thấy hắn tựa hồ bất đồng, ngạo khí ít đi, lệ khí nhiều hơn, phảng phất như già thêm mười mấy tuổi.
Cách đây rất lâu, Tạ Trản vô cùng đau lòng dáng dấp chán nản như vậy của hắn. Năm ấy bọn họ mười lăm tuổi, Hoàn Lẫm thường xuyên phải đi huấn luyện, lúc đến biệt uyển ngoại thành phía đông liền cúi đầu ủ rũ, một bộ dáng rầu rĩ không vui. Tạ Trản lúc nào cũng nghĩ biện pháp khiến hắn vui hơn, mà Hoàn Lẫm cũng nắm lấy cơ hội, rõ ràng đã trưởng thành như vậy, thân thể cao lớn hơn y rất nhiều, nhưng lại giống như một hài tử, hướng y làm nũng.
Lúc đó nhìn hắn như vậy Tạ Trản vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng lúc này, cảm giác đau lòng của Tạ Trản tựa hồ hoàn toàn biến mất. Y chỉ nghiêm mặt nhìn hắn, suy nghĩ không biết trong lúc mình ngủ say rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Y nỗ lực suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra được điều gì.
Y có dự cảm như mình vẫn luôn ngủ say, mà chất lỏng lạnh lẽo kia đã đánh thức y dậy.
Chất lỏng kia tựa hồ là nước mắt của Hoàn Lẫm.
Đến khi nhìn kỹ lại một lần nữa, Hoàn Lẫm đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Chỉ là ánh mắt âm u, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố, Tạ Trản nhìn xong liền muốn cách xa hắn một chút.
Tuy không còn là người, nhưng y vẫn theo bản năng tránh xa những gì gây tổn hại cho mình.
“Thanh Đồng, vào đây.” Hắn nghe thấy thanh âm khàn khàn của Hoàn Lẫm vang lên.
Lục Thanh Đồng vội vàng tiến vào đại điện, cửa đại điện liền đóng lại.
“Thanh Đồng, ngươi đi theo trẫm đã bao nhiêu năm rồi?” Hoàng đế ngồi trên long ỷ, ngón tay khẽ gõ vào tay vịn, có chút thất thần hỏi.
Lục Thanh Đồng không dám lơ là, vội vã đuổi hết suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lập tức đáp: “Chín năm.”
“Chín năm, ngươi vẫn luôn là bộ hạ của Hoàn gia, cách đây năm năm, các bộ hạ theo bên cạnh Hoàn gia đều đã lần lượt qua đời, tới lúc trẫm leo lên ngôi vị Hoàng đế, cũng chỉ còn lại vài người.” Hoàng đế thấp giọng nói, “Tiếu quốc Hoàn thị, mặc dù chúng ta trên chiến trường vào sinh ra tử, thế nhưng trước sau chưa từng vừa mắt đám Sĩ tộc, phụ thân ta cũng chỉ dựa vào thân phận hôn phu của công chúa để dừng chân ở hàng ngũ thế gia. Trẫm chán ghét Sĩ tộc, thế nhưng trong triều toàn là hơi thở của bọn họ. Mặc dù hiện tại trẫm ngồi trên ngai vàng, nhưng phía bắc quân Tần như hổ rình mồi, thế lực trong triều khắp nơi tranh đoạt, Sĩ tộc mạnh, hoàng quyền yếu, trẫm mặc dù có lòng, nhưng lại không đủ lực.”
Thời gian lưu chuyển, cảnh còn người mất, những lời này quá mức nặng nề, Lục Thanh Đồng rủ đầu, ánh mắt cũng ảm đạm dần.
“Thần thề sống chết nguyện trung thành với bệ hạ.” Lục Thanh Đồng kiên định nói.
Hoàng đế từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài Xích Kim, đưa cho Lục Thanh Đồng: “Hoàn gia không phải không có người, cũng không thể khoan dung hết tất cả. Muốn thu phục bắc địa, trước hết phải bình định nội loạn, Thanh Đồng, hãy kêu bọn họ quay lại giúp ngươi. Đem chuyện phát sinh bên trong đại lao mấy tháng nay triệt để điều tra rõ ràng, kể cả những kẻ có liên quan, trẫm tuyệt đối không tha. Mặt khác, phải luôn để mắt đến Tống Nghiễn.”
Lúc nói đến hai chữ ‘Tống Nghiễn’, Hoàng đế cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, mang theo phẫn nộ cùng hận ý rõ rệt.
Tạ Trản cũng nghe ra được.
Lực chú ý của Lục Thanh Đồng rất nhanh liền bị tấm lệnh bài kia hấp dẫn, hắn biết điều này mang ý nghĩa gì, tấm lệnh bài Xích Kim này so với chức danh đại nội thống lĩnh càng có trọng lượng hơn, hắn biết đây là Hoàng đế tín nhiệm mình, cũng chính là hứa hẹn của Hoàng đế trong tương lai sẽ để hắn phong hầu bái tướng. Võ tướng Hoàng đế ra đời, chinh chiến nhiều năm, đôi cánh cũng không hoàn toàn bị bẻ gãy, Xích Kim là một đội quân tinh nhuệ, vẫn luôn đóng tại phương bắc, đối với Hoàng đế Hoàn gia vô cùng trung thành và tận tâm, nếu được những người này tương trợ, Hoàng đế tại Kiến Khang cũng ít bị kẻ khác cản đường, rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn.
Lục Thanh Đồng tiếp nhận lệnh bài, sau khi biểu hiện lòng trung thành liền lui xuống.
Lúc hắn bước ra khỏi đại điện, trong lòng đột nhiên có chút tò mò, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì mà lại khiến Hoàng đế quyết định dốc hết toàn lực để đối phó Tống Nghiễn?
Sau khi Lục Thanh Đồng rời đi, trong lòng Hoàn Lẫm luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, một lát sau, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Thời điểm Hoàng đế bất ngờ ghé qua, Tống Nghiễn đang vẩy mực vẽ tranh, tóc đen tán loạn, trông vô cùng phóng đãng bất kham.
Hoàng đế trực tiếp bước tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, đương lúc thấy được người trong bức họa, đồng tử Hoàn Lẫm không khỏi có chút co rúm, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tống khanh thật có nhã hứng.”
“Bệ hạ cảm thấy thần vẽ như thế nào?”
Hoàng đế căn bản không muốn nhìn thấy người trong bức họa, trực tiếp nói: “Trẫm cùng Khâm thiên giám đã bàn luận qua, tôn phu nhân chính là phúc tinh của Đại Sở, nếu chỉ phong hào thì có chút không thành tâm, chi bằng đưa vào t
hái miếu*.( *Miếu thờ của quốc chủ, là miếu thờ vào bậc quan trọng nhất của một triều đại phong kiến. Các vua xây dựng thái miếu để thờ tổ tiên của mình.)Tống Nghiễn đột nhiên nở nụ cười: “Đưa vào thái miếu? Vậy Hoàng hậu nương nương đặt ở chỗ nào?”
“Nếu nàng chết, tự khắc sẽ có một chỗ bên trong thái miếu!”
Tống Nghiễn đột nhiên nhìn về phía Hoàn Lẫm, hắn cũng nhàn nhạt nhìn lại.
“Nếu bệ hạ thực sự có ý định này, thi thể của nàng vẫn còn, chi bằng để thần hỏa táng, cắt đứt mối ràng buộc của nàng với thế gian này, an tâm nằm trong thái miếu để được người người thờ phụng.”
Sắc mặt Hoàn Lẫm thay đổi, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm Tống Nghiễn, không có phẫn nộ, mà là băng lãnh thấu xương.
Một lát sau, Hoàn Lẫm mới nói: “Thôi, việc này để bàn lại sau.”
Hoàn Lẫm nói xong liền xoay người rời đi, Tống Nghiễn nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt biến lạnh, đôi mắt hơi nheo lại.
“Bệ hạ!” Thị vệ đột nhiên kêu lên một tiếng.
Hoàn Lẫm bừng tỉnh hoàn hồn nhìn hắn.
“Bệ hạ, tay người bị thương.”
Hoàn Lẫm nâng tay lên, lúc này mới phát hiện trên tay có rất nhiều vết thương, thế nhưng hắn lại không có cảm giác gì.
Tạ Trản nhìn tay hắn, các vết thương hoàn toàn là do lực đạo gây nên, một mảnh tím xanh, thập phần khủng bố.
Y càng thêm mờ mịt.
Thê tử của Tống Nghiễn là người phương nào? Tại sao Hoàn Lẫm cứ khăng khăng muốn đưa nàng vào thái miếu? Nghe tựa như Hoàn Lẫm muốn đem thi thể của nàng lưu lại bên người, mà Tống Nghiễn thành công đe dọa hắn bằng cách hủy diệt thi thể.
Vì sao thi thể thê tử của Tống Nghiễn lại quan trọng đối với Hoàn Lẫm như vậy?