Y như trôi dạt giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống thi thể chính mình, cảm giác đó vô cùng kỳ diệu, đặc biệt là chính mình đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, nhìn thế nào cũng giống như một nữ tử.
Tạ Trản cũng không phải chưa từng mặc nữ trang, nhưng mà những ký ức ấy cũng không có gì tốt đẹp. Rất nhiều năm trước, trong một đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt bên trong Thái Cực điện, Nguyên Hi đế đưa tới trước mặt y một bộ nữ trang, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt tỏa ra khí thế không cho phản kháng.
Đến lúc Tạ Trản lấy lại tinh thần, Hoàn Lẫm đã đưa tay ra, hắn có chút run rẩy, xoa nhẹ khuôn mặt người trong quan tài, biểu tình trên mặt là kích động pha lẫn thống khổ. Động tác của hắn cẩn thận từng li từng tí, tựa như đối với bảo vật trân quý.
Tạ Trản từ trên người hắn thấy được Hoàn Lẫm của mười năm trước, hắn khi đó đối với y cũng là cẩn thận như vậy.
“A Trản, ngươi chung quy vẫn là của ta…” Hắn thì thầm, thanh âm kia rất nhanh tiêu tán trong màn đêm. Ý cười điên cuồng trên mặt hắn lóe lên một chút rồi biến mất, mang theo khuây khỏa cùng thỏa mãn.
Hoàn Lẫm quay đầu nhìn thoáng qua, cấp tốc đem người trong quan tài bế lên, vác lên vai rồi xoay người chạy ra ngoài.
Tạ Trản nhìn gương mặt không chút sinh khí của mình, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.
Thi thể của y tại sao lại ở đây, mà hắn đường đường là một Hoàng đế tại sao lại lẻn vào phủ Tống Nghiễn đánh cắp thi thể y?
Hoàn Lẫm rất nhanh ra khỏi mật đạo, hỏa thế cũng đã nhỏ đi rất nhiều, thế nhưng vẫn là một trận ầm ĩ.
Hoàn Lẫm xoay người nhảy lên tường, trong nháy mắt đó, ngọc bội bên hông hắn đột nhiên rơi xuống. Đêm đen như mực, toàn bộ tâm trí hắn đều hướng về thi thể đang cõng trên lưng, vì vậy cũng không phát giác được.
Thân ảnh Hoàn Lẫm rất nhanh biến mất trong màn đêm, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở đây.
Người với người duyên phận vốn là như vậy, có lúc tưởng là định mệnh, kì thực duyên đã tận. Vòng tới vòng lui, Tạ Trản tỉnh lại đều ở bên người Hoàn Lẫm, thế nhưng y không nghĩ rằng, duyên phận của bọn họ lại kết thúc vào lúc này.
Tạ Trản cảm thấy thân thể mình đang rơi xuống rất nhanh, tức khắc có chút đầu váng mắt hoa. Kể từ lúc rơi xuống bùn đất, thần trí y liền trở nên mơ mơ hồ hồ. Y tựa hồ thoát ly khỏi ngọc bội, linh hồn trở nên bồng bềnh, phảng phất như bay vào Hoàng cung, rồi lại ra khỏi Hoàng cung, đi qua Ô Y Hạng, ra khỏi cửa Tạ phủ, chỉ là nhìn thoáng qua, liền về bên trong biệt viện ngoại thành phía đông. Bên trong biệt viện vắng tanh, đã sớm không có ai ở, y si ngốc ngồi đó, cũng không biết ngồi bao lâu.
“Đồ ngốc!” Một âm thanh trống rỗng xa xăm đột nhiên vang lên.
Trong lòng y mê man, rồi theo bản năng muốn đi theo thanh âm kia. Bộ dáng y hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, có lẽ chỉ có chủ nhân của âm thanh kia mới có thể giải thoát cho y. Nhưng mà vô luận y làm thế nào, cũng không thể chạm vào góc áo của người kia.
“Đãi người hữu duyên.” Lại là âm thanh đó.
Tạ Trản đột nhiên bị kéo về bên trong ngọc bội.
Mặt dù hồn phách của y bám vào ngọc bội, nhưng cũng cảm nhận được ngoại giới ướt át cùng lạnh giá. Y mơ mơ màng màng, tựa hồ có người đem y từ mặt đất nhặt lên, lau sạch sẽ bùn đất trên người y. Tầm nhìn của y dần dần rõ ràng, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc.
“Tống Nghiễn.” Y đột nhiên thanh minh, theo bản năng hô to một tiếng, thế nhưng Tống Nghiễn căn bản không thấy được thanh âm của y. Tạ Trản cảm thấy may mắn, y rất sợ người này.
Y không biết vì sao mình lại rơi vào tay Tống Nghiễn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ở cùng với Hoàn Lẫm.
Tống Nghiễn nhìn chằm chằm y một hồi, Tạ Trản không khỏi nhớ tới chính người này đem thiếu niên kia đánh chết, thiếu niên kia chết thảm như vậy, mà Tống Nghiễn cũng không thèm nháy mắt một cái.
Người như vậy, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ ‘mặt người dạ thú’.
Tống Nghiễn hoàn toàn lau khô bùn đất trên ngọc bội, gương mặt vẫn luôn mờ mịt đột nhiên kéo ra một vệt cười, sau đó rất tự nhiên đem ngọc bội đeo lên người mình, giống như ngọc bội vốn dĩ thuộc về hắn.
Hộ vệ của Tống phủ quỳ đầy bên trong ngoại viện, tất cả đều run lẩy bẩy, mặt xám như tro tàn.
Chỉ mới một đêm, bên trong Tống phủ đã xảy ra hai chuyện lớn.
—— Thanh Lam viện, giống như cấm địa của Tống Nghiễn, chưa từng có ai dám bước chân vào, hiện tại đã bị thiêu cháy một nửa.
—— Vật yêu thích mới mẻ nhất của Tống Nghiễn đã bị trộm mất.
Tống Nghiễn rất ít khi nổi giận, thế nhưng một khi nổi giận, kẻ phạm tội chỉ có duy nhất một con đường chết. Chỉ một trong hai cái bất kỳ cũng đủ để lấy mạng toàn bộ hộ vệ của Tống phủ.
Ánh mắt Tống Nghiễn quét qua một lượt, những người này càng thêm run rẩy lợi hại.
Tống Nghiễn nhàn nhạt lướt qua, vòng qua mọi người, ra khỏi Tống phủ.
Những người quỳ trên mặt đất không khỏi liếc nhìn nhau, vừa rồi ánh mắt Tống Nghiễn nhìn bọn họ không có sát ý, ngoại trừ cảm giác vui mừng vì thoát chết trong gang tấc, bọn họ còn có một tia nghi hoặc.
Rõ ràng bộ dạng của Tống Nghiễn giống như quỷ đòi mạng, vì sao thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.
Chẳng lẽ là nhặt được tiền?
Tống Nghiễn bước trên đường phố phồn hoa, Tạ Trản vẫn luôn âm thầm quan sát hắn. Người này khí chất trác tuyệt, xinh đẹp nho nhã, cộng thêm gương mặt mỹ mạo, vào thời đại sắc đẹp được vinh danh này, hắn dọc theo con đường thu hút vô số ánh nhìn.
Tạ Trản trước đây cũng thường xuyên gặp phải cảnh ngộ như vậy, đôi khi còn có người cho y một ít trái cây.
Bước chân Tống Nghiễn đột nhiên dừng lại ven đường, một tiểu công tử nhà giàu đang ngồi đó, cầm một hòn đá đập vào
quả hạch đào (quả óc chó).Đứa nhỏ đập cực kỳ cật lực.
Tống Nghiễn bước tới, lấy xuống ngọc bội bên hông, đưa tới trước mặt đứa nhỏ: “Không bằng dùng cái này đi?”
Đứa nhỏ nhìn ngọc bội, rồi lại nhìn cục đá trên tay mình, có lẽ bởi vì ý cười trên mặt Tống Nghiễn quá mức ưu nhã vô hại, đứa nhỏ không khỏi thân thủ muốn lấy ngọc bội kia.
Tay Tống Nghiễn đột nhiên thu về, đứa nhỏ liền chạm vào khoảng không, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ ra một chút ủy khuất.
Bắt nạt một hài tử như vậy…
Tạ Trản nhìn đứa nhỏ, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt, y chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, liền bị Tống Nghiễn dọa sợ.
Tống Nghiễn thẳng tắp nhìn y, ngữ khí trêu đùa nói: “Sợ ta ném ngươi sao? Ta bất quá nói giỡn thôi.”
Tạ Trản: “…”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Trản là, y nghĩ người này bị điên mất rồi, tiếp theo chính là kinh hãi, lẽ nào Tống Nghiễn thực sự nhìn thấy y?!