Trọng Sinh Thường Ngày Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 13 - Thanh Xuân Ùa Về

Chương 13: Thanh Xuân Ùa Về

Đương lúc Khương Ninh còn đang miên man suy nghĩ thì bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển quen thuộc, đối với thính lực hiện giờ của hắn, chẳng cần ngẩng mặt lên nhìn thì cũng biết được người đến là ai.

Tiết Nguyên Đồng mới vừa bước vào cửa phòng học, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn có vẻ rất mỏi mệt.

Mặt trời đã lên cao, lại phải đi bộ hơn ba cây số, thế mà ban nãy vẫn nhất quyết không quá giang hắn một đoạn, xem ra tiểu cô nương này đúng là rất cứng đầu, Khương Ninh thầm nghĩ.

Tiết Nguyên Đồng là một trong số những học sinh đến lớp trễ nhất, sau khi nàng ngồi vào chỗ xong, không bao lâu sau, một người đàn ông mặt tròn ngoài ba mươi tuổi đã cầm theo cặp táp bước vào. Tiếng ồn ào trong lớp nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Người đàn ông đi ra giữa bục giảng, cầm phấn lên viết ba chữ thật lớn trên bảng đen: Đan Khánh Vinh.

Nhất thời, lớp học vang lên vài thanh âm xôn xao, vị này chính là chủ nhiệm lớp của bọn họ rồi.

Ánh mắt của Đan lão sư lướt qua một vòng, cất giọng: "Ta tên là Đan Khánh Vinh, sau này sẽ là chủ nhiệm lớp 10A1, một năm tới hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ nhé."

Đan lão sư vừa lên tiếng, lớp học liền lập tức im ắng, dù sao thì vừa mới vào đầu năm học cấp ba, sức uy hiếp của chủ nhiệm lớp vẫn là rất lớn.

"Bốp bốp", Khương Ninh ở trong góc vỗ tay, các bạn học khác theo phản xạ cũng vỗ theo, rất nhanh, tiếng vỗ tay đã vang dội một mảnh khắp cả phòng.

Đan Khánh Vinh chú ý tới Khương Ninh, trong lòng âm thầm gật đầu, đúng là một học sinh hiểu chuyện.

"Trước tiên ta sẽ điểm danh, nghe thấy tên mình thì giơ tay lên, hô ‘Có’."

"Hoàng Trung Phi."

“Có.”

"Bạch Vũ Hạ."

“Có.”

"Đổng Thanh Phong."

“Có.”

"Tiết Nguyên Đồng."

“Có.”

"Thẩm Thanh Nga."

“Có.”

"Mã Sự Thành."

“Có.”

Nghe từng cái quen thuộc tên vang lên, một vài ký ức đã cách hắn rất xa xôi kia bỗng chốc ùa về.

Hoàng Trung Phi - một cái tên mang theo hơi hướm phong cách cổ đại, nhưng đây lại là một chàng trai trẻ rất cao to, gương mặt đẹp đẽ theo đúng tiêu chuẩn thời hiện đại, vị này sẽ sớm trở thành lớp trưởng của lớp 10A8, rất được các bạn cùng lớp yêu mến, nhất là các bạn nữ.

Đổng Thanh Phong - gia cảnh ưu việt, thành tích tốt, vóc người cũng không tệ, nhưng tính cách lại không quá hòa đồng, cậu ta thường tỏ vẻ khinh thường ra mặt đối với những bạn học có thành tích kém, hoặc là những người xuất thân từ huyện thành tỉnh lẻ.

Nói rõ hơn, cậu ta khinh thường chính là kiểu người như Khương Ninh. Khương Ninh vẫn còn nhớ, năm xưa hắn đã từng phát sinh không ít mâu thuẫn với đối phương, thậm chí còn có một lần náo loạn đến độ suýt nữa thì xảy ra ẩu đả to.

Đời này sống lại, những mâu thuẫn ngày ấy đã trở nên nhỏ bé đến độ không đáng nhắc tới trong mắt Khương Ninh. Hắn đã sớm quên mất, nay nhìn thấy cậu ta thì mới bị gợi nhớ ra mà thôi.

Bạch Vũ Hạ - đây là cô gái được yêu thích nhất trong lớp 10A8, chỉ tính riêng nam sinh trong lớp thì chí ít cũng phải có 7, 8 người thầm cảm nắng cô ấy.

Tướng mạo của Bạch Vũ Hạ nổi bật hơn hẳn Thẩm Thanh Nga, thành tích lại rất tốt, thường xuyên nằm trong top 3 của lớp, gia cảnh cũng rất khá, mẹ nàng là chủ nhiệm khoa tại một Bệnh viện có tiếng trong thành phố, cha nàng là phó giáo sư của Đại học Kinh tế Tài chính. Ở thành thị tuyến ba như Vũ Châu thì một gia đình trí thức như vậy đã được xem là trung lưu trở lên.

Đan Khánh Vinh điểm danh xong xuôi liền cầm một cây thước kẻ thật dài, vạch một đường thẳng tắp lên trên bảng đen, sau đó đánh dấu các mốc từ 1m50 đến 1m80.

"Lần lượt từng bạn đi lên đo chiều cao để lĩnh quân phục.”

Hoàng Trung Phi là người đầu tiên bước lên đo, dẫn tới rất nhiều tiếng xôn xao thì thầm phấn khích của các bạn nữ trong lớp.

Hắn cao hơn mốc 1m80 do thầy giáo kẻ ra một chút, áng chừng khoảng 1m82. Phải biết, đây vẫn là giai đoạn hoàng kim để con trai tăng vọt chiều cao, mới chỉ 16 tuổi mà hắn đã cao như vậy, tương lai chí ít cũng phải vượt qua 1m85, thậm chí là 1m9 cũng nên.

Những bạn học sau đó thì đều có chiều cao tầm trung, hầu hết đều rơi vào khoảng 1m70 - 1m75.

Rất nhanh đã tới lượt Khương Ninh, 1m65, trong lòng hắn thầm thở dài không thôi, không nói đâu xa, chỉ so với mặt bằng chung các bạn nam trong lớp thì hắn đã là dạng thấp bé, mà trước đây mãi tới lúc hoàn toàn trưởng thành thì Khương Ninh cũng chỉ cao tối đa 1m75 mà thôi.

Thật ra hình thể của cha mẹ Khương Ninh đều không tệ, thế nhưng vào giai đoạn cấp ba ở kiếp trước, hắn phát dục không tốt lắm, một phần là vì hắn ít rèn luyện thể thao, một phần cũng là vì giữa hắn và bá mẫu xảy ra nhiều mâu thuẫn khiến hắn thường xuyên bỏ bữa, ít nhiều cũng làm chậm trễ việc phát triển chiều cao.

Cuối cùng cũng đến lượt các bạn nữ lên đo chiều cao, hiển nhiên không có gì bất ngờ, Tiết Nguyên Đồng chính là người thấp bé nhất cả lớp. Có một nam sinh tinh nghịch trêu cô nàng chẳng khác gì học sinh tiểu học, hại Tiết Nguyên Đồng tức đến nổ phổi, chỉ hận không thể lao lên mắng đối phương một phen.

Khương Ninh lặng lẽ nhìn, hắn biết rõ trong tương lai Tiết Nguyên Đồng sẽ cao lên đến 1m60, sẽ không còn bị ai trêu chọc là “lùn” nữa. Nhưng cái năm mà nàng đạt được tới mốc 1m60 ấy cũng là những năm tháng cuối cùng trong sinh mệnh ngắn ngủi của nàng.

"Khương Ninh, ngươi có nhận ra không, trong lớp chúng ta có nhiều mỹ nữ thật.” Mã Sự Thành - một cậu bạn gương mặt lấm tấm mụn, hưng phấn nhỏ giọng nhận xét.

Còn chưa đợi Khương Ninh trả lời, cậu bạn có mái tóc rẽ ngôi giữa bàn trên đã quay xuống, hào hứng hùa vào: "Đúng vậy, ban nãy vào lớp ta cũng nhìn đến hoa cả mắt.”

Khóe miệng Khương Ninh khẽ giật giật.

"Cô bạn tóc dài bên kia xinh nhỉ, mắt đẹp, da cũng đẹp, trên mặt không có lấy một cục mụn nào."

"Đúng vậy, ta cũng thấy bạn ấy rất xinh." Lại có đồng học khác lên tiếng.

"Các ngươi còn non lắm, chưa hiểu thế nào là đẹp hay không đẹp đâu." Mã Sự Thành ra vẻ cao thâm.

"Vậy ngươi nghĩ thế nào là đẹp?" Đồng học kia không phục.

"Muốn xem có đẹp thật hay không thì phải đợi tới lúc học quân sự thì sẽ rõ ngay thôi." Mã Sự Thành ngữ khí kiên định.

Cả đám gật gù, xúm vào nhỏ giọng thì thầm, từ nói về chuyện không biết mấy cô gái mặc đồ quân phục thì sẽ đẹp như thế nào, cho đến hàn huyên một lúc thì chuyển sang chuyện đời sống quân ngũ, cuộc sống sau khi giải ngũ của các binh lính mà họ quen biết, lại kéo tới thù nhà hận nước, cuối cùng là tới chuyện nếu mình lên lãnh đạo đất nước thì sẽ thay đổi chính sách ra sao…

Khương Ninh thật sự dở khóc dở cười, nhưng không thể phủ nhận hắn bỗng có cảm giác thanh xuân ùa về khi lắng nghe những lời tám chuyện có phần ngây ngô của những người trẻ tuổi này…

Bình Luận (0)
Comment