Chương 16: Nội Tâm Của "Người Trưởng Thành"
Hai giờ chiều, dưới sự hướng dẫn của Đan lão sư, lớp 10A8 nhanh chóng xếp vào vị trí dành cho lớp mình bên dưới sân trường.
Lớp bọn họ có tổng cộng 52 người, lấy lão sư làm cột mốc, cả lớp chia thành bốn hàng, nam sinh hai, nữ sinh hai, phân biệt rõ ràng.
Trần Tư Vũ đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng với một bạn nữ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Khương Ninh.
Vốn nàng muốn cùng tỷ tỷ “đổi ca” trong buổi tập trung chiều nay, thế nhưng chính vì bị Khương Ninh “vạch mặt” trước đó nên Tư Tình dứt khoát đổi ý, nàng sợ bị phát hiện.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Khương Ninh thì Tư Vũ liền dâng lên oán niệm không dứt, nhất là khi chuyện này là do các nàng đuối lý trước, có khó chịu thế nào thì cũng không dám chia sẻ với bất kỳ ai khác, chỉ có thể tự ôm cục tức trong lòng.
Khương Ninh tuy phát hiện ra ánh mắt hình viên đạn của cô bạn học, nhưng thật tâm hoàn toàn không để ý. Chỉ là một tiểu nữ sinh có chút nhan sắc mà thôi, kiếp trước hắn là Nguyên Anh Chân Quân, có kiểu tiên tử xinh đẹp nào mà hắn chưa từng thấy qua.
Lấy tu vi ở kiếp trước, nói không ngoa thì có vô số nữ nhân mỹ mạo như hoa tìm đủ mọi cớ để kéo quan hệ với Khương Ninh. Từ công chúa đương triều, đến thiên kiều quý nữ, thậm chí kể cả Thánh nữ Ma giáo, đạo cô thanh thuần, nữ chưởng môn nhân… Loại nào cũng có.
Nhưng đáng tiếc hắn lại chủ tu Băng Phách Sâm Sinh quyết, vô tình vô dục, trong lòng chỉ có tâm tâm niệm niệm tu luyện thành tiên, nào có thời gian hay tinh lực mà ‘thông đồng’ với nữ nhân. Nữ nhân trong mắt hắn khi ấy, nói hơi quá lời thì chính là vật cản trở ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của Khương Ninh.
Bây giờ mặc dù Khương Ninh đã cải tu công pháp, nhưng tầm mắt hắn đã vốn cao, nữ nhân bình thường thật sự khó mà lọt vào mắt hắn.
Khương Ninh không bận tâm đến ánh mắt của Trần Tư Vũ nữa, mà là tập trung tiếp tục vận chuyển công pháp, bấy giờ, hắn ung dung hấp thu năng lượng xung quanh giúp cho bản thân duy trì nhiệt độ mát mẻ, về phần cho người ngoài hưởng ké lợi lộc thì quên đi thôi.
. . .
Bên trên bục diễn.
Sau khi hai học sinh đại diện kéo cờ lên cao và mọi người đồng thanh hát quốc ca xong, lúc này, hiệu trưởng mới lên đài phát biểu, trước là nói vài lời chào đón tân sinh, khích lệ bọn họ cố gắng noi theo truyền thống tốt đẹp của nhà trường, sau lại thông báo các mục tiêu cần phấn đấu của trường trong năm học mới…
Ban đầu mọi người còn cố gắng tập trung nghe, nhưng đến khi bài phát biểu của thầy hiệu trưởng kéo dài qua mười phút thì các học sinh đã dần mất kiên nhẫn, tiếng nói chuyện rì rầm bắt đầu trải dài khắp sân.
Hiện giờ là tháng chín, mặt trời vẫn bừng bừng khí thế thiêu đốt, chiếu rọi xuống khắp mọi ngóc ngách trong sân trường không chút lưu tình, phơi cho đám học sinh bên dưới chao đảo hoa mắt, cả người uể oải không muốn làm gì.
Bài diễn văn của hiệu trưởng xong thì lại tới bài diễn văn của hiệu phó, rồi lại tới các khách mời quan trọng, tiếp đó là đến một vài tiết mục văn nghệ… Mãi đến hai tiếng rưỡi sau, lễ chào đón tân sinh cuối cùng cũng chịu kết thúc.
Các học sinh bên dưới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được “giải thoát” rồi. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp ghế ngồi về khu vực xếp ghế của lớp mình, sau đó lũ lượt kéo nhau về phòng học.
Rất nhanh, Đan lão sư đã xuất hiện. Y thông báo buổi tập trung hôm nay đến đây là kết thúc, bây giờ cả lớp có thể về sớm, ngày mai thì bọn họ phải mặc đồng phục quân sự, cả lớp phải có mặt trước 7:30.
. . .
Khương Ninh lấy xe đạp xong thì vừa khéo trông thấy Tiết Nguyên Đồng đang đi bộ ra cổng, hắn liền bảo nàng lên xe để hắn chở về, nhưng Tiết Nguyên Đồng lại khoát khoát tay từ chối.
Nàng vẫn cảm thấy chưa quá thân thiết với đối phương, vả lại sáng nay đã đi bộ được thì chiều nay cũng thế, không cần thiết nhờ vả người ta làm gì.
Có điều, xem ra Tiết Nguyên Đồng đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân, gần một tiếng đồng hồ sau, mãi đến khi hai chân đã mỏi nhừ không còn sức lực thì nàng mới về được tới nhà dưới cái nắng chói chang của ông mặt trời, không thể không nói, đây đúng là nghị lực kiên cường rất đáng biểu dương của cô gái nhỏ.
Thế nhưng, còn chưa kịp tự hào về bản thân, ngay khi nàng nhìn thấy Khương Ninh đang ngồi ung dung trên chiếc ghế xếp trước cửa, vừa ăn dưa hấu mát lạnh, vừa mỉm cười giơ tay chào hỏi “Ngươi về rồi”, thì chẳng biết tại sao, giờ khắc này Tiết Nguyên Đồng đột nhiên cảm thấy tủi thân khủng khiếp, cảm giác ấm ức như thể khắp thiên hạ đều đang cố ý nhắm vào mình, chưa bao giờ nàng thấy bản thân lại đáng thương như thế.
Thật sự rất muốn khóc!
Nhưng cuối cùng Tiết Nguyên Đồng vẫn kiềm lại được, đành chịu thôi, từ chối ngồi xe về là nàng, quyết định tự dày vò bản thân đi bộ cũng là nàng.
Thế thì còn oán trách ai được nữa?
Tiết Nguyên Đồng siết chặt nắm tay, tự an ủi bản thân: Trẻ con mới phải dựa dẫm vào xe đạp, người trưởng thành thì đều tự lực cánh sinh, chỉ cần đôi chân khỏe mạnh thì đi tới đâu cũng được.