Chương 2: Trở Lại Thời Niên Thiếu (2)
Khương Ninh sinh ra ở một thị trấn nhỏ, thuộc huyện Cốc Dương, thành phố Vũ Châu.
Cha mẹ hắn quanh năm ra biển kiếm ăn, cho nên từ nhỏ hắn đã được gửi cho ông bà nội nuôi lớn, là một gia đình nhỏ hết sức bình thường.
Kỳ thi trung khảo, Khương Ninh đã đạt 650 điểm, đủ điểm để đậu vào trường trung học số 4 của Vũ Châu. Vì muốn hắn có được môi trường giáo dục tốt hơn nên cha mẹ đã thỉnh cầu gia đình người anh trai cho Khương Ninh ở nhờ nhà của họ trên thành phố, cũng chính là bác cả của Khương Ninh, hy vọng hắn có thể chuyên tâm học hành.
Khi ấy bác trai đã vui vẻ đáp ứng, những tưởng mọi chuyện đều tốt đẹp, nào ngờ sau khi Khương Ninh đến đó ở rồi mới biết, ba năm trung học trôi qua, chẳng có mấy ngày là hắn được sống yên ổn.
Bác gái thật sự không phải là một người dễ ở chung, nói trắng ra là tính cách cay nghiệt, trọng phú khinh bần, hở một chút là lại tìm cớ bắt lỗi đứa cháu từ dưới quê lên này.
Bác cả có một đứa con trai nhỏ cùng cùng lứa với hắn, theo vai vế thì chính là anh họ của Khương Ninh. Thực tế so ra thì Khương Ninh kém hơn người anh họ này mọi mặt, cũng chính vì vậy mà quãng thời gian ở nhờ nhà bác cả, mỗi ngày Khương Ninh đều khó tránh khỏi cảnh bị so sánh giễu cợt, đã vậy còn thường xuyên bị bác gái chèn ép, đếm không hết nổi số lần bị phân biệt đối xử trong từng bữa ăn cái mặc.
Sau khi tốt nghiệp, Khương Ninh hầu như không qua lại với nhà bác cả nữa, mối quan hệ họ hàng cũng vì thế mà trở nên gượng gạo.
Cô gái đang ngồi bên cạnh Khương Ninh lúc này chính là Thẩm Thanh Nga, vốn ở cùng tiểu trấn với hắn, Thẩm Thanh Nga là em gái của chị dâu họ, tương lai cũng sẽ đến ở chung nhà bác cả với mình.
Thẩm Thanh Nga rất xinh đẹp, từ lúc còn nhỏ xíu thì Khương Ninh đã thích cô nàng. Bình thường có gì ăn ngon hay món đồ chơi thú vị thì đều mang tới chia sẻ cho đối phương, hắn thật sự đối xử rất tốt với Thẩm Thanh Nga, nếu không muốn nói là gần như đã trở thành một kẻ liếm cẩu trung thành của cô gái này.
Hắn vốn tưởng rằng hai người cứ thế ở cạnh nhau, tương lai có thể thuận lợi cận thủy lâu đài (1) mà tiến thêm một bước.
(1) Nguyên văn: Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc dị vi xuân.
Dịch nghĩa: Lâu đài ở gần bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng sẽ đậm đà sắc xuân hơn. Câu nói này thường dùng để chỉ việc/người ở gần thì thường sẽ được ưu tiên hơn.
Nào ngờ sau khi Thẩm Thanh Nga tới Vũ Châu thì tầm mắt đã được nâng cao hơn, một thiếu niên xuất thân từ trấn nhỏ như Khương Ninh đương nhiên chẳng thể lọt vào mắt nàng.
So sánh với những bạn đồng trang lứa trên thành phố, quả thật Khương Ninh chẳng có bất kỳ cái gì có thể xem là ưu điểm. Tướng mạo bình thường, thân hình không quá cao, cũng không quá xuất sắc hay am hiểu một môn thể thao nào.
Tuy thành tích học tập của hắn vẫn luôn được xếp trong top đầu ở tiểu trấn, nhưng ra thành phố lớn rồi mới biết, điểm số ấy chỉ có thể xem là tầm trung ở đây, nếu so sánh với các bạn khá giỏi trong lớp thì thật sự là cách biệt quá lớn.
Nhan sắc bình thường, thực lực bình thường, kinh tế cũng không mấy khá giả, mỗi tháng hắn chỉ có 100 tệ tiền tiêu vặt, nghĩ cũng biết hắn chẳng có cái gì để khiến Thẩm Thanh Nga xem trọng.
Ba năm cấp ba, Thẩm Thanh Nga ngày càng xinh đẹp hơn, thế nhưng nàng cũng ngày càng xa cách với Khương Ninh, chỉ xem hắn là lốp dự phòng ở bên cạnh, ngoại trừ những lúc mập mờ qua lại với anh chàng nào đó, thì thi thoảng nàng mới phản ứng đến hắn, đáng buồn là nhiêu đó cũng đã đủ khiến Khương Ninh thất hồn lạc phách một thời gian.
Về sau nàng và một anh chàng đẹp trai cao to trong đội bóng rổ cùng thi đậu vào một trường đại học trọng điểm ở duyên hải, tiền đồ vô cùng xán lạn, Khương Ninh thì chỉ thi đậu một trường đại học nguyện vọng hai, kể từ đó, hai người ít liên lạc hẳn, đến khi tốt nghiệp, Khương Ninh chỉ hỏi thăm tin tức của nàng thêm đúng một lần, biết được nàng vẫn sống rất tốt thì cảm thấy yên tâm, hắn lặng lẽ xóa phương thức liên lạc của cô gái mình thầm thương, từ đấy hai người không còn qua lại nữa.
Bấy giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Nga đang mơ màng ngồi bên cạnh, Khương Ninh bỗng có cảm giác sâu sắc rằng thời gian đã trôi qua thật lâu, cách biệt một đời, không ngờ đây vẫn là cô gái để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng hắn.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chính vẫn là sau khi xuyên đến Tu Tiên giới, Khương Ninh chỉ chuyên tâm tu hành suốt mấy trăm năm, là một tu sĩ khổ tu đúng nghĩa, hoàn toàn không nhìn đến những bóng hồng xung quanh.
"Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến điểm dừng?" Thẩm Thanh Nga vừa khẽ dụi mắt vừa hỏi.
Khương Ninh liếc nhìn bảng chỉ đường bên ngoài, xem ra đã sắp đến trạm xe.
Thấy Khương Ninh không trả lời mình, Thẩm Thanh Nga nhíu mày, bất giác nâng cao ngữ điệu: "Khương Ninh, tới đâu rồi?"
"Sắp đến trạm rồi." Khương Ninh đáp.
Thẩm Thanh Nga tựa hồ ý thức được điều gì đó, nàng im lặng không nói nữa.
Không bao lâu sau, xe buýt đã chậm dần rồi dừng hẳn, nhân viên hô hào mọi người mau chóng xuống xe, Khương Ninh liền đứng dậy, xách rương hành lý đi xuống.
"Khương Ninh, cái rương này nặng quá!" Thẩm Thanh Nga chật vật xách, hai mắt long lanh nhìn về phía Khương Ninh.
Nếu là lúc trước, nhìn thấy bộ dáng cún con này của Thẩm Thanh Nga thì chẳng cần nàng lên tiếng, Khương Ninh đã sớm xông lên chủ động đón lấy thay nàng.
Nhưng hiện tại, Khương Ninh tự cúi đầu nhìn lấy thân ảnh gầy gò của mình, nghĩ rằng tốt nhất vẫn nên quên đi.
Thẩm Thanh Nga mất hứng thật sự, nhưng vẫn không nói gì, chỉ nghiến răng tự xách đồ lên.
Cả hai theo dòng người bước xuống trạm xe, thời tiết bên ngoài rất nóng, Thẩm Thanh Nga nhìn về phía quán trà sữa đối diện, buột miệng than thở: "Khát nước quá, không biết lúc nào thì tỷ tỷ mới đến nữa."